Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 54: Trừng phạt nhỏ




Phàm Ngự đặt An Tuyết Thần lên trên giường lớn. An Tuyết Thần dùng đôi mắt trong veo nhìn lại hắn. Phàm Ngự cởi quần áo của mình ra, nằm đè lên trên người của An Tuyết Thần, lần này không phải xé rách quần áo, mà là nhẹ nhàng cởi bỏ. An Tuyết Thần lại ngăn cản động tác của hắn.

"Rèm cửa sổ." An Tuyết Thần chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Phàm Ngự nhíu mày, khi bị cô ngăn cản hành động của mình, nhưng lại nghe thấy lời nói của An Tuyết Thần, mặt hắn thoáng sửng sốt. Sau đó, lại nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, ban đêm, gió thổi nhẹ làm rèm cửa khẽ lay động.

Phàm Ngự lại quay sang nhìn vào mắt An Tuyết Thần, rồi nhìn từ trên thân thể mềm mại của cô nhìn xuống dưới. Hắn bước qua giường, bước đến bên của sổ, kéo rèm cửa vào ~ che lại. Mà tất cả những hình ảnh này, cũng được một người khác, thu hết vào trong mắt. Khi nhìn thấy những hình ảnh đó, tay người đàn ông đang cầm ống nhòm, nắm chặt lại. Nhìn thấy nửa thân trên Phàm Ngự trần như nhộng, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Người đàn ông hung dữ, ném mạnh chiếc ống nhòm trong tay xuống dưới đất. Cầm chai rượu đỏ lên, uống ừng ực. Tại sao hắn lại tức giận chứ?

Phàm Ngự ôm cô vào trong ngực. Đôi tay hắn luồn ra phía sau, “phiêu du” trên lưng của An Tuyết Thần. Phàm Ngự hôn lên trán cô, từ từ di chuyển xuống môi cô. An Tuyết Thần nhắm chặt hai mặt lại. Cô không muốn nhìn thấy cảm xúc của người đàn ông này. Cô lại sa ngã, thêm một lần nữa rồi. Giản Nam, anh đang ở đâu?

Phàm Ngự lật người, tiến sâu vào trong cơ thể cô. Bởi vì cô rất chặt, khiến hắn thoải mái, thở dốc một tiếng.

Công phu trên giường của Phàm Ngự rất tuyệt. Hắn từ dịu dàng chuyển thành dữ dội, từ dữ dội lại chuyển thành dịu dàng, nó hoàn toàn có thể đưa phụ nữ lên mây, cũng có thể kéo họ xuống địa ngục. Trong đó có cả An Tuyết Thần ~ bên mình đơn độc **.

Sau cuộc hoan ái, Phàm Ngự liếc nhìn cô gái đã ngủ say trên giường, gương mặt lạnh lẽo rời khỏi. Trở lại thư phòng, gương mặt hắn khôi phục lại sự u ám. Nhìn hình ảnh được Khôi Ảnh quay lại, chịu ảnh hưởng không ít. Một lần nữa, nhìn An Tuyết Thần lên xe lão Mã mới thôi.

Một đôi mắt đẹp mê người cũng nhìn vào trong mắt của Phàm Ngự. Phàm Ngự hít mạnh một hơi thuốc lá, mỉm cười nhìn người đàn ông phía trước.

"Khôi Ảnh, tôi cho cậu thời hạn ba ngày, phải điều tra được tất cả những thông tin về hắn ta." Giọng nói lạnh băng của Phàm Ngự vang lên.

Khôi Ảnh đứng bên cạnh, trên người đã không còn mặc đồng phục học sinh, mà mang trên mặt một bộ mặt giả dối.

"Dạ." Sau khi nói xong, bước ra khỏi thư phòng của Phàm Ngự.

Phàm Ngự ngồi trên ghế sa-lon, ngắt rơi tàn thuốc. Cầm ly rượu đỏ lên, khẽ nhấp một hớp. Sau đó liếc nhìn màn hình tivi một cái, đóng màn hình lại. Bỗng lúc này, trên màn hình máy tính xuất hiện một gương mặt.

"Chủ nhân, tình hình ở bên Mĩ xảy ra một chút chuyện. Chính phủ Mĩ chuẩn bị quét sạch Thế Lực Hắc Ám. Chính miệng Lý sự trưởng ở Bộ quân sự nói với tôi như vậy. Ngài xem, nên làm thế nào."

Phàm Ngự quay đầu lại, nhìn vào màn hình máy tính. Nhìn người ở bên trong, nói: "Quét sạch? Ha ha, xem ra, Tổng Thống đúng là quá rỗi rãnh, không có chuyện gì để làm, vậy thì chúng ta hãy tạo ra chút việc cho Tổng Thống làm đi."

Người đàn ông nhìn Phàm Ngự, khẽ gật đầu, sau đó biến mất trên màn hình máy tính. Phàm Ngự bước về phía cửa sổ sát đất. Bên ngoài, bầu trời tối đen, khóe miệng bỗng hiện lên một nụ cười tà.

Khi An Tuyết Thần tỉnh lại, trời đã rạng sáng rồi. Ngủ từ sớm, nên dậy cũng sớm. Cô bước qua bên giường, nhìn bên ngoài, trời vẫn còn tối. Nhưng, trong sân của Phàm Ngự, quả thật là sáng rực. Cô mặc bộ quần áo thể thao màu hồng. Quyết định ra bên ngoài, chạy một vòng. Nhưng, khẳng định không thể ra ngoài. Ở đây, có khu chạy bộ chuyên dụng. Còn có phòng “Gym” chuyên dụng.

Thấy An Tuyết Thần bước xuống lầu, nữ người làm mặc áo đầm màu đen, bước đến trước mặt cô.

"Tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy." Nữ người bộ mặt giả dối, hỏi.

An Tuyết Thần nhìn cô gái trước mắt mình.

"Ách, tôi muốn chạy bộ. Thức dậy tương đối sớm, nên muốn đi chạy bộ." An Tuyết Thần nhìn nữ người làm, nói ra suy nghĩ của mình.

Cô gái nghe cô nói vậy, bày ra tư thế mời.

"Mời tiểu thư đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi."

An Tuyết Thần khẽ gật đầu, đi cùng cô gái. Nhìn thấy sân chạy bộ trước mắt, chính xác mà nói, nó so với trường học còn lớn hơn nhiều. Cô không biết làm thế nào để đi đến. Cô gái bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt giật mình của An Tuyết Thần, lạnh nhạt nói.

"Mảnh đất Sơn Đô này là của thiếu gia."

An Tuyết Thần nghe cô gái nói vậy, giật mình, quay đầu lại nhìn cô gái. Không phải chứ?