Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 171: Ngoại truyện 15 (Ném ra từ cửa sổ?




Lạc Anh cảm giác bụng mình bị vật gì đâm vào, lập tức nâng mặt lên: "Anh, anh, đã dậy."

Phàm Niệm Ngự khơi cằm cô lên, xem xét khuôn mặt thẹn thùng của cô, thật sự là cực kỳ đẹp mắt, đúng là xem mãi không chán.

die»n╥ ╦dٿanl«e╥ ╦qu»yd«╥ ╦on

Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mắt cũng không biết nên rời đi nơi nào, cô cũng không muốn nhìn thấy tròng mắt thâm thúy y hệt như hố sâu của Phàm Niệm Ngự. Một đôi lông mi như cánh bướm khẽ run, đôi môi anh đào hồng nhuận phơn phớt đầy đặn giống như là chờ người hái.

Phàm Niệm Ngự khơi cằm Lạc Anh hướng tới gần môi mỏng khêu gợi, sau đó môi mỏng nhẹ nhàng dính vào trên môi Lạc Anh, êm ái tựa như là chuồn chuồn lướt nước. Lông mi như lông vũ của Lạc Anh chớp chớp, cảm thụ Phàm Niệm Ngự, trong lòng cô ấm áp.

Lạc Anh nhẹ nhàng tránh môi Phàm Niệm Ngự, nhẹ giọng nói dịu dàng: "Tốt lắm á..., nhanh lên một chút, đã bảy giờ."

Phàm Niệm Ngự khép chặt hai mắt rồi ngửi mùi tóc cô, thanh âm lười biếng trầm thấp khàn khàn.

"Chủ động hôn anh, anh sẽ không thân cận." Phàm Niệm Ngự vùi đầu ở bên trong cổ Lạc Anh ấp úng nói xong, giống như một đại nam hài.

Mắt Lạc Anh trợn trắng, lúc nào thì anh trở nên vô lại như vậy. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng hôn môi Phàm Niệm Ngự một cái, sau đó nói: "Tốt lắm, nhanh đứng lên cho em, còn ngủ nướng, về sau sẽ không hôn." Lạc Anh không thể làm gì khác hơn là uy hiếp.

Quả nhiên, chiêu này rất tốt, khiến cho Phàm Niệm Ngự lập tức rời giường, chạy thẳng tới hướng phòng tắm, đoán chừng là đi dập lửa, nếu không phải là nhìn dáng vẻ Lạc Anh thật sự là mệt mỏi không chịu nổi. Phàm Niệm Ngự sẽ không dễ dàng bỏ qua cô. Nhất định hung hăng yêu cô, hung hăng muốn cô, sủng ái cô, loại cảm giác đó làm anh **.

Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự đi về phía phòng tắm, hé miệng cười cười, sau đó mình cũng tìm một bộ quần áo mặc lên, đi gian phòng quen thuộc khác ăn mặc, trực tiếp đi xuống lầu, chuẩn bị nghênh đón bữa ăn sáng của bọn họ. Lạc Anh ngồi ở trên bàn ăn nhìn người làm chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng phong phú, thật là mở rộng tầm mắt.

Lạc Anh nhìn người làm vẫn không ngừng bận việc nói: "Dì ơi, mỗi lần Tiểu Niệm sẽ ăn nhiều như vậy, phiền toái thế này ư?"

die»n╥ ╦dٿanl«e╥ ╦qu»yd«on╥ ╦

Người làm buông cái khay trong tay ra, sau đó nhìn Lạc Anh giải thích: "Không phải vậy, đó là thiếu gia cố ý dặn dò, là chuẩn bị cho tiểu thư."

Lạc Anh nhìn lướt qua bàn ăn, tự lẩm bẩm: "Đây cũng quá khoa trương, quá lãng phí."

Người làm nhìn Lạc Anh, sau đó lại nói: "Thiếu gia đối với tiểu thư thật tâm thật tốt, xem là biết tỉ mỉ cỡ nào, chuyện gì cũng có thể giao phó, cô ấy à, thật là phúc tinh của thiếu gia." Người làm nói xong cũng đi vào phòng bếp.

Lạc Anh nghe xong người làm nói, trong lòng vui thích, nhìn thức ăn ngon phô trương trên bàn, trong lòng hài lòng, cảm giác được người nâng ở trong lòng bàn tay thật đúng là tốt.

Phàm Niệm Ngự mặc xong thì xuống đã nhìn thấy Lạc Anh ngồi ở trên ghế nhìn bàn ăn cười khúc khích, Phàm Niệm Ngự khẽ nhếch môi mỏng, vui vẻ cũng có thể lây bệnh, chỉ cần nhìn cô vui vẻ, mình cũng vui vẻ.

"Mới sáng tinh mơ, ở đó cười khúc khích cái gì thế, không biết còn tưởng rằng em có bệnh đó?" Phàm Niệm Ngự nói qua thì kéo Lạc Anh sang cái ghế đối diện ngồi xuống. Lạc Anh cảm thấy bị tóm thóp, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sau đó cúi đầu, có chút không biết làm sao, lần đầu tiên mình lộ vẻ háo sắc rất ngu ngốc, đã như vậy còn để cho người ta phát hiện, cô muốn tìm một cái lổ để chui vào, xem ra cô phải học tập tấm gương mẹ cô, ở trong nhà mình đào động dưới đất, tương lai còn có thể sử dụng hầm trú ẩn.

(Tg: Đùa thôi, ha ha, giải trí một lát, tôi bay đây)

Phàm Niệm Ngự nhìn mặt cô đỏ bừng, uống một hớp sữa tươi rồi nhìn Lạc Anh, sau đó nói: "Được rồi, đừng xấu hổ nữa, đoạn thời gian trước vì sao không thấy em nhu vậy, lúc vừa trở về giả bộ cũng thật giống, mau ăn đi."

Lạc Anh đột nhiên bắn xuyên qua một ánh lạnh, người đàn ông này thật ác, nói chuyện sao thẳng thắn thể hả, Lạc Anh trợn mắt nhìn người đàn ông đối diện đang ưu nhã ăn cơm, sau đó cầm chiếc đũa lên gắp một đống đồ ăn, coi như Phàm Niệm Ngự nên cam tâm ăn hết toàn bộ, nhai còn lẩm bẩm.

Phàm Niệm Ngự khẽ nhấc con mắt nhìn dáng vẻ kia của cô, thật đáng yêu, cuộc sống như thế thật không tệ. Bà xã ngày ngày đi theo.

"Ăn xong rồi? Đi thôi" Phàm Niệm Ngự cầm khăn ăn lên lau chùi khóe miệng, nhìn Lạc Anh vẫn còn tức giận nhét thức ăn vào trong miệng, nghe Phàm Niệm Ngự hỏi: no bụng? Lúc này Lạc Anh mới cảm giác bụng căng tròn, sau đó để đũa xuống, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, có chút buồn nôn, đôi mày thanh tú khẽ chau, sau đó cô đem tất cả tội lỗi đổ lên trên người Phàm Niệm Ngự.

die☮»ndٿanl«e☮qu»yd«o☮n

"Ăn no." Nào chỉ là ăn no, quả thật chính là ăn quá no, có chút muốn ói, đều là Phàm Niệm Ngự hại. Lạc Anh nói xong cũng không để ý Phàm Niệm Ngự mà tự mình đi ra biệt thự, ngồi lên xe thể thao trước.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh tức giận, cảm giác cuộc sống trở nên hết sức thú vị. Sau đó cười cười, sải bước rời biệt thự, nhìn vẻ mặt Lạc Anh trong xe có chút khó chịu, bất đắc dĩ lắc đầu, lên xe. Phàm Niệm Ngự lên xe liền lái đi, Lạc Anh cũng chẳng thèm nhìn anh.

Phàm Niệm Ngự liếc Lạc Anh nhìn hướng ngoài cửa sổ, khóe mắt co quắp, anh thế nào không biết nha đầu này hay mang thù như thế. Mắt Phàm Niệm Ngự nhìn ven đường, sau đó dừng xe ở bên cạnh.

Lạc Anh cảm giác xe bất chợt ngừng lại, sau đó xác định Phàm Niệm Ngự đang cởi dây nịt an toàn ra, nhất thời không nhịn được hỏi ra miệng.

"Anh làm gì thế." Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, gương mặt nghi vấn, nhưng hỏi xong thì hối hận.

⊕die»ndٿan⊕l«equ»yd«o⊕n

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh phản ứng có chút kích động chỉ hướng cô cười cười, sau đó mở cửa xe đi xuống. Lạc Anh nhìn phương hướng anh chạy đi, cho là anh đi mua thứ gì, kỳ quái, Phàm Niệm Ngự mua đồ gì ở siêu thị à?

Lạc Anh ngồi ở trong xe, xoa dạ dày bản thân, ăn quá nhiều nên tiêu hóa không tốt. Thật khó chịu, tức giận ngàn vạn lần cũng không thể lấy mình ra trút giận chứ. Qua một phút, Lạc Anh đã nhìn thấy Phàm Niệm Ngự cầm một cái túi lên xe.

Lạc Anh len lén liếc, mua cái gì à? Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh lén lén lút lút, sau đó lấy thuốc ra, bình màu lam gì đó, một đồ vật không lớn không nhỏ, Phàm Niệm Ngự mở ra sau đó đưa cho Lạc Anh.

Gương mặt Lạc Anh ghét bỏ, lập tức cách thật xa, "Cái gì? Thuốc sao? Em không uống. Cầm đi."

Phàm Niệm Ngự canh chừng vẻ mặt cô, sau đó nắm tay cô bỏ vào trong, nhẹ giọng nói: "Uống một chút xem, ngọt."

Nói xong thì nổ máy xe, Lạc Anh nhìn má Phàm Niệm Ngự, sau đó nhìn bình thuốc trong tay, đặt ở trên mũi hít hà, giống như có vị hoa quả, lại liếc Phàm Niệm Ngự, cuối cùng nhẹ nhàng đặt ở bên môi, giống như là uống độc dược Hạc Đỉnh Hồng.

Lạc Anh liếm một ngụm nhỏ, sau đó chẹp chẹp cái miệng nhỏ, rồi gật đầu một cái, lại uống một hớp, le lưỡi, còn có chút chua. Lạc Anh nhất thời hiếu kỳ tiếp đó hỏi.

"Đây là cái gì? Chua chua ngọt ngọt." Gương mặt Lạc Anh mong đợi nhìn Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự liếc một cái, nhẹ giọng nói: "Thuốc tiêu hóa."

Thuốc tiêu hóa? Lạc Anh nhìn trên cái bình, sau đó khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vụng trộm nhìn Phàm Niệm Ngự, nhớ tới dì sáng nay nói, đối với mình rất cẩn thận. Đúng vậy, đường đường là Phàm Niệm Ngự lại đối như thế với mình, còn cầu gì nữa. Lạc Anh, cho tới nay tính khí đại tiểu thư của mày đều không có, thế nào gặp phải Phàm Niệm Ngự thì sinh ra tật xấu.

Lạc Anh liếc Phàm Niệm Ngự, sau nhẹ nhẹ giọng nói: "Khụ khụ, được rồi, tha thứ cho anh."

Phàm Niệm Ngự nhìn khuôn mặt Lạc Anh có chút ửng hồng, đưa một bàn tay ra, nắm bả vai cô, sau đó khẽ dùng sức, kéo cô vào trên đùi anh, Lạc Anh giật mình.

"A Tiểu Niệm, anh làm cái gì? Thật là nguy hiểm, anh mau thả em xuống." Lạc Anh cả kinh trong lòng, nhìn về phía trước, giờ phút này Lạc Anh chính là ngồi trên đùi Phàm Niệm Ngự đối mặt với phía trước.

"Lạc Anh, em nắm chặt tay lái." Đôi tay Phàm Niệm Ngự buông xuống đem tay Lạc Anh đặt ở trên tay lái, sau đó đôi bàn tay ôm eo Lạc Anh, cằm đặt ở trên bả vai Lạc Anh, nhìn về phía trước, thực tế là ngửi mùi thơm của cô.

die»n☟dٿanl«equ»yd«on☟

Lạc Anh thấy thế vội vàng nắm chặt tay lái, trên trán trong nháy mắt có ba vạch đen. Lạc Anh thật muốn đạp người đàn ông tùy thời tùy khắc đều muốn ** này xuống, trên đường lớn, anh cũng không sợ gặp chuyện không may, Lạc Anh chỉ sợ xảy ra chuyện gì, lái xe vô cùng chậm, nếu muốn điều khiển, phía dưới làm sao có thể không đoạt lại. Nếu để cho Phàm Niệm Ngự đạp cần ga, cô cũng không yên tâm.

Phàm Niệm Ngự khẽ cau mày, bởi vì mình bị một nữ ác độc đạp, môi Phàm Niệm Ngự dán chặt bên vành tai Lạc Anh hà hơi.

"Lạc Anh, sợ chết vậy ư. Không cảm thấy rất là thỏa mãn sao?" Phàm Niệm Ngự nói cực kỳ dịu dàng.

Lạc Anh rụt cổ của mình theo phản xạ có điều kiện, tay nhỏ bé nắm chặt tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ cùng người điên này đi chầu điện Diêm Vương.

"Đừng lộn xộn, gây nữa sẽ cùng nhau thấy Diêm Vương." Trong giọng Lạc Anh mang theo hơi giận và cảnh cáo. Có điều Phàm Niệm Ngự căn bản giống như không nghe thấy.

"Sợ chết thế này sao được, xem ra em không tiếp thụ nổi tài nguyên hắc ám của Lạc thị rồi." Phàm Niệm Ngự nói xong, thỉnh thoảng liếm láp vành tai Lạc Anh, thỉnh thoảng muốn cắn.

Thân thể Lạc Anh run rẩy, thanh âm đề cao hơn rất nhiều: "Phàm Niệm Ngự, đừng náo loạn, em sợ chết, em ngồi ở trước mặt, sợ chết không thấy được anh."

"Chậc, ha ha, những lời này còn tương đối xuôi tai, bỏ qua cho em." Dứt lời cũng không liếm láp lỗ tai cô nữa, đây chính là chỗ mẫn cảm của Lạc Anh, bình thường chỗ mẫn cảm của phụ nữ đều là lỗ tai.

☟die»ndٿan☟l«equ»y☟d«on

Lạc Anh thật muốn cắn chết anh, miệng đàng hoàng, nhưng hai bàn tay làm sao lại không thành thật chứ? Lạc Anh tức giận tăng nhanh chân ga.

Cuối cùng đã tới nơi, Lạc Anh mở cửa xe đi xuống, căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự quần áo quân tử ngày này qua ngày khác, tao nhã đi xuống, những người chung quanh đều kinh ngạc nhìn họ, hai người kia thế nào xuống ở một nơi. Lạc Anh nhận thấy ánh nhìn chăm chú từ người khác, lườm Phàm Niệm Ngự một cái, sau đó đi vào cao ốc. Phàm Niệm Ngự ở sau lưng chỉ nhàn nhạt cười, rồi theo chân Lạc Anh tiến vào cao ốc.

Lạc Anh dứt khoát không chờ anh, nói mình vào phòng làm việc trước, đến phòng làm việc tức giận thả mình ngã vào trong sô pha, không được, không thể tức giận, người đàn ông kia tuyệt đối là đang trả thù? Mình ngàn vạn lần không thể tức giận, Lạc Anh trước kia đã chạy đi đâu rồi.

Đợi đến khi Phàm Niệm Ngự tiến vào, vẻ tức giận của Lạc Anh đã không còn, mà chăm chú nhìn báo cáo kinh doanh, đều là Lạc thị, không tệ, so với mình xử lý còn lãi nhiều hơn gấp đôi, Lạc Anh cũng không thể không bội phục Phàm Niệm Ngự, thông minh không phải cao bình thường.

die忄»ndٿanl«equ»yd忄«on

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh nhướng tuấn lông mày, sau đó đi thẳng tới bàn làm việc, Phàm Niệm Ngự lười biếng ngồi ở phía trên thưởng thức nét mặt kinh ngạc của Lạc Anh.

Lạc Anh cũng rất kinh ngạc, mình chịu đau khổ nhiều năm, người đàn ông kia thế nhưng một ngày cũng không học, tuy nói từ nhỏ đã tiến vào, nhưng sự thông minh của anh không phải cao bình thường. Lạc Anh mở trừng hai mắt, tùy ý ném tài liệu trên khay trà, gật đầu tán thưởng.

"Ừ, không tệ, thật sự có chút bản lãnh." Nào chỉ là có chút, nhưng Lạc Anh cũng không thể thua, nhìn xong phương thức anh xử lý, lúc này mới cảm giác chuyện mình xử lý căn bản là nhỏ nhặt.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, không nói gì, lần này để mặc cô, anh cũng không có thời gian rảnh rỗi, có nhiều vụ hơn một tỷ đang chờ mình giải quyết? Nhưng lúc này có điện thoại nội bộ vang lên, Phàm Niệm Ngự cầm điện thoại lên bắt máy.

"Tổng giám đốc, có vị tự xưng là vị hôn phu của Lạc tiểu thư yêu cầu gặp ngài." Bên đầu kia điện thoại là thanh âm dịu dàng của phụ nữ.

Phàm Niệm Ngự khẽ nhíu lông mày, liếc Lạc Anh sau đó nói: "Để cho anh ta vào."

"Dạ, tổng giám đốc."

Phàm Niệm Ngự cúp điện thoại liền nhìn Lạc Anh nói: "Vị hôn phu trước của em tới, chuẩn bị nghênh đón đi."

die»ndٿa忄nl«equ»yd«o忄n

Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự đáy mắt đầy đùa giỡn: "Vị hôn phu trước?"

“Cạch” Không đợi Phàm Niệm Ngự trả lời, cửa phòng làm việc đã bị người tuyệt không khách khí đá văng. Người không có vào, thanh âm truyền tới trước.

"Họ Phàm, anh đem Lạc Anh của tôi đi đâu rồi, mau đem người trả cho tôi. Phàm…" Kiệt Thụy một cước đạp văng cửa, sau đó mặt tức giận đi tới, còn cầm một thanh kiếm. Kiệt Thụy nhìn thấy Lạc Anh ngồi ở trên ghế sa lon thì mặt kinh ngạc, rồi nhìn dáng vẻ Phàm Niệm Ngự đùa giỡn, lập tức có chút lúng túng.

Lạc Anh nhìn thứ Kiệt Thụy chuẩn bị, một đôi mắt to kinh ngạc chớp chớp, sau đó nhìn kiếm trong tay Kiệt Thụy, phốc.

"Phốc ha ha. A, ha ha, ôi má ơi, Kiệt, Kiệt Thụy, anh muốn đi chỗ nào, xuyên việt, trêu chết em rồi, trời ạ, người ngoại quốc bày tư thế người Trung Quốc. Ha ha"

Lạc Anh ôm bụng cười đến mắt cũng không mở ra được, thành khe hở một đường may, bật cười tràn nước mắt. Phàm Niệm Ngự cũng giả bộ lấy mu bàn tay đặt ở khóe miệng ho khan một cái.

Kiệt Thụy đẹp trai đầy lửa giận, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt đỏ bừng, sau đó lúng túng thu hồi tư thế, đem kiếm cổ mới mua từ thị trường về thu vào sau lưng, vẻ mặt anh cộng cái kiếm trong tay đặt ở sau lưng.

Kiệt Thụy căm tức nhìn Lạc Anh sau đó giận dữ hét: "Cười cái gì mà cười, đều là bởi vì em, nhiều ngày như vậy, điện thoại cũng không gọi, hại anh lo lắng, nếu không phải là bởi vì em, anh có thể xấu xí thế này không? Ý tốt lại cười, em lại la ó, ngày ngày ôm trai đẹp ngủ, hại anh ngày ngày không ngủ ngon, em nói chung sống thành người nha rồi, vậy cũng phải gọi điện thoại chứ." Kiệt Thụy xổ ra một đống lớn, như đại pháo phun vào Lạc Anh.

Lạc Anh nhìn Kiệt Thụy, sau đó nín nhịn, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng, Lạc Anh liếc cái kiếm phía sau anh, nói.

di忄e»ndٿanl«e忄qu»忄yd«o忄n

"Dạ, em sai rồi, chỉ là, lại nói, thứ gì phía sau anh là đào ở đâu ra vậy."

Khuôn mặt Kiệt Thụy đỏ lên rồi ném qua một bên, liếc mắt nhìn Phàm Niệm Ngự xem trò vui, cuối cùng ngồi bên cạnh Lạc Anh nói.

"Thị trường đồ cổ, có điều, hai người thật cùng nhau, em quyết định?" Kiệt Thụy vẫn hỏi một câu quan tâm nhất.

Lạc Anh nhìn Kiệt Thụy biết anh thật lòng muốn tốt cho mình, Lạc Anh cầm bàn tay Kiệt Thụy sau đó gương mặt chân thành tha thiết nói.

"Quyết định, hơn nữa anh ấy cũng bảo đảm, không cần lo lắng. Anh vĩnh viễn là anh trai em".

Phàm Niệm Ngự nhìn hai người cầm chặt tay nhau, đôi mắt chim ưng lạnh lùng quét về phía bọn họ, lông mày nhướng lên. Lạc Anh nhận thấy ánh mắt lạnh lùng vội buông tay Kiệt Thụy ra, gương mặt ngượng ngùng.

Kiệt Thụy dĩ nhiên cảm thấy ánh mắt cực nóng sau lưng, mặc dù anh cũng biết Phàm Niệm Ngự thật tâm thích Lạc Anh, nếu bọn họ đã tốt, mình cũng không cần lo lắng. Nhưng làm anh trai, còn phải nói một câu.

"Anh dám phản bội cô ấy, hoặc là để cho Lạc Anh của chúng tôi đau lòng, tôi tuyệt đối sẽ mang cô ấy rời đi, để cho anh cả đời cũng không tìm được cô ấy." Kiệt Thụy nói rất có lực.

Lạc Anh nhà bọn họ? Mặc dù rất không xuôi tai, nhưng vẫn lạnh lùng nói một câu: "Anh không có cơ hội đâu"

die╠ ╡»ndٿanl«eq╠ ╡u»yd╠ ╡«on

Lạc Anh nghe Phàm Niệm Ngự nói, như cam kết, so với thiên ngôn vạn ngữ, những lời này là quá đủ rồi. Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh xấu hổ, hừm giọng một cái nói.

"Chỉ hy vọng như thế, nếu thật có về sau, tôi khẳng định sẽ mang Lạc Anh đi, ở nước Anh, anh tuyệt đối không tìm được."

Phàm Niệm Ngự khẽ mím môi, không làm ra bất kỳ trả lời, cúi đầu xử lý công việc.

Hai người bắt đầu trò chuyện ở trên ghế sa lon về chuyện xảy ra gần đây, chốc chốc đùa giỡn, bằng không còn cười ha ha. Phàm Niệm Ngự bên cạnh, tuy nói xử lý công việc nhưng thỉnh thoảng cũng liếc hai người. Nhìn bọn họ cười ha ha, trừ cười to còn sặc sụa.

Phàm Niệm Ngự ‘phập’ một tiếng, hung hăng khép máy vi tính lại, sau đó con ngươi lạnh lùng vẫn tập trung vào hai người, dưới đất còn có một ít đồ bỏ đi, phòng làm việc của anh lúc nào thì như vậy.

diiiiie»ndٿanl«equ»yd«onnnn

Hai người nghe động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt Phàm Niệm Ngự u ám, gì đó mới vừa thả vào khóe miệng vội vàng nuốt vào, hai người đồng thời liếc mắt nhìn trên đất, trong nháy mắt sợ hết hồn, quả thật chính là đồ bỏ đi?

Hết