Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 148: Ngoại truyện 16: Mang thai (tiếp)




Ngủ cả đêm, Giang Lệ lệ cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô mở mắt, ngồi dậy, mông lung nhìn quanh không thấy bóng dáng Lạc Trạch đâu. Cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, cô là bị anh trừng phạt nên ngất đi sao?

Giang Lệ lệ xuống giường, chưa được mấy bước, cảm giác buồn nôn đã lại trào lên. a7 Cô vội vang chạy vào phòng vệ sinh, bắt đầu nôn ói. Cô quỳ trên mặt đất, đỡ lấy thành bồn cầu, nôn một hồi.

"Nôn nôn" Cũng chỉ là nôn khan, không phun ra cái gì cả, dạ dày thật là khó chịu.

Lạc trạch vào phòng, nhìn trên giường không có ai, đi vài bước đã trông thấy Giang Lệ Lệ đang quỳ trên nền khóc, vội vã tiến tới ôm lấy cô.

"Sao vậy? Em còn khó chịu lắm sao?” Lạc Trạch cất lời, giọng nói tràn đầy quan tâm và yêu thương.

Giang Lệ lệ vô lực gật đầu, dựa vào trong ngực anh.

"Dạ dày, không thoải mái.” Giọng Giang Lệ Lệ đã khàn khàn.

Lạc trạch bế ngang Giang Lệ lệ, ra khỏi phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường, sau đó đưa mắt nhìn cô, đôi môi mỏng đang mím chặt khẽ động.

"Em, mang thai."

Oanh

Lời nói đơn giản của Lạc trạch giống như giáng mạnh vào đầu cô, qua một hồi cũng chưa định thần lại được. 3 Cô nhìn vẻ mặt nặng nề của anh. 39 Đôi tay trắng noãn khẽ đặt lên bụng. Nơi này có bảo bảo, cô bị niềm hạnh phúc bất ngờ này làm cho không thể nói được gì, nhưng vẻ mặt đã bán đứng tâm trạng cô. Hưng phấn, vui mừng, cô muốn được làm mẹ.

Lạc trạch nhìn vẻ mừng rỡ của Giang Lệ lệ, tảng đá đè nặng trong lòng như rơi xuống. c Anh sợ, sợ cô không thích, không chấp nhận đứa con của hai người.

Giang Lệ lệ hoàn toàn bị hạnh phúc che mờ mắt. 0 Cô vui mừng, nhìn Lạc Trạch, trong nháy mắt hạnh phúc kia như bị nỗi lo sợ vùi lấp. a Cô nhìn anh.

"Mang thai, làm sao anh biết? Nếu như anh không muốn, em, có thể bỏ.” Cô còn chưa nói hết đã bị anh ngắt lời.

"Anh muốn."

Giang Lệ lệ có chút không dám tin nhìn Lạc Trạch, trong đáy mắt kia trừ kiên định cùng chắc chắn, cô không thấy gì khác nữa. Cô rất muốn mở miệng hỏi anh, vì sao lại muốn đứa bé này. Cô thật sự muốn hỏi ra lời.

"Anh muốn con, anh sẽ để em sinh nó ra.”

Giang Lệ lệ khôi phục lại suy nghĩ, cô vuốt ve bụng mình, nhẹ giọng hỏi.

"Anh sẽ để nó trở thành con riêng của anh sao?” Tiếng cô rất nhẹ, không nghe ra ý tứ gì trong đó.

Lạc trạch nhíu mày, không lên tiếng. 6 Anh không biết có nên hứa hẹn với cô hay không nhưng có thể chắc chắn, hiện tại trong lòng anh, cô có một vị trí nhất định.

Giang Lệ lệ nhìn dáng vẻ trầm tư của anh, cũng không mở miệng nữa, hai người duy trì trầm mặc. Nhưng cô hạ quyết tâm rồi. 8 Đứa bé này là ông trời ban cho cô, cô nhất định sẽ giữ nó lại. 0 Lúc trước không phải An Tuyết Thần cũng sinh Tiểu Niệm Ngự trong tình huống như vậy hay sao. Tuổi cô cũng không còn trẻ nữa.

Tuyến phân cách ——

Trong một căn phòng xa hoa khác, một người đàn ông quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên ghế salon. Người quỳ chính là Lăng Hạo, mà người đang nhàn nhã ngồi kia là Renold.

Reynold, một đôi con ngươi băng lam sắc lạnh híp lại, mang theo vẻ lười biếng. Nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, không nhìn ra tâm tình của hắn lúc này. 6 Ánh mắt cũng một mực nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt.

Lăng Hạo hai chân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, trên trán tóc cũng bết dính cả lại, gương mặt càng thêm trắng bệch. Đôi mắt cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ. e Rất dễ nhìn ra, hắn rất sợ người đàn ông khí thế cường đại đang ngồi trước mặt. 5 Cuối cùng, không thể chịu được nữa, hắn mới mở miệng.

"Reynold tiên sinh, tôi sai rồi. Xin tha mạng cho tôi.” Giong nói của hắn đã lộ rõ vô cùng khủng hoảng cùng sợ hãi.

Đôi mắt xanh khẽ liếc nhìn hắn, đôi môi mỏng hoàn mỹ khẽ động.

"À? Nói một chút xem tại sao cậu làm sai?” Thanh âm Renold phát ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe nổi gai ốc, sợ run người.

"Tôi, tôi, tôi sai rồi, tôi thật có lỗi.” Tiếng Lăng Hạo run lẩy bẩy, có thể thấy hắn ta giờ phút này có bao nhiêu sợ hãi.

Reynold đưa ly rượu trong tay cho Lăng Hạo, nhàn nhạt mở miệng.

"Uống đi."

Lăng Hạo không biết rốt cuộc người đàn ông trước mắt này muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời. 6 Hắn run rẩy đưa tay nhận lấy ly rượu, ngửa đầu liền uống cạn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

"Cậu tại sao lại khinh suất?" Thanh âm Renold vô cùng bình tĩnh, khóe miệng vẫn nhàn nhạt nụ cười thản nhiên.

Lăng Hạo lấy mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn run run rẩy rẩy nói.

"Bởi vì cô gái bên canh Lạc Trạch. 4a Cô ta quá đẹp, khiến tôi, tôi, mất hồn.” Lăng Hạo thành thật trả lời.

Reynold nhìn trên màn hình camera theo dõi, bóng dáng quyến rũ diễm lệ kia in sâu trong mắt, nụ cười càng tà mị.

"Ừ, đàn ông động lòng với một cô gái xinh đẹp, đây là chuyện đương nhiên.” Renold lạnh nhạt nói .

Lăng Hạo vừa nghe, vốn đang thấp thỏm không yên cũng khẽ thở một hơi, vội nói lời cảm tạ.

"Cám ơn, cám ơn Reynold tiên sinh tha mạng.”

Đôi mắt lạnh lẽo của Renold đảo qua, thanh âm rét lạnh.

"Đàn ông yêu thích phụ nữ không có gì sai, nhưng yêu thích phải người không nên thích, thì chỉ có một con đường chết.” Sắc mặt Renold biến hóa quá nhanh khiến Lăng Hạo rùng mình sợ hãi.

"Tha mạng, tha mạng a."

"Dẫn đi." Reynold vô tình ra lệnh.

Tức thì xuất hiện hai người đàn ông lôi Lăng Hạo ra ngoài, tiếng van xin vang vọng lại.

"Tha mạng, tha mạng a, cứu mạng a, tha mạng"

Reynold rót cho mình một ly rượu đỏ, nhìn dung nhan phóng đại của cô gái trên màn hình, đôi mắt băng lam sắc lạnh như tản ra ý hung ác, đôi môi mỏng hoàn mỹ cũng khẽ động, thanh âm lạnh lẽo.

"Có trách thì trách chính cậu thôi, dám dòm ngó cô gái của tôi.”

"Cô gái nhỏ, em không nên phô bày vẻ đẹp của mình ra như vậy.” Renold vừa nhìn hình cô vừa khẽ thì thầm.

Tuyến phân cách ——

Hai người trở lại trong nước, chỉ là không khí có chút lạ lùng. 1Sau khi về biệt thự, Giang Lệ Lệ vì mang thai nên có vẻ mệt mỏi.

"Tôi mệt quá, tôi đi nghỉ một lát đã.” Nói xong cô liền bước lên cầu thang.

Lạc trạch nhìn theo bóng lưng cô, sau đó nói với thím Lưu.

"Thím Lưu, chuẩn bị một chút đồ bổ dưỡng cho phụ nữ có thai. a8 Hiện tại cô ấy rất hay buồn nôn.”

Thím Lưu vừa nghe liền sửng sốt, rất nhanh trên mặt đã xuất hiện nụ cười, liền vội vàng gật đầu.

"Được được, tôi biết rõ thời kì này nên ăn cái gì, tôi đi chuẩn bị liền đây.” Thím Lưu nói xong cũng vội vã xoay người đi vào phòng bếp.

Giang Lệ lệ bởi vì nghén, nôn ọe rất nhiều, căn bản là không ăn được cái gì. Cô rất mệt mỏi, vừa nằm lên giường đã ngủ mất. Lạc Trạch đi vào liền phát hiện cô đã ngủ say. Anh ngồi bên giường, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, ngắm nhìn dung nhan của cô trong lúc ngủ, sau cùng lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, nơi này có bảo bảo của họ.

Khuôn mặt vốn đang khẩn trương của Lạc trạch thoáng buông lỏng xuống, khóe môi nhếch lên, cảm giác vui vẻ của người lần đầu được làm cha.

Vừa ngủ dậy, thấy trời đã tối, cảm giác dạ dày chua xót khiến cô không thoải mái. Cô nhìn quanh liền thấy Lạc Trạch đang ngồi trên ghế salon, gõ máy tính, cô ngồi hẳn dậy, nhìn anh.

Lạc trạch ngước mắt nhìn thấy Giang Lệ đã tỉnh, liền đặt máy tính xuống, đi tới bên cạnh giường, ánh mắt nhìn cô chân thành.

"Em dậy rồi, có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không? Anh đã dặn thím Lưu chuẩn bị đồ ăn rồi, sẽ không khiến em bị nôn ói nữa.” Lạc Trạch ôm lấy vai cô, đem gương mặt kề sát vào vai cô.

Giang Lệ lệ hơi sững sờ, sau đó thanh âm khàn khàn mở miệng.

"Ừ, tôi đói bụng rồi."

Lạc trạch ngước mặt lên nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, sau đó ôm lấy cô, đi ra cửa.

Giang Lệ lệ cả kinh, đôi tay tự nhiên vòng chắc lên cổ anh: “Anh làm gì vậy? Tự tôi đi được mà.”

Lạc trạch nhìn Giang Lệ lệ, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhẹ.

"Em bây giờ đang mang thai, giống như Từ hi thái hậu vậy, dĩ nhiên phải được quan tâm đặc biệt.” Lời nói khoa trương từ miệng anh thốt ra, nghe vừa khôi hài lại vừa như ép buộc.

Giang Lệ Lệ Yên cười một tiếng."Ha ha, cái gì mà Thái hậu chứ. 4 Anh khoa trương quá rồi.” Cô vừa cười vừa nói với anh.

"Làm sao không phải, em chính là công thần. Phải được phục vụ tốt nhất” Lạc Trach vừa ôm cô vừa bước xuống.

Giang Lệ lệ nhìn anh, bĩu môi, lại nghe có mùi gì đó tràn ngập trong không khí, cảm giác nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.

"Thím Lưu, thím làm món gì thế? Thơm quá đi, có phải món gì ngon không?” Tiếng nói của Giang Lệ lệ từ trên cầu thang truyền tới.

Thím Lưu nghe thấy tiếng cô, vội đi ra, sau khi nhìn thấy cô mới nở nụ cười.

"Tôi tự làm món sô-đa tổng hợp cho cô. Phụ nữ mang thai bị nôn nghén ăn cái này là ngon nhất. Cô ăn luôn đi, mới vừa xong mấy phút trước thôi.” Thím Lưu nói xong cũng quay lại phòng bếp. (m cũng ko hiểu cái món này là cái món rì nữa)

Lạc trạch đặt Giang Lệ Lệ ngồi trên ghế salon, không cho cô ngồi ở bàn ăn, sợ cô lạnh, lại còn đem thêm một tấm thảm mỏng đắp cho cô nữa. Mặc dù chỉ là những quan tâm nhỏ nhặt nhưng cô biết rõ anh đang thay đổi. Có lẽ vì bảo bảo, bọn họ sẽ khác đi, ít nhất hiện tại anh đã biết quan tâm tới cô.

"Em đắp lên, cẩn thận cảm lạnh." Lạc trạch bây giờ có thể nói là vô cùng cẩn thận, chăm sóc cô từng chút một. Giang Lệ Lệ cúi thấp đầu.

"Cám ơn."

Lạc trạch hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu cô, trong mắt anh cô vẫn như một cô gái nhỏ vậy.

Thím Lưu bê khay đồ ăn từ trong bếp đi ra liền thấy một màn tình cảm ấm áp như vậy. Kể từ khi Giang Lệ Lệ tới đây, bà đã biết Lạc Trạch đối với cô không giống những người khác. Cô gái này đã tiến vào trong lòng Lạc Trạch rồi.

"Thiếu gia, tiểu thư, đồ ăn xong rồi, hai người ăn luôn đi cho nóng.” Thím Lưu đi tới, đặt cái khay lên bàn trà, sau đó xoay người đi vào bếp.

Giang Lệ lệ nhìn bánh sô-da nóng hổi, nuốt nước miếng. Lạc Trạch buồn cười ngồi cạnh, nhìn bộ dạng ham ăn của cô, cầm lấy một cái, đưa lên miệng thổi thổi.

"Ăn đi, cẩn thận nóng."

Giang Lệ lệ nhận lấy, nếm thử một chút, sau đó mới bỏ vào trong miệng, gương mặt tràn đầy thỏa mãn, vừa nhai vừa gật đầu tán thưởng.

"Ừ không tệ. Ưmh, ăn ngon thật. Tay nghề của thím Lưu thật là giỏi, làm gì ăn cũng ngon hết.” Giang Lệ Lệ tay phải cầm một cái, tay trái cầm một cái, bộ dạng không khác gì đứa bé tham ăn.

Lạc trạch nhìn cô ăn như hổ đói, khóe miệng giương lên nụ cười hạnh phúc.

"Lệ Lệ, chậm một chút, chậm một chút, vẫn còn nhiều mà. Không ai ăn tranh với em đâu, ăn từ từ thôi cẩn thận không nghẹn.” Lạc Trạch vừa nói vừa vỗ nhẹ sau lưng cô chỉ sợ cô ăn nhanh bị nghẹn.

Thím Lưu mang thêm chút đồ uống ra, Giang Lệ Lệ nhìn khay đồ ăn đã vơi, lại bỏ cái bánh đang ăn dở xuống, cầm lấy cốc nước chanh bên cạnh lên uống.

Ừng ực ừng ực

"Oa, chua quá, uống ngon thật.” Giang Lệ Lệ đặt cốc nước chanh còn một nửa xuống bàn, lại bắt đầu cầm cái khác lên ăn. 68 Đây là lần đầu tiên Lạc Trạch thấy cô ham ăn như vậy.

Thím Lưu nhìn chỗ đồ ăn mình làm cô đã ăn hết một nửa mà vẫn còn tiếp tục ăn. Xem ra, bảo bảo cũng rất khỏe mạnh.

"Ăn từ từ, về sau tôi sẽ thường xuyên làm cho cô ăn.” Thím Lưu nhìn Giang Lệ Lệ, nói.

"Ừ, về sau thím Lưu làm cho tôi ăn nữa nhé. Ăn thật là ngon.” Giang Lệ Lệ vừa gật đầu, vừa ăn quả ô mai, chua chua, thật dễ ăn.

Lúc này, ngoài cửa có người đi vào, Giang Lệ Lệ cũng không rảnh để ý xem ai, vẫn chăm chú vào đồ ăn ngon trên bàn. Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần đi vào, liền thấy cô đang cắm cúi ăn.

"Ngự, hai người đã tới a." Lạc trạch nhìn vợ chồng hai người kia nói, khóe miệng vẫn còn nụ cười hạnh phúc.

Phàm ngự cùng An Tuyết Thần nhìn nhau, cùng bước vào. Giang Lệ Lệ liếc nhìn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, trong miệng đầy đồ ăn, chẳng có chút dáng vẻ thục nữ nào hết.

"Ưmh Tuyết Thần, ngự, hai người tới chơi” Giang Lệ Lệ hỏi bọn họ nhưng tay cũng không dưng động tác, vẫn liên tục đưa đồ ăn vào miệng.

An Tuyết Thần hơi giật mình, vừa nhìn vừa ngồi xuống bên cạnh Giang Lệ lệ.

"Trời ạ, Lệ Lệ, sao lại ăn nhiều như vậy.”

Giang Lệ lệ không rảnh trả lời cô, Dưới ánh nhìn chằm chằm, kinh ngạc của mọi người, cô ăn sạch cả khay đồ ăn, vuốt nhẹ cái bụng sắp phình ra vì no của mình, còn ợ một tiếng, khuôn mặt thỏa mãn, tựa lưng vào ghế salon.

Phàm ngự nhìn có chút kinh ngạc, vợ anh cũng không nhớ Lệ lệ có biểu hiện dọa người như vậy. Phàm Ngự liếc nhìn Lạc Trạch chỉ thấy anh bất đắc dĩ cười cười. Lạc Trạch nhìn Giang Lệ lệ dịu dàng nói.

"Ăn no chưa?"

"Ừ, no rồi. b6 Thật thoải mái a, cũng không buồn nôn nữa." Giang Lệ lệ nhắm mắt lại nói. Căn bản là quên mất sự tồn tại của hai người kia.

"Lệ Lệ, cậu quá dọa người rồi đó. Mình nghi ngờ có mang thai đôi cũng không tham ăn như vậy.” An Tuyết Thần nói.

Giang Lệ lệ chợt mở mắt ra, nhìn An Tuyết Thần hồi lâu mới lớn tiếng.

"A, Tuyết Thần, cậu tới lúc nào thế? Sao mình lại không biết?” Giang Lệ lệ kinh ngạc.

Nhất thời, trán ba người còn lại rơi xuống ba vạch đen. Miệng An Tuyết Thần giật giật, khóe mắt Lạc Trạch co quắp, lông mày Phàm Ngự cũng giật giật. Cô gái này là thần sao? Bọn họ tới đã nửa ngày, còn nói chuyện với cô thế mà cô ấy lại không biết.

Lạc trạch thở dài một cái, ôm cô lại, để cô ngồi trong lòng mình. So với lúc trước cũng nặng hơn nhiều, ăn nhiều như vậy, sao mà không nặng hơn chứ. Bằng không vừa rồi ăn đi đâu hết sao.

"Tới lâu rồi, em chỉ lo ăn.” Lời Lạc Trạch vừa có chút bất đắc dĩ lại nhiều hơn là yêu chiều.

Giang Lệ lệ khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhìn An Tuyết Thần, vô cùng xấu hổ.

"Hai người sao lại sang đây?”

An Tuyết Thần bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nắm tay Giang Lệ Lệ.

"Còn không phải là vì cậu mang thai sao? Bọn mình tới thăm cậu một chút. 9 Lại nói, Lạc Trạch có định cưới cậu hay không để mình còn tìm cho cậu một nhà khá giả đây.” An Tuyết Thần trừng mắt nhìn Lạc Trạch hung hăng nói.

Lạc trạch nghe vậy, sắc mặt cũng tối lại, kéo lấy bàn tay Giang Lệ lệ, sau đó bá đạo tuyên bố.

"Đây là cô gái của tôi, gả cho ai cũng là người của tôi. Không có cửa đâu.” Lạc Trạch ôm cứng lấy Giang Lệ Lệ trước ngực mình.

Phàm ngự ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, nhìn Lạc Trạch, sau đó mở miệng nói.

"Còn mẹ cậu, định giải quyết thế nào?”

Giang Lệ lệ vừa nghe, ngước đầu nhìn Lạc Trạch. Người như mẹ anh đều là không thích cô. 83 Cô cũng muốn biết Lạc Trạch sẽ trả lời như thế nào.

Lạc trạch liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của Giang Lệ lệ, nói.

"Bà ấy là bà ấy, tôi là tôi. 57 Tôi cưới ai, không tới lượt người khác hoa tay múa chân.” Lạc Trạch vừa vuốt tóc Giang Lệ Lệ vừa nói.

Mặc dù không nghe được anh nói rõ ràng có cưới cô hay không, nhưng những lời này của anh cũng khiến cô an tâm. b An Tuyết Thần có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Lạc Trạch, trực tiếp hỏi thẳng.

".Anh rốt cuộc là có cưới hay không? Vòng vo thế làm gì?” An Tuyết Thần không kiên nhẫn hỏi, chờ đợi thêm nữa thì chuyện đã nguội lạnh cả.(Trong cv có câu “đợi thêm thì dưa chuột cũng nguội lạnh rồi.” mình không biết làm thế nào cho sát ý cả. Theo mình hiểu chỗ này gần giống với câu “rèn sắt khi còn nóng” ấy. Chị An nghĩ chuyện c.Lệ có em bé còn đang nóng hổi thì giải quyết luôn vấn đề cưới hay không của a.Trạch, để lâu đêm dài lắm mộng. )

Lạc trạch nhìn Giang Lệ Lệ, nhẹ giọng.

"Em có muốn gả cho anh không?”

An Tuyết Thần muốn ngã luôn xuống đất, cái gì chứ, lại đẩy vấn đề cho người khác, hỏi phụ nữ có muốn gả cho anh ta hay không sao?

Giang Lệ lệ từ trong ngực anh, ngước lên, nặng nề nhìn anh một lát rồi mới nói.

"Nếu như anh vì trách nhiệm mà cưới em, em không cần. Em vẫn sẽ sinh đứa bé ra, anh không cần lo lắng. c Tuyết Thần từng khổ sở như thế nào, như em cũng không gọi là gì.” Giang Lệ Lệ nhàn nhạt nói, không muốn dùng đứa con trói buộc anh, cũng không muốn anh không yêu nhưng vẫn phải cưới cô.

Lạc trạch nghe Giang Lệ Lệ nói xong, sắc mặt trầm xuống, khó coi. Anh vốn muốn nói, chỉ cần cô muốn, anh sẽ lấy cô, vậy mà cô lại nói như vậy.

Lạc trạch vừa muốn phát giận thì Phàm Ngự đã lên tiếng.

"Đúng vậy. Trạch, hôn nhân phải trên cơ sở tình yêu. Nếu cậu không yêu cô ấy thì để cô ấy đi đi. Cô ấy cũng nói vẫn sẽ sinh đứa bé ra mà.” Phàm Ngự nhướng mày nhìn người anh em của mình, muốn biết cậu ta nghĩ thế nào.

Lạc trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Phàm Ngự, sau đó đứng lên xoay người muốn lên lầu.

"Tôi không buông, cô ấy đời này là người của tôi.” Nói xong bóng anh cũng mất dạng, để lại ba người ngồi nhìn nhau trong phòng khách.

Thật ra thì những lời này, đã nói rõ tất cả, chỉ là Lạc Trạch phản ứng chậm mà thôi. 9 Giang Lệ lệ nhìn chỗ ngoặt anh mất dạng trên cầu thang, chu môi, nắm lấy tấm thảm.

"Người nào a, choáng nha, anh ta muốn cưới, bà đây còn chưa nghĩ tới gả cho anh ta đâu.” Giang Lệ Lệ tức giận nói.

An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự chỉ nhàn nhạt cười, nhún vai, sau đó mở miệng nói.

"Vợ à, chủ nhà không chào đón chúng ta, thôi thì chúng ta đi về thôi.” Phàm Ngự đi tới bên người An Tuyết Thần, ôm cô vào lòng.

An Tuyết Thần đưa tay ôm lấy anh, nhìn Giang Lệ Lệ.

"Lệ Lệ, mình về đây, mai lại tới thăm cậu.”

"Ừ, về đi. Lái xe cẩn thận.” Giang Lệ Lệ đáp

An Tuyết Thần liếc Giang Lệ Lệ một cái, sau đó cũng bị Phàm Ngự ôm đi. Giang Lệ Lệ tức giận nằm trên sô pha. Cô ăn no liền cảm thấy hơi mệt, nhắm mắt lại chẳng mấy chốc đã ngủ mất.

Trên lầu, Lạc Trạch tắm xong, nằm trên giường chờ Giang Lệ Lệ. a Sắp qua một canh giờ vẫn không thấy cô đâu, anh bắt đầu có chút đứng ngồi không yên. Khẽ vò đầu mình, mặc lại áo choàng tắm sau đó anh bước vội ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.

Lạc trạch nhìn Giang Lệ lệ nằm trên sô pha, liền muốn nổi giận, lại thấy cô ngủ say bao nhiêu tức giận liền tan biến cả, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, nghe tiếng cô thở đều đều. Sau đó anh thở dài một tiếng, bế lấy cô, đi lên lầu.

Lạc trạch đặt cô nằm ở trên giường lớn, nhìn cô, vuốt ve bụng của cô, sau đó nhẹ giọng nói.

"Anh phải làm gì với em bây giờ. f Cái gì anh cũng đã nói rồi, còn chưa rõ ràng hay sao?”

Lạc trạch nhìn cô gái đang ngủ trên giường, chính mình cũng nằm xuống, ôm lấy cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Cả nhà ba người cùng ôm nhau ngủ trên chiếc giường lớn.

Giac ngủ này vô cùng thoải mái. a Lạc Trạch tỉnh lại, nhìn cô gái nhỏ nằm trong ngực mình, khóe miệng giương lên, đem cánh tay vòng chắc eo cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán sát vòm ngực anh, thỉnh thoảng lại cọ cọ vài cái.

Lạc trạch tiểu huynh đệ cũng nổi phản ứng, đã đem chăn chống lên một cái ô. Anh nhìn “kẻ đầu sỏ”, khẽ lầm bầm một tiếng, sau đó dịch người xuống giường. 8 Cái anh cần bây giờ là đi tắm nước lạnh, dập lửa trong lòng xuống.

Giang Lệ lệ không có vòng ôm ấm áp quen thuộc cũng rất nhanh tỉnh lại, việc đầu tiên muốn làm là đi vệ sinh. eb Cô mơ màng bước về phía phòng tắm, đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đôi mắt ngái ngủ cũng dần thanh tỉnh lại, mắt trợn to, miệng cũng há ra như chữ O.

"Thế nào? Có hài lòng với thứ em nhìn thấy không?” Lạc Trạch nhìn bộ dạng cô, không nhịn được trêu chọc, vừa nói vừa xoay người lại đối diện cô. c Sau đó còn từ từ vuốt lên xuống **, lúc nãy đã mềm xuống, cô đột nhiên bước vào lại lần nữa đứng thẳng.

Giang Lệ lệ nhìn lạc trạch, vòi hoa sen vẫn còn ở phun nước xuống, theo dáng người hoàn mĩ của anh chảy xuôi xuống. 1Bắp thịt cường tráng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, cơ bụng 6 múi, không một chút mỡ thừa. Xuống thêm chút nữa..

"A giở trò lưu manh." Giang Lệ lệ che hai mắt của mình, chừa lại một cái khe hở nhìn lạc trạch hét lên. Thứ gì đó đã cứng rắn.

Lạc trạch nhìn Giang Lệ lệ, khóe miệng khẽ câu, sau đó tà tứ nói.

"Anh giở trò lưu manh? Anh đang tắm em đột nhiên xông vào. Hai chúng ta rốt cuộc ai lưu manh đây?” Lạc Trạch híp mắt nhìn Giang Lệ Lệ nói.

Giang Lệ lệ suy nghĩ một chút, phát hiện anh nói đúng, cũng xoay người lại, phản kháng: “Vậy sao anh tắm mà không khóa cửa?”

"Anh ở nhà mình, ở trong phòng mình, sao lại phải khóa cửa?” Lạc Trạch nhàn nhạt nói, nhìn bóng lưng cô, anh càng khát vọng muốn cô.

Yết hầu khẽ động, anh từ từ đi qua, từ phía sau ôm lấy cô, lại dẫn cô quay lại phòng tắm, đóng cửa lại.

"A, Lạc Trạch, anh, anh làm gì đó? Tôi đang mang thai đấy.” Giang Lệ Lệ hai tay chống vào lồng ngực anh nhắc nhở.

Lạc trạch đè sát cô vào tường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật muốn cắn một miếng. d Trán anh kề sát lên trán cô, hô hấp có chút gấp gáp, khuôn mặt ẩn nhẫn.

"Lệ Lệ, giúp anh một chút đi. 4 Anh khó chịu quá, sắp nổ tung mất.” Lạc Trạch nhẫn nại nhìn Giang Lệ Lệ, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn nhẹ lên mặt cô.

Giang Lệ lệ khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lựng lên, cô hiểu anh có ý gì. 6Cô liếc nhìn anh rồi lại cúi xuống, nói nhỏ.

"Nhưng, tôi có bảo bảo.”

Lạc trạch cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt vào cự bá đã sớm đứng thẳng của mình. c Giang Lệ Lệ giật mình, muốn rút tay lại lại bị anh nắm chặt.

"Ngoan, giúp anh đi." Lạc trạch thanh âm khàn khàn tối tăm. Tràn đầy tư vị ** .

Giang Lệ lệ một khuôn mặt nhỏ nhắn đã không thể đỏ thêm nữa, đành mặc kệ bàn tay Lạc Trạch nắm lấy tay mình vuốt lên xuống ** của anh.

Lạc trạch chôn đầu vào cần cổ thơm ngát của cô, hô hấp dồn dập. b7 Anh cầm tay cô vuốt lên xuống liên tục, đột nhiên tăng tốc độ, mặt vẫn chôn trên bờ vai cô, gầm nhẹ một tiếng, phóng thích ra ngoài.

Khi Lạc trạch dừng lại, khuôn mặt Giang Lệ lệ đã đỏ rực lên, bàn tay cũng mỏi nhừ, cảm thấy có thứ gì đó nhờn nhờn dính dính trong lòng bàn tay mình.

"Nhưng, vậy là, vậy là …xong rồi đúng không?” Giang Lệ Lệ ngượng ngùng.

Giang Lệ lệ khẽ đẩy đẩy anh. Lạc Trạch đang gục đầu xuống cổ cô ngẩng lên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô. 9 Anh vuốt ve mặt cô, thanh âm trầm thấp cuốn hút.

"Bảo bối, mấy ngày này đành làm khó em vậy. 7 Đợi lúc nào em tốt lên, nhất định anh sẽ phục vụ em thật tốt.”

Giang Lệ lệ đẩy anh ra, tới bồn rửa, rửa sạch tay, cũng không muốn cùng anh nói những lời vô nghĩa này.

"Đi ra ngoài, tôi muốn dùng phòng tắm." Giang Lệ lệ vừa rửa tay vừa nói, vẫn có chút tức giận.

Lạc trạch nhìn Giang Lệ lệ tức giận, nhún nhún vai, cầm khăn lông ra khỏi nhà tắm. fc Không thể không thừa nhận, đôi bàn tay nhỏ bé của cô cũng khiến anh vô cùng thoải mái, cho dù không kết hợp với cô anh vẫn cảm thấy rất sảng khoái.

Giang Lệ lệ tức giận, đóng sập cửa. Cứ nghe tiếng đóng cửa này liền biết tâm tình cô lúc này. e Giang Lệ Lệ ngồi trên bồn cầu, nhìn xuống tay phải của mình, vừa rồi kịch liệt như vậy, cô tưởng sắp chết rồi. b Như vậy cũng thật là… Điên mất thôi.

Giang Lệ lệ sửa soạn xong xuôi, lúc đi ra đã thấy Lạc Trạch ngồi ở bàn ăn cơm, vừa ăn sáng vừa xem báo. Bất giác cô lại nhớ tới một màn vừa xảy ra trong phòng tắm, khuôn mặt không nhịn được lại đỏ lên. Sau đó vẫn bước tới, ngồi đối diện anh, thấy đồ ăn của mình và của anh không giống nhau, chắc là bữa ăn dinh dưỡng rồi.

"Nếm thử một chút đi, thím Lưu cố ý làm cho em đấy.” Lạc Trạch bỏ tờ báo xuống.

Giang Lệ lệ gật đầu, sau đó liền chậm rãi ăn, cũng không hùng hổ như tối qua nữa. Hôm qua là do trước đó cô ăn cái gì liền ói cái đó, trong dạ dày rỗng không nên mới đói như vậy.

"Ừ, ăn thật ngon, tay nghề của thím Lưu đúng là không chê vào đâu được, có thể coi là đầu bếp chuyên nghiệp rồi.” Giang Lệ Lệ vừa ăn vừa tán dương, thím Lưu đi từ trong bếp ra vừa lúc nghe thấy lời cô.

"Ai u, nào có tốt như vậy, như thế nào? Hợp khẩu vị chứ?” Thím Lưu nhìn Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ lệ vừa gật đầu, vừa nói: “Vâng, ăn ngon lắm. Thím Lưu, thím có thể đi làm đầu bếp ở nhà hàng được rồi đó. Cần gì ở lại chỗ này cầu toàn chịu uất ức, phục vụ cái vị đại thiếu gia khó chiều này chứ.” Giang Lệ Lệ nói xong còn không quên trừng mắt nhìn “ai đó”.

Thím Lưu nhìn Lạc Trạch, khóe miệng nhàn nhạt cười. Lạc Trạch đang uống cà phê, nhíu mày lại sau đó nhìn cô.

"Có muốn đi đâu chơi không, anh đưa em đi dạo.”

Giang Lệ lệ liếc anh một cái, trong miệng vừa nhai đồ ăn vừa nói.

"Tôi muốn đi gặp Tuyết Thần, hỏi cô ấy chút kinh nghiệm khi mang thai. 2Anh đưa tôi sang đó, ăn cơm xong rồi về.”

"Được, em cứ ăn từ từ.”. d Lạc Trạch nhìn cô ăn, lại cảm giác còn ngon miệng hơn khi chính mình ăn nữa.

10 phút sau, Giang Lệ Lệ đứng dậy, hơi vỗ vỗ bụng mình.

"Tôi no rồi, đi thôi.”

Lạc Trạch ngồi đối diện cô gương mặt tuấn tú chợt đen lại. 6 Giang Lệ Lệ nhìn sắc mặt anh, thử hỏi.

"Anh, sao thế?”

Lạc trạch ánh mắt sắc bén nhìn Giang Lệ Lệ.

"Em vỗ như vậy, không sợ làm đau con?”

Giang Lệ lệ lúc này mới nhớ tới hành động vừa rồi của mình, đôi tay vội vuốt ve bụng, giống như đang nói xin lỗi với bảo bảo. Nguyên văn chính là xin lỗi.

"Ai nha, bảo bảo, mẹ không cố ý, nhất thời hưng phấn nên quên mất, con đừng trách mẹ nha." Giang Lệ lệ vừa nói vừa vuốt bụng của mình, xin bảo bảo tha thứ.

Lạc trạch nhìn vậy liền một chút tức giận cũng không còn, đứng dậy, ôm lấy cô.

“Đi thôi.”