Lý Nông chầm chậm mở mắt ra, cố chớp vài cái, mới có thể từ trong mơ màng nhìn rõ lại. Quay đầu qua thấy Đoan Mộc đang ngồi ở mép giường. Doãn Hàm thì đeo kính, ngồi trên bàn làm việc nhìn cậu.
“Cậu sao rồi? Có bị gì không? Đoan Mộc thân thiết hỏi cậu.
Lý Nông muốn trả lời nhưng lại phát hiện ra cổ họng mình đau như lửa đốt, cả người ê ẩm như vừa bị ai đó dần qua một trận.
Đoan Mộc rót một ly nước đút cho Lý Nông uống, cậu mới yếu ớt nói: “Tôi…? A! Đau quá!…..Ôi!….”
Lý Nông lúc này mới thấy áo ngủ của mình bị phanh rộng, toàn bộ nút đã không cánh mà bay! Quần ngủ cũng không biết đã chạy đi đâu, còn lại mỗi cái quần lót hình tam giác màu trắng. Cặp đùi trơn nhẵn cứ thế tênh hênh bung rộng ra. Hơn hết là trên ngực trần trụi cùng hai bên đùi đều dầy đặc vết cắt, nông sâu đều có đủ.
“Đây là, có chuyện gì thế?!” Lý Nông mặc kệ toàn thân đau nhứt cố quay người túm lấy chăn che đi thân hình đang xích lõa.
Đoan Mộc hơi đỉnh thẳng lưng “Tiểu Doãn gọi tôi đến là do cậu bị thế này à!”
Cả hai người cùng nhìn nhau rồi đưa mắt về phía Doãn Hàm đang ở bên cạnh. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, mặt có hơi xấu hổ: “Đừng hỏi tôi! Tôi không biết gì đâu, lúc bước vào đã thấy cậu ta như thế rồi.”
“A! Đúng rồi! Người đẹp yêu quái đâu?”
“Người đẹp yêu quái?! Nói lại xem!” Đoan Mộc làm ra vẻ không vừa ý: “Phòng cậu thối quá!!”
“Áo… trên tủ quần áo ấy….”
“Tủ quần áo?”
Doãn Hàm bước đến mở tủ quần áo, nhíu nhíu mày: “Trong tủ của cậu sao lại có thứ ghê tởm thế này?!”
Lý Nông nhìn thoáng qua chiếc ô nói: “Ô thì có gì mà ghê tởm?”
“Ô hả?!” Doãn Hàm chỉ vào chiếc ô kinh ngạc nói: “Cậu cho đây là chiếc ô?!”
“Đây không phải là ô chứ là gì hử?” Lý Nông cũng kinh ngạc nói.
Đoan Mộc nhìn nhìn Doãn Hàm, lại nhìn tới Lý Nông, rồi như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là thế! Tiểu Doãn, cậu cho tiểu Nông mượn mắt kính một chút.”
Doãn Hàm bước đến đeo kính vào cho Lý Nông. Cậu nghi hoặc nhìn về phía chiếc ô….
!!
Sự ghê tởm mạnh mẽ dâng trào. Thứ kia thật có hình ảnh rất kích thích. Đặt ở tủ quần áo là…. Vốn dĩ chẳng phải là ô che gì cả, mà là một cái đùi người hư thối. Thịt nó còn chảy mủ vàng, thêm một đống giòi bọ đang lúc nhúc bò ra ngoài. Lý Nông chỉ là người thường, lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh chấn động như thế, thật nhịn không không được, ngay lập tức ghé ra ngoài mép giường mà nôn.
Đoan Mộc liếc sơ qua phòng của Lý Nông, rồi nhìn cậu nói: “Xem ra, cậu dù có ở đây cũng không thật an toàn đâu! Toàn bộ khu phố đen này đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo như cậu đấy.”
“Tôi dọn đi cũng rất tốt….” Lý Nông yếu ớt trả lời.
“Thế lại càng không an toàn. Nơi này có sự bảo hộ của tôi bọn yêu quái ngoài phố đen kia còn không sợ, thế mà miếng thịt béo như cậu còn muốn dọn đi?
“Vậy anh bảo phải làm sao bây giờ hả? Chủ nhà trọ….” Giọng nói của Lý Nông như khóc không ra nước mắt.
“Như vầy đi! Cậu dọn qua bên kia ở chung với tiểu Doãn nha.”
“Tại sao?” Hỏi câu này không phải Lý Nông mà là Doãn Hàm.
“Trong phạm vi năng lực của tiểu Doãn yêu quái sẽ không dám đến gần. Tiểu Nông tuy linh lực cao nhưng không có khả năng bảo vệ mình. Còn không phải là miếng thịt béo bở nữa sao?”
“Này, không được gọi tôi là miếng thịt béo….”
“Tôi đây thu nhận miếng thịt béo kia thì có lợi gì nào?!”
“Không được gọi thịt béo này thịt béo kia!”
“Tiểu Doãn năng lực của cậu thường dẫn đến xui rủi đúng không. Miếng thịt béo này có thể trung hòa được điều đó. Ờ, phiền cậu trông coi một chút!”
“Tôi nói không được gọi tôi là thịt béo!!”
“Với bản thân tôi thì không ảnh hưởng gì. Nuôi thêm miếng thịt béo này có được…ưu đãi nào khác hay không?”
“Này! Có xem tôi ra gì không! Tôi không phải là miếng thịt béo!”
“Aiz, thật phiền phức. Cậu nhận nuôi ‘miếng thịt nhỏ’ [1] này, tôi không lấy tiền thuê nhà của cậu, chịu không?”
“…”
“Được!”
Doãn Hàm không chút do dự đồng ý ngay, sau đó nhìn Lý Nông nói: “Ha, cứ vậy đi! ‘Miếng thịt nhỏ’ cậu thu dọn sơ qua rồi sang bên kia với tôi nhá.”
“Không không không, cậu và ‘miếng thịt nhỏ’ ở tạm chỗ tôi 2 ngày. Tôi chỉnh sửa lại một chút. Đều là phòng đơn, nếu không chắc sẽ chật lắm đấy.”
“…” Lý Nông chẳng hề nói gì.
“‘miếng thịt nhỏ’ tôi giúp cậu dọn dẹp nha.”
“Tiểu Doãn cậu giúp cậu ta dọn dẹp sơ qua. Tôi dẫn ‘miếng thịt nhỏ’ xuống lầu xử lý vết thương một chút.”
Không thể nhịn được nữa!!
“Ai, con mẹ nó, gọi tôi là miếng thịt nhỏ, tôi liền làm thịt người đó! —— “
Hai người cạnh cửa chẳng ai nói tiếng nào cả.
Đoan Mộc dùng chăn bọc lấy Lý Nông, sau đó khiêng cậu ta xuống lầu. Vừa ra khỏi cửa, Doãn Hàm liền nói với theo:
“‘Miếng thịt nhỏ’! Giận dữ nhiều coi chừng sẽ mau già đấy!”
“@#$^&*☆○★▲※◎¢…!! —— “
Mới hai ngày thôi đã xảy ra không ít chuyện nhỉ!
Vết thương của Lý Nông hãy còn nghiêm trọng, đã bị Đoan Mộc gói thành một cái xác ướp. Anh ta cứ vừa vác cậu vừa luôn miệng “còn may đấy”, tiếp đến là đưa lý do xin phép cho sự mất tích của Hổ Nha. Do chủ nuôi luôn keo kiệt xấu xa nên phải nghỉ nửa tháng để dưỡng bệnh. Đã sửa chữa rất tốt, Lý Nông và Doãn Hàm cũng sắp được ở phòng mới. Biệt danh của Lý Nông cũng chính thức dính dáng đến từ “thịt”, nick name thì: bé thịt, thịt thịt, thịt (nên nhấn mạnh âm cuối)…. Vân vân.
Những chuyện này đều xảy ra trong hai ngày cả.
Về biệt danh?
Lý Nông đã “từng” phản đối: “Tôi không phải là thịt! Thân thể gầy như thế này, có thể đừng đặt biệt danh giống vậy cho tôi không?”
Chẳng được gì đâu, ở nhà trọ này ai cũng mạnh cả, phản đối đương nhiên vô hiệu. Chống đối chẳng ích gì thế là Lý Nông vốn trời sinh đã sẵn tính AQ[2] cũng bình thường trở lại. Cậu nghĩ: “Không phải là tôi không phản ứng nhá! Tôi đã cố hết sức rồi đấy chứ, nhưng bọn họ đều mạnh hơn tôi mà, tôi còn cách nào nữa đâu? Không phải tôi không có nguyên tắc, chỉ mỗi cái biệt danh vặt vãnh? Chẳng có nghĩa lý gì cả.”
Thế là ——
“Bé Thịt, ăn táo không?”
Doãn Hàm phát hiện chỉ cần hắn ở cạnh Lý Nông, thì mấy chuyện xui xẻo thật sự không còn xảy ra nữa. Thật chí đã năm lần bảy lượt nữa đêm ra đường cũng chẳng hề hấn gì.
“Ăn!”
Lý Nông phát hiện Doãn Hàm gần đây có chút kỳ quái là… đối với mình rất tốt.
“Tôi đã gọt vỏ cho cậu luôn rồi đấy.”
“Hay quá!”
Bọn họ hiện tại đang ở cùng với nhau. Hai phòng lúc đầu giờ đã thành một cái nhà lớn. Phòng bếp nhập lại làm một, không gian cũng rộng hơn cho 2 người. Chỗ còn lại thì biến thành hai phòng ngủ và một phòng khách nhỏ.
Lý Nông sau khi trải qua chuyện ma quái lần trước cũng rất sợ ở một mình. Nên đa số thời gian cậu đều ở trong phòng khách hoặc phòng của Doãn Hàm. Còn Doãn Hàm thì phát hiện khi ở cùng với cái gã có tên xứng với người “thịt béo” kia trong một thời gian dài thì vận số của hắn càng ngày càng tốt lên. Nên cũng tình nguyện chung sống với Lý Nông.
Cùng nhau ăn cơm.
Cùng nhau tắm gội.
Tan tầm, Doãn Hàm về sớm hơn sẽ đứng ở nhà ga đón Lý Nông.
Đoan Mộc lần nào nhìn thấy Doãn Hàm và Lý Nông về nhà cùng nhau là y như rằng lại cười cười nói nói phá hỏng hết cả: “Ai nha! Xem tiểu Doãn này, thật xứng với chức danh ông xã nha.”
Lý Nông đã luyện được tinh thần thép hoàn toàn không thèm màng đến, cứ mặc mấy lời kia ở ngoài cửa, có khi lại nói hùa theo: “Đúng, đúng thế nha! Tôi cũng biết con gái nhà ai mà gả cho hắn thật là nhặt được bảo vật ấy.”
Doãn Hàm thường thì lúc nào cũng trầm mặt. Nhưng lúc ấy, nếu lỡ đi ngang qua cũng sẽ nhe răng với Đoan Mộc mấy cái.
Cuộc sống cứ bình thường êm ái mà trôi qua, mãi đến ——
Một buổi sáng, của một ngày, ở một tháng sau.
Lý Nông ngậm một miếng sandwich nhìn Đoan Mộc và Doãn Hàm đang đọc sách sau quầy rồi đi ra cửa lớn của tiệm sách.
Không quá ba mươi giây sau. Lý Nông thật giống bị điên chạy bổ vào tiệm như một trận gió. Cậu nhảy ngay vào lòng của Đoan Mộc đang ngồi ở quầy, chỉ vào cửa lớn lắp bắp: “Cửa… nữ…yêu yêu yêu…”
“Cậu nói chậm một chút! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Doãn Hàm để sách xuống, đi đến nói.
“Cửa cửa cửa cửa cửa cửa —— cửa có yêu quái!!! —— “
Doãn Hàm tháo mắt kính xuống, nhìn ra cửa. Bên ngoài đúng là có một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng váy lam.
“Một yêu quái rất xinh đẹp!”
“Thì thì thì thì thì… Chính cô ta đem đem đem đem đem đem… Cái kia… Cái kia… Cái thứ kia để vào tủ quần áo đó!”
Đoan Mộc thở dài: Thịt Thịt thằng bé này mặt nào cũng tốt, chỉ là khi căng thẳng lại rối lên, miệng với chả mồm chẳng rõ gì cả…. “Bé Thịt, cậu đừng hoảng như thế. Cô ta không vào đây được đâu.”
“Nhưng tôi muốn đi làm mà!” Lý Nông mếu máo.
“Này thì Tiểu Doãn cậu đưa Bé Thịt đi làm nhé.”
“Cô ta theo đến chỗ làm thì sao đây?”
“Vậy hôm nay cậu xin nghỉ phép, đừng đi làm nữa.”
“Sao thế được! Tôi mới làm được có nửa tháng, chẳng dám xin phép đâu!” Lý Nông thật sự đã khóc thành tiếng.
“Aiz! Phiền chết đi được mà!” Đoan Mộc thở dài: “Cưng ơi —— anh đưa Hổ Nha cho Bé Thịt mang theo đi.”
Họ Hình lấy ống trúc ra ngoài.
“Cầm cái này mà đi.”
Lý Nông nước mắt ngắn dài gật gật đầu.
Doãn Hàm đứng ở một bên yên lặng không nói gì. Lòng đầy lo lắng, hay là mình đừng hù dọa Lý Nông thường xuyên nữa. Miếng Thịt Nhỏ bị hoảng sợ thì vô cùng giống thỏ con đến đường cùng sẽ lộ ra sự biến thái tiềm ẩn trong mình….
“Đi thôi —— đến nói chuyện với người đẹp kia đi. Bà ta hẳn có chuyện nên mới đến tìm cậu nha.” Đoan Mộc giở tấm ván chặn quầy lên, đi ra.
“Nói?! —— đi đâu để nói?! —— nói chuyện gì?! ——” Lý Nông kêu lên sợ hãi.
“Đương nhiên là ra ngoài nói chuyện với người đẹp thối chết người kia! Đừng sợ, có tiểu Doãn đi theo sẽ không chạm được đến cậu đâu.” Nói xong anh ta liền đưa mắt ra hiệu.
Doãn Hàm hiểu ngay, lập tứ kéo Lý Nông đang kêu thảm thiết theo sau Đoan Mộc đang bước ra ngoài cửa.
[1] Nguyên văn là小肉肉 (Tiểu nhục nhục)
[2] Một nhân vật trong truyện vừa AQ chính truyện của Lỗ Tấn, đây là một tác phẩm cực kỳ xuất sắc (được đưa cả vào sách giáo khoa) để đả kích phép thắng lợi tinh thần của người TQ. Về sau cụm từ AQ được dùng để chỉ những người có bản tính này. Nôm na là yếu đuối, hèn nhát, người ta đánh mình thì tự thắng lợi là ‘nó đánh mình như đánh bố nó’ rồi thôi.