Nhà Trọ Nam Siêu Mạnh Mẽ (Sử Thượng Tối Cường Nam Nhân Công Ngụ)

Chương 17: Lại gặp phụ nữ kỳ quái & ký ức & bé thịt nguy hiểm




Tuy rằng Đoan Mộc nói là “qua vài ngày nữa” thì bọn họ có thể ra ngoài. Nhưng anh ta và họ Hình khi trời vừa tối đã rời đi. Thâm Phong cũng về lại phòng của mình. Cửa phòng được niêm phong bằng giấy viết đầy chú văn dán chi chít khắp nơi.

Một tuần sau.

Buổi sáng Lý Nông nhìn đống chú văn này liền nghĩ ngay đến sự đau khổ vô hạn của Thâm Phong, lại nhớ đến dáng vẻ tươi cười hiền lành mỏng manh, lòng không khỏi nặng nề.

Lý Nông đi xuống lầu xem huyết liên của Thâm Phong. Một tuần rồi, ngày nào cậu cũng nhanh chân đến nhìn huyết liên. Nếu hoa còn đang nở, chứng tỏ Thâm Phong còn sống. Cậu sợ ngày nào đó ngài ấy sẽ lặng lẽ biến mất, giống như ông nội người thương yêu cậu nhất, để lại cho cậu là một thi thể lạnh băng.

Lơ đãng nhìn thoáng qua, ngay tại cửa phòng của Âu Lâm lại thấy cô gái kỳ quái. Không! Không đúng, không phải một mà là hai người. Hai Bồ Tát mặc trang phục của vũ nữ Ả Rập đang đánh nhau ngay trước cửa phòng….

-_-||||… Tình hình này, thật… quá … khó để diễn tả….

Hai vị mỹ nữ đều lặng yên, mặt mũi hiền lành, bộ dáng tươi cười… Nhưng ra tay lại vô cùng mạnh bạo…. Cuối cùng, đôi mắt của một người đẹp trong đó lộ ra tia hung hãn, bay lên đá một cái. Người đẹp còn lại thổ huyết bị đá bay đi. Vừa đúng lúc… rơi ngay cạnh Lý Nông. Cô ta nhanh nhẹn nhảy dựng lên, làm phần túi ngay eo rơi ra thứ gì đó.

Là một khuyên tai gồm nhiều mảnh ghép lại, được gắn đá màu trắng sữa, trang trí thêm các vòng bằng bạc, nhìn rất đẹp.

Lý Nông có lòng tốt nhặt trang sức lên trả lại cho người đẹp.

Người đẹp cười thật tươi nhìn Lý Nông, cậu rùn mình một cái.

“Thứ này xin gởi lại thí chủ”

Lý Nông nhìn thứ đó: “Này cũng không hay lắm đâu.”

“Thứ này đã nhặt được thì coi như của thí chủ. Tiểu nhân dù muốn cũng chẳng thể nhận lấy.”

Lý Nông gật đầu, nói cảm ơn.

Nữ Bồ Tát cười tít mắt: “Thí chủ chắc đã có người yêu?”

Lý Nông liền nhớ đến Doãn Hàm như phản xạ có điều kiện, mặt lập tức đỏ lên, hơi gật nhẹ đầu. Nữ bồ tát liền nói: “Vậy thí chủ nhất định phải mang ngọc phiến này, như thế tâm nguyện nhất định sẽ đạt thành.”

“Thật không?” Lý Nông hoài nghi hỏi. Nữ Bồ Tát kia luôn khiến cậu cảm thấy mình như một bé con[1]vậy.

“Đúng vậy. Thỉnh tin tưởng tiểu nhân.” Nữ Bồ Tát nói chắc như đinh đóng cột. Lý Nông chẳng thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cầm lấy “Ngọc phiến” mang vào cổ. Nữ Bồ Tát nhìn người bạn vừa mới đánh nhau với mình cười thỏa mãn. Vị nữ Bồ Tát kia giận tím mặt phẩy áo bỏ đi.

Nữ Bồ Tát còn lại cũng hành lễ từ biệt rồi cởi mây lành tan biến.

Lý Nông chứng kiến cảnh vũ nữ Ả Rập cởi mây lành thì lạnh buốt cả người.

Thứ này, có nên đeo hay không?

Bỏ đi, nên đeo, nhìn cũng rất đẹp mà.

Lý Nông lắc đầu, đến tiệm sách phụ giúp.

Vừa bước vào cửa, đã bị Doãn Hàm nắm lấy tay, nhìn cậu nói: “Bé Thịt, em đi ra sau đi.”

“Có chuyện gì?”

“Anh muốn ra ngoài giao sách, em về nhà trọ trước.”

“Còn tiệm thì sao?”

“Tạm đóng của một lúc, anh không ở nhà, mình em trông tiệm thật nguy hiểm.”

“Không sao đâu. Trong tiệm có kết giới của chủ nhà trọ mà. Chẳng hề gì cả.”

“Vậy cũng được, em phải ở ngay quầy hàng, nếu có ai bắt chuyện thì giả làm câm điếc, biết chưa?”

“Biết rồi, không nghiêm trọng vậy đâu.”

Doãn Hàm cầm sách rời đi. Lý Nông ngồi ở quầy bán hàng giở hoa tai bằng ngọc nữ Bồ Tát vừa cho cậu ra xem. Trong tiệm có vài người khách kỳ quái, lấy sách xong liền tự giác đặt “tiền sách” lên mặt quầy. Chờ khách đi xong rồi, Lý Nông sẽ đem “Tiền sách” vô cùng lạ lùng đó cất kỹ dưới quầy.

Ghế dài của Đoan Mộc đặt sau quầy hàng rất thoải mái, Lý Nông vừa nằm xuống đã mơ màng ngủ ngay.

Đang mơ mơ màng màng, Lý Nông phát hiện mình đang đứng trước một dãy chung cư cũ nát. Nhà cửa trong đó rất dơ bẩn, nhìn thoáng qua chắc đã lâu không ai đến ở. Phía trước là khu vực công cộng để người dân tập luyện thư giãn. Mấy dụng cụ tập thể dục này đã bong tróc hết cả nước sơn.

“Đây là đâu?” Lý Nông tự hỏi, nhưng đầu óc hỗn độn không chịu nghe lời. Xung quanh tĩnh lặng như hủ nút chỉ có thể nghe được tính hít thở nặng nề.

Hai chân của Lý Nông tự động bước đi, qua một vũng nước vừa đen vừa bẩn đến một cầu thang có mùi khác thường, cậu dừng lại trước cửa của một hộ.

“! @#$%^&…”

Bên trong dường như có tiếng phụ nữ khóc còn có tiếng đàn ông chửi bậy.

Lại là một gia đình bất hạnh.

Bỗng cánh cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông cả người nồng nặc mùi rượu từ bên trong hùng hổ bước ra, trong lòng còn đang ôm một cái hộp. Một phụ nữ chạy theo sau nắm lấy cánh tay gã. Người đàn ông quay lại đá cho chị ta một cú, ngã lăn xuống đất. Người phụ nữ liền khóc lóc ôm lấy chân của người đàn ông nhưng lại bị gã hung hãn quay lại đạp cho mấy cái.

Lý Nông giận dữ xông lên. Trên đời này cậu ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ. Nhưng cậu vừa giơ tay liền xuyên qua thân thể của nam nhân kia….

Người phụ nữ bị gã đàn ông đá lăn ra đất, bất động. Lúc này gã mới cười thỏa mãn rời đi.

Lý Nông rất muốn đỡ người phụ nữ đáng thương kia lên, nhưng tay cậu vẫn xuyên qua người chị như trước. Một lúc sau, người phụ nữ từ từ đứng dậy, ôm vai ngồi xổm xuống mà khóc. Bỗng trong phòng truyền đến tiếng khóc yếu ớt, người phụ nữ liền ngừng khóc, hoảng sợ chạy vào trong phòng.

Trong khoảng khắc người phụ nữ ngẩng mặt lên đã khiến Lý Nông sợ ngây người.

Người phụ nữ kia với gương mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi môi đỏ mọng kiều diễm chính là người đẹp yêu quái.

Lý Nông theo người phụ nữ vào trong phòng. Bên trong đều là đồ gia dụng cũ nát, chỉ có cái giường lớn là tương đối tốt. Trên đó trải một mảnh chiếu, có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đang nằm đắp chăn. Thằng bé chỉ lộ ra gương mặt tái nhợt xanh xao không biết bệnh gì, mồ hôi ra ướt đẫm tóc bếch vào gương mặt nhỏ nhắn. Người phụ nữ chạy vội đến giường, ôm chặt thằng bé vào lòng, gào khóc….

Lý Nông lặng lẽ đứng bên cạnh. Cậu có thể liên tưởng được, đây là ký ức của người đẹp yêu quái, là cảnh trong mơ….

Lý Nông lặng yên ra cửa, trong phòng phát ra âm thanh khiến cậu quay lại.

Ra khỏi phòng, đóng cửa xong vừa quay lại thì chạm ngay người đẹp yêu quái đang mở to mắt nhìn cậu trừng trừng.

“Cô cô cô cô cô cô cô… cô muốn… muốn muốn muốn muốn….”

Người đẹp yêu quái không trừng mắt nữa mà nhìn vào cánh cửa sau lưng Lý Nông với ánh mắt mang nhiều tâm tình phức tạp.

“Cậu tên gì? Hiện giờ tôi không biết phải làm gì với cậu.”

Nói xong, người đẹp yêu quái liền đẩy cửa bước vào.

Lý Nông đứng yên bên ngoài thật lâu, chăng biết tại sao lại bất chấp tiến vào nhà.

Người đẹp yêu quái ngồi một mình trên ghế, trước mặt là hình ảnh trong quá khứ, chị ta đang ôm con mình khóc khàn cả giọng.

“Con tôi vừa sinh ra đã bị suy thận bẩm sinh.”

Người đẹp yêu quái nhìn cảnh trước mắt yếu ớt nói, dường như không phải để Lý Nông nghe mà nói với chính mình.

“Lúc tôi sinh nó, bác sĩ đã nói tôi không thể sinh được nữa, con là tất cả của tôi.”

“Khi con tôi bốn tuổi, tuần nào cũng phải chạy thận. Lão chồng đã sớm bỏ chạy cùng người khác. Tôi ngày ngày khổ cực kiếm tiền, gắng sức lắm cũng chỉ tạm đủ để trả phí chạy thận cho con mình.”

“Con tôi rất ngoan, rất hiểu chuyện, nó chưa bao giờ nói với tôi: “Mami, con khó chịu.” Nó chỉ biết cười ha ha nhìn tôi nói: “Mami, lớn lên con muốn kiếm thật nhiều tiền, để mẹ sống thật tốt.” Dù tôi khéo co kéo đến đâu thì tình trạng con của tôi ngày càng tồi tệ. Tìm không được thận thích hợp, còn phải nhìn con mình tuần nào cũng phải chạy thận đau đớn.”

“Bệnh của con tôi càng lúc càng xấu, cuối cùng cũng tìm được thận thích hợp. Tôi dự định bán nhà để con mình được mổ. Không ngờ lão chồng đột ngột trở về, đem toàn bộ tiền tiết kiệm đi hết, đến căn nhà cũng bán….”

“Tôi có báo cảnh sát, họ mặc kệ. Cũng đã báo bệnh viện nhưng chẳng có cách nào. Kết quả là vài ngày sau thì con tôi chết…. Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, lòng đầy căm giận. Sau đó đọc được trong nhật ký của bà ngoại tôi cách dùng sinh nhân dưỡng tử hồn liền gọi hồn con trở về. Thân thể đầu tiên tôi dùng là của chồng mình….”

Nói đến đây, người đẹp yêu quái quay lại liếc Lý Nông một cái khiến cậu ớn lạnh toàn thân.

“Nhưng không hiểu sao cách này còn thiếu sót. Bởi khi đem hồn con tôi nhập vào người sống thì cơ thể kia hư thối rất nhanh, tôi phải tìm cái kế tiếp. Vốn thân xác đâu dễ tìm được, chưa kể nếu không khéo sẽ chẳng thể dung hợp với con tôi. Thân thể thứ hai chính là tôi. Nhưng tôi vẫn sợ ngày nào đó con trai mình sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, nên đã tìm cấm thuật phong hồn mình vào chiếc ô, biến thành quỷ, còn thân thể để lại cho con tôi.”

“Con tôi là máu thịt của tôi, quả nhiên cơ thể đó nó dùng thật lâu. Nhưng gần đây đã dần không thể sử dụng được nữa. Tôi cần tìm một thân thể mới phù hợp với nó….”

Người đẹp yêu quái chầm chậm nói, ung dung xoay người lại… Thoáng chốc chân của Lý Nông bị dính chặt tại chỗ, cả người cứng đờ.

“Không phải bà nói… bà không….”

“Lúc nãy tao nói không biết sẽ làm gì mày, giờ thì tao biết phải làm gì rồi đấy.” Người đẹp yêu quái cười khẩy: “Dạo này mày sống cùng thằng ranh kia, tao vốn không có cơ hội ra tay. Không ngờ mày lại chạy ngay vào giấc một của tao. Ha ha! Đây là cơ hội ông trời đã ban cho tao. Bây giờ thằng ranh kia không ở cạnh mày. Tiểu quỷ đáng hận kia cũng bị ông chủ dẫn đi. Không ai có thể cản trở tao…. Ờ, đây là thân thể của mày. Thân thật tốt nha… Khiết Nhi có thể sử dụng rất lâu rồi…. Ha ha ha ha!…”

Người đẹp yêu quái cười như điên vươn đầu lưỡi ghớm ghiếc dài ra.

Lý Nông nghe được nơi đầu lưỡi phát ra âm thanh thật nhỏ.

“Mami… Mami….”

Lý Nông run rẩy, nhìn người đẹp yêu quái đang từng bước đến gần. Toàn thân cậu cứng đờ dù muôn cũng không thể chuyển động.

Người đẹp yêu quái vươn lưỡi liếm từ cổ tay của Lý Nông dọc về phía miệng. Cậu vùng vẫy lắc đầu, liên tục hét lên thật chói tai.

Lúc kịch liệt giẫy giụa, chiếc nhẫn tình nhân trên cổ của Lý Nông dao động, vô tình chạm vào cái lưỡi ghớm ghiếc của đứa con. Đầu lưỡi yếu ớt kêu lên thảm thiết, sau đó là mềm nhũng ra.

Người đẹp yêu quái hét to, mặt đầy tức giận, vươn mười đầu móng tay điên cuồng cào vào người Lý Nông. Cậu chỉ cảm thấy cả người kịch liệt đau đớn, đến kêu cũng không nổi, toàn bộ sức lực thoáng chốc bị thoát ra khỏi cơ thể chỉ có thể yếu ớt nằm thở dốc trên đất.

“Khiết Nhi! Khiết Nhi! Con sao rồi? Con không sao chứ?”

Lý Nông cảm thấy người đẹp yêu quái đã thả mình ra, nhưng cậu không còn chút sức lực, trước mắt mông lung, cả người đau đớn không dứt, đành sống dở chết dở nằm trên mặt đất. Cậu từ từ cảm nhận được quần áo mình bị một chất lỏng ấm áp ẩm ướt bếch vào.

“Khiết Nhi! Con cố gắng một chút! Cố gắng một chút nha, chờ con đổi xong thân thể sẽ không còn đau đớn nữa….”

Giữa lúc mơ hồ, Lý Nông cảm thấy vai mình đau đớn, bị một lực đè nặng lên, một lượng lớn chất lỏng ấm áp chảy xuống….

———–

[1] Nguyên văn là 毛毛 (mao mao) là tiếng để gọi mấy em bé dễ thương (trong câu này là ám chỉ người khờ khạo). Bạn Hữu không biết trong tiếng Việt thì gọi là gì, nên chuyển cũng không đúng ngữ cảnh. Các bạn ai có biết thì chỉ cho Hữu với.