Cuối tuần, không đi làm, tâm trạng đương nhiên tốt rồi.
Lý Nông xếp chăn cất vào tủ, thay quần áo nghiêm chỉnh rồi bước ra phòng ngoài, thấy dưới lầu có một đám người mặt lạnh như tiền. Đi xuống, thì chạm ngay Doãn Hàm đang đứng trước cửa phòng của chủ nhà trọ.
“Ở đây làm gì thế?”
“Chủ nhà trọ muốn sửa lại cửa và sân trong.”
Lý Nông bĩu môi: “Thật mua dây buộc mình.” Lại hỏi: “Mất bao lâu mới xong thế?”
Doãn Hàm không mang mắt kính, dùng tay xoa xoa cằm, hắn vô cùng thích thú nói: “Chủ nhà trọ nói khoảng vài ba tiếng nữa là xong, bảo tôi đứng đây trông giúp.”
“Ha? Vài ba tiếng? Chủ nhà trọ không nói mơ chứ?”
Doãn Hàm liếc Lý Nông đầy thâm ý: “Lần trước sửa phòng của chúng ta cũng chỉ mất một đêm.”
Lý Nông thờ ơ nhìn mấy công nhân trước mặt, gật đầu.
Nói không chừng! Bọn họ không phải là đồng loại với mình.
Vài ba tiếng….
Là qua vài ba tiếng.
Chờ mấy người công nhân cất cao giọng: “Chúng tôi xin chào ạ!!!” Lúc này, sân trong của nhà trọ nam đã mất hẳn dáng vẻ tẻ nhạt trước đây.
Lý Nông cùng Doãn Hàm giờ chỉ có thể dùng mấy chữ là há hốc miệng để hình dung. Đầu tiên là chẳng thấy rõ mấy người công nhân đã làm gì, hơn hết chỉ có thể mắt chữ a mồm chữ o để nhìn biệt viện này.
Hiện tại đất ở sân trong đã bị san bằng, thay vào đó là những lát đá màu trắng hơi nhám không biết tên là gì. Trên mặt đá còn có thêm vân phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Xà vốn dùng để phơi quần áo trước đây cũng được đổi thành cái giá khắc hoa. Cạnh đó thêm vào một cái ao cạn hình chữ nhật, đáy ao cũng được trải đá cuội màu trắng kỹ càng, trông có vẽ vô cùng sạch sẽ. Bao quanh ao là những tảng đá xếp chồng lên nhau rất đẹp. Chỗ tường trước cửa phòng của Đoan Mộc được thêm vào một gốc cây đào vừa cao vừa to, dưới tán cây đặt một cái bàn và sáu cái ghế bằng đá.
Cửa lớn trong phòng của chủ nhà trọ cũng được sửa lại. Chiều cao dựa theo kích thước của hành lang lên lầu hai được tăng thêm nửa thước. Đại đa số vẫn dùng đá cẩm thạch như cũ để tôn thêm sàn nhà bằng gỗ. Dưới cửa lớn có thêm bậc thang, nó nâng cao lên cũng vì thế, bất quá vẫn giữ nguyên phong cách hoa lệ trước đó.
Lý Nông nhìn căn phòng cao cao kia thầm nghĩ nó như tập trung toàn bộ quyền lực vào mình vậy. Cậu thật nghi ngờ không biết họ Đoan Mộc kia có phải là người Nhật không…. Nhưng mà trang sức và quần áo của chủ nhà trọ chính xác là của Trung Quốc cổ xưa mà.
“Ayda….” Lý Nông nhìn sào phơi đồ mới, vuốt vuốt lên chỗ khắc hoa, cảm thán: “Dáng vẻ này mà đem đi phơi quần áo, nhìn cứ như một tác phẩm nghệ thuật ấy!”
“Thì nó vốn là một tác phẩm nghệ thuật mà!” Đoan Mộc mặc áo Tàu toàn thân thuần một màu trắng, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo lông cừu cũng màu trắng, cầm một ly trà nóng đứng ngay cửa phòng mình nói: “Thứ đó làm bằng bạc nguyên chất đấy….”
“Bạc nguyên chất?! Anh kiếm đâu ra một cái khung phơi quần áo bằng bạc nguyên chất còn được điêu khắc đẹp như thế?” Lý Nông oai oái kêu lên.
“Ha ha, thứ này là người khác cho tôi.”
Lý Nông giận dỗi quay lại nhìn Doãn Hàm, nói: “Sao chẳng ai cho tôi cả?”
“Ha ha, này thật là nhặt được của báo. Tôi kể cậu nghe, chủ nhân lúc đầu của thứ này là một tên đầu heo. Không không! Heo so với gã còn thông minh hơn. Gã không hề biết thứ này tốt đến dường nào. Ngược lại, còn bị nó dọa cho chết khiếp, nói với tôi cái gì mà muốn để nó lại đây còn trả thêm chút tiền….”
“Chờ một chút…” Lý Nông cắt ngang phút cao hứng của Đoan Mộc, thắc mắc: “Xin lỗi, tôi nghe không rõ cho lắm, anh nói: ‘Bị dọa cho chết khiếp’? rồi đem thứ này gá cho anh, còn cho anh tiền?”
“Đúng rồi.” Đoan Mộc cười tít mắt, nói: “Tiền sửa sân cũng vì thế mà có.”
Doãn Hàm vỗ vỗ vai Lý Nông: “Chắc cũng vì ‘thứ kia’.”
Lý Nông không hiểu nổi, hỏi: “‘thứ kia’?”
“Vì thứ kia chắc chắn sẽ đến phá…” Chữ cuối cùng của Doãn Hàm đã bị Lý Nông ra dấu cắt ngang.
“Chủ nhà trọ! … Tôi xin anh! Anh có thể làm cho trở lại bình thường một chút được không?” Lý Nông bất đắc dĩ nói.
“Có gì không tốt! Hứ! Chẳng biết gì cả…. Thử phơi vải ướt màu trắng lên đó xem, tôi cho cậu thấy ngay bảo bối.” Đoan Mộc đẩy đẩy Lý Nông.
Lý Nông chẳng chịu làm gì, Doãn Hàm đành bất đắc dĩ bước đi.
Doãn Hàm cầm một mảnh vải màu trắng quàng lên khung, xong liền về bên cạnh Lý Nông. Cậu nhìn lại thì ra kia là một cái khăn tắm còn ướt… Liều mạng nhào đến, chẳng thấy gì cả.
Năm phút trôi qua….
“Cái gì cũng…” Lý Nông nôn nóng hờn giận nói.
Câu nói của Lý Nông bị tiếng hát mơ hồ cắt ngang. Giọng hát rất hay, nghe như tiếng của thiếu nữ đang ngân nga qua kẻ răng. Tiếng càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ, hòa theo tiếng êm ái ngọt ngào đó là tiếng cười của các cô gái.
Lý Nông cùng Doãn Hàm không dám chớp mắt cứ chăm chú vào khung bạc. Nó giờ đã thành một mỹ cảnh: “Nhân gian hiếm có được mấy lần”. Vài thiếu nữ mặc quần áo cổ trang bằng lụa mỏng màu trắng chầm chậm xuất hiện, xung quanh khung bạc không biết vì sao lại rơi xuống rất nhiều cánh hoa. Y phục của những thiếu nữ kia đều đồng nhất và đơn giản nhưng lại phô bày được nét rực rỡ của tuổi thanh xuân, đẹp không sao tả xiết. Mỗi cô đều vấn tóc khác nhau, cài lên đó là các loại hoa tươi.
Những thiếu nữ tay mang giỏ trúc, vây quanh khung bạc cùng mảnh vải trắng (Thật ra là cái khăn tắm) vui đùa ca hát trò chuyện cùng nhau.
“Hai ngàn năm trăm năm trước đây, có một sơn thôn ngập tràn hoa đào. Thôn này không chỉ tràn đầy hoa đào còn có rất nhiều vải gấm hoa lệ. Bất kể là màu sắc, hoa văn, chất lượng, mỹ lệ đều không nơi nào sánh kịp. Tấm nào tấm ấy đều như những đóa hoa rực rỡ khác nhau. Nghe kể giữa làng có một cây đào, năm đó, giữa không gian tràn đầy hoa đào các chức nữ đã ngồi đây làm việc. Mỗi khi canh cửi, thì hoa đào lại rơi xuống, rơi vào vải dệt, liền biến thành những họa tiết trên đó. Sau lại có một hỉ thước tham ăn lén trộm đào trên trời, bị tiên đồng quét rác phát hiện, hoảng sợ ngậm quả đào mà bay mất, lúc bay đến khoảng trời của thôn thì làm rơi mất. Quả đào rơi xuống đất liền nẩy mầm thành một gốc đào.”
Lý Nông và Doãn Hàm mắt nhìn các thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng, tai nghe được giọng trầm ấm của Đoan Mộc phụ họa theo.
“Lại kể, cả đời thiếu nữ phải dùng hết bản lĩnh để dệt một tấm vải gấm. Tấm vải đó để nàng may giá y. Ngày nào đó, nàng muốn cùng nam nhân mình yêu chung sống suốt đời, sẽ đến bên gốc đào, dùng những cánh hoa rực rỡ nhất nhuộm thành tấm gấm đẹp đẽ nhất.”
Các thiếu nữ bên khung dệt bằng bạc bỗng vốc từ trong giỏ trúc ra từng nắm từng nắm một cánh hoa, dùng nước trong rửa sạch, rồi quỳ xuống trước khung dệt đặt một đóa vào mảnh vải. Hoa vừa chạm vào liền lập tức biến thành những đường nét mỹ lệ.
“Sau đó, có một năm xảy ra chiến loạn, thôn nhỏ kia cũng không may mắn tránh khỏi. Các nam nhân bất luận lão hay ấu đều bị xung quân. Người thanh niên kia biết mình sắp phải cùng nữ tử mình yêu sinh tử vĩnh biệt, đã nói với cô ta thế này: ‘Ngày kia ta đi rồi, mai muội gả cho ta đi.’ Nhóm nữ nhân liền tụ tập với nhau gấp gáp cùng may giá y. Cùng người mình yêu kết hôn khiến các nàng vui vẻ cười đùa. Nhưng sau đêm tân hôn, phu quân các nàng phải ra chiến trường làm các nàng đau khổ rơi lệ.
Lý Nông và Doãn Hàm nhìn kỹ, quả nhiên, các thiếu nữ kia đang vui tươi bỗng chảy xuống lệ đau.
“Nhóm thiếu nữ gấp gáp may hồng sắc giá y, thuốc nhuộm màu đỏ đã không còn, hay dùng chính máu tươi để thay. Chẳng ngờ nhóm thiếu nữ đã dùng máu mình như thế, nước mắt của hạnh phúc hòa với bi thương đầy tràn sâu sắc tạo nên những chiếc áo cưới rực rỡ đến độ thần tiên cũng không ngừng ao ước. Hôn lễ hoàn thành, nhóm thanh niên bị đưa ra chiến trường, không bao giờ trở về. Vài ngày sau, thôn trang nhỏ bé cũng bị ngọn lửa chinh chiến thiêu trụi. Chiến loạn qua đi, cây đào kia và dân làng tiêu thất vô hình vô ảnh. Có người nói, cây đào đã dẫn các thiếu nữ bay về trời, lại có người nói, các thiếu nữ đã chết, cây đào cũng chết theo.”
Chuyện xưa kể xong, bóng dáng các thiếu nữ cũng dần biến mất. Lý Nông cùng Doãn Hàm liền chuyển đường nhìn sang cái khung bằng bạc kia.
Đoan Mộc nhìn Lý Nông đang thương cảm tựa vào lòng Doãn Hàm, còn hắn lại quàng tay ôm thắt lưng cậu thì mỉm cười thấu hiểu.
“Câu chuyện hay quá…. Kẻ vứt cái khung cho người khác đúng là heo… Không không! Quả nhiên heo còn thông minh hơn nó….” Lý Nông lẩm bẩm.
“Ừ, đúng vậy.”
Giọng của Doãn Hàm vang lên trên đỉnh đầu… Âm thanh dễ nghe quá…. Vang lên trên đỉnh đầu…. Ai?! Trên đỉnh đầu?!
Lý Nông giật nẩy mình tỉnh lại.
Ơ ngượng thật! ——
Giờ đang ôm người ta như con tôm kia?! Tại sao mình lại dính sát vào Doãn Hàm như con tôm?? Vì sao con tôm mình không nhào vào lòng bạn gái mà lại ở trong lòng anh ta?! Vì sao con tôm anh ta không ôm trong lòng bạn gái mà lại ôm mình?!
Nha, lần thứ hai thấy ngượng! ——
Lý Nông nhảy từ trong lòng Doãn Hàm ra, ấp a ấp úng chẳng thành tiếng.
Doãn Hàm quay người tặng cho cậu một nụ cười làm điên đảo chúng sinh.
Lý Nông bị nụ cười chói lóa kia đưa đẩy khiến cho có chút mê mang, sau lại xấu hổ nhất quyết không chịu nhìn nữa.
Ngượng nghịu quay sang chỗ khác nói đôi câu chuyện phím, lại liếc trộm qua Doãn Hàm. “Trời đất ơi! Anh ta còn nhìn mình….” Cái nhìn lén của Lý Nông bị Doãn Hàm ngay đúng lúc bắt được, cậu hoảng hốt cúi đầu, mặt đỏ như sắp bốc cháy.
“A… Xong xong rồi…. Anh ta sao cứ nhìn mãi mình. Sắp chết, sắp chết mất! Mình sao có thể thấy nụ cười của anh ta dễ coi đến thế? Ai nha… Mắt hai mí sâu quá, đẹp quá, mũi cũng rất đẹp, môi thì gợi cảm. Ôi trời, mình đang nghĩ gì thế này…?” Lý Nông đang ra sức ổn định lại chỗ huyết áp đang tăng cao “Oa —— mặt mình sao lại đỏ quá mức như mảnh vải kia —— Vải?!…”
Lý Nông bỗng nhớ đến gì đó, liền với tay, quay đầu lại nhìn
…
“Oa a a a a a a a a —— khăn tắm của tôi —— “
Lý Nông cầm cái khăn đang dần chuyển sang màu đỏ rực rỡ của cánh hoa nhào đến trước mặt Doãn Hàm: “Anh xem! Khăn tắm của tôi sao lại biến thành thế này. Anh bảo tôi phải dùng như thế nào đây?!”
“Có thế nào thì dùng thế đấy, chẳng gì không được cả?!”
“@#$%^&*…”
Lúc này, “ông xã” (Chỗ này có dấu ngoặc kép, thỉnh chư vị cao thủ võ lâm tự hiểu dụng nghĩa của nó) băng sơn lãnh khốc, đẹp đẽ dễ nhìn của Đoan Mộc vừa từ ngoài về. Khi đi ngang qua hai người thì hỏi Lý Nông: “Đó là cái gì?”
Lý Nông đáp: “Khăn tắm của tôi.”
Họ Hình nhìn thoáng qua Lý Nông, xoay người đi, vừa bước vừa thật tự nhiên gởi lại lời hòa cùng cơn gió đang nhè nhẹ thổi.
“Sở thích kỳ quái thật….”