Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 99: Trèo cây




Tiêu Tử Y nhấc váy lên, cùng mấy đứa bé hướng điện Vĩnh Thọ chạy. Từ rất xa đã nhìn thấy Thuần Phong đang sốt ruột đứng chờ dưới gốc cây hoè, ngửa cổ nhìn lên trên cây.

Tiêu Tử Y chạy tới dưới tàng cây, theo tầm mắt của Thuần phong nhìn thì chỉ thấy lá cây rung ầm ầm, mơ hồ nhìn thấy góc áo của Độc Cô Huyền ló ra trên cây.

“Công chúa, tiểu nhân không biết trèo cây, tiểu nhân sẽ đi tìm người giúp!”

…..

Tiêu Tử Y nhìn ba nhóc bên cạnh ngửa đầu nhìn cậu nhóc trên cây kia, khẽ cười bảo: “Trẻ con vẫn thường thích trèo cây, dĩ nhiên trong mắt cha mẹ chúng thì là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng đối bọn nhỏ thì thân thể chúng còn giá trị nguy hiểm gấp bội lần”

“Vậy à? Nói thế là thế nào?” Tiêu Sách bị Tiêu Tử Y khơi dậy lòng hiếu kỳ. Mặc dù biết nàng nói ra sẽ lại thuyết phục được cậu, nhưng do không nhịn được nên muốn truy tiếp.

Tiêu Tử Y thấy cậu nóng lòng có vẻ ham học hỏi vậy thì không khỏi nở nụ cười bảo: “Ngươi cho là chuyện trèo cây đơn giản lắm sao? Ngươi suy nghĩ chút lúc ngươi trèo cây có suy nghĩ gì hả? Lúc đầu không phải muốn phán đoán xem cái cây này có ai trèo lên được không sao, nếu cho là có thể được thì sẽ nghĩ cách tiếp theo xem làm gì, cuối cùng xác định được bắt đầu trèo lên từ đâu. Chỗ nào nhánh cây có thể đỡ được mình, chỗ nào lại có thể làm rách quần áo, chỗ nào phải cân nhắc khi leo tiếp. Đương nhiên có đôi lúc leo lên rồi sẽ rơi xuống bị thương, nhưng đấy là do mình phán đoán chưa kín kẽ nên mới thất bại, sau đó mới trở nên thành công tiếp tục bò lên đến tận ngọn cây. Thất bại chính là mẹ của thành công”

Nàng vừa nói vừa xem nét biểu hiện trên mặt của Tiêu Trạm. Tâm tình nàng thực sự mâu thuẫn. Không biết nếu Trạm Nhi nhìn nàng đề nghị cho trèo cây thì nàng sẽ trả lời thế nào đây?

Tiêu Sách nghe lời Tiêu Tử Y nói đầy cảm xúc. Có một ít băn khoăn cứ sụp xuống che lấp mặt mày cậu bỗng chốc thấp thoáng vẻ mất mát trên gương mặt tuấn tú. “Đúng là trước đây chuyện trèo cây trong mắt người lớn thực sự là chuyện náo loạn, nhưng với ta mà nói cũng là chuyện rất quan trọng”

TRẻ con tâm tư rất đơn thuần. Chinh phục một cái cây mặc dù đối với người lớn thì là chuyện bé tý thậm chí còn rất đáng cười nữa, nhưng đối với trẻ nhỏ mà nói thì lại là chuyện vô cùng quan trọng.

“Tuy không nhất thiết tạo cho bọn trẻ vô duyên vô cớ đi mạo hiểm nhưng trong cuộc sống sinh hoạt hiện tại có rất nhiều nguy hiểm không lường được. Con người kỳ lạ ở chỗ nếu chưa một lần thể nghiệm gặp nguy hiểm thì cũng sẽ không sinh ra chuyện tránh né nguy hiểm như thế này. Không bị dao cắt, làm sao biết dao rất nguy hiểm? Nếu không rèn luyện cho bọn nhỏ tự đối mặt với nguy hiểm để có năng lực phán đoán, như vậy sau này nếu gặp thì phải làm sao đây? Có không ít người đến cả con dường đằng trước nguy hiểm cũng không biết ha!” Tiêu Tử Y thản nhiên nói.

Tiêu Sách lẳng lặng nghe, cảm giác được ngụ ý của nàng, nhưng nhìn trên mặt nàng biểu hiện lại không giống như trong lòng cậu đang nghĩ giấu diếm.

Con đường nguy hiểm là tự mình đi mới biết được là nguy hiểm thế nào sao?

Tiêu Tử y cũng không thể ngờ được những lời vô tâm của nàng lại gây cho người khác hiểu lầm, mà thực tế việc nàng nói đều dựa vào các góc độ đều có thể đoán ra được nhiều ý tứ. Lại còn cảm thấy là người cất giấu rất nhiều việc quỷ dị, chỉ làm cho người khác nhìn thấu mình mà thôi, hơn nữa lại còn đa nghi thêm.

“Công chúa! Tiểu nhân đã dẫn người tới đây! Hay ngài tránh xa ra một chút đi! Ở đây rất nguy hiểm!” Hai người chính tim đang đập mạnh và loạn nhịp. Thuần Phong đã chạy tới mang theo người đến, đứng cách xa kêu lên. Cho tới khi đến gần mới phát hiện ra Tiêu Sách đã ở đó vội vàng nói, “A! Tiểu nhân tham kiến thập tam điện hạ”

“Không cần, đừng để ý. Chúng ta ở đây chờ bé tự xuống thôi” Tiêu Sách thản nhiên mở miệng, ngăn hành dộng của thị vệ lại.

Thuần Phong vội tới mức cào cào đầu, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Tử Y bình thản thì cũng không dám nói gì nữa, chỉ tận trong đáy lòng thầm cầu trời khấn phật phù hộ trăm ngàn lần đừng có xảy ra chuyện gì.

Chỉ một lát sau, trên ngọn cây truyền tới tiếng vỗ tay, sau đó chợt nghe thấy dưới cành lá tiếng của Độc Cô Huyền, tay cầm hai nhành cây đong đưa rớt nhẹ xuống trước mặt hai người.

Tiêu Tử Y cười hỏi: “Thế nào? Chơi đã chưa?” Độc Cô Huyền hít hít mũi một cái, cười hắc hắc nói: “Chơi đã rồi! Cảnh sắc trên cây thật là đẹp, hoàng cung không giống nhà của ta ha! Ha ha! Đi nữa nào, chúng ta đi đến phía đông chơi đi, ta phát hiện ra ở đó có một hồ nước đó!” Độc Cô Huyền nói hăng hái, không đợi mọi người lên tiếng đã làm gương đi trước hướng hồ nước chạy tới. Thuần Phong sợ cậu làm sao dĩ nhiên là mang theo thị vệ đuổi theo. Nam Cung Tiêu và Lí Vân Tuyển nhịn không được nữa cũng chạy theo sau.

Tiêu Tử Y nhìn Tiêu TRạm vẫn ngửa đầu nhìn lên đám lá rậm rạp trên cây không biết nghĩ ngợi gì.

“Thế nào? TRạm Nhi à, con cũng muốn trèo cây sao?’ Tiêu Tử Y ôn nhu hỏi, cảm thấy bé vẫn đang nghĩ muốn leo lên cây, nàng sẽ quyết định thế nào đây?

Ai ngờ Tiêu TRạm lắc đầu, xoay người lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều có biểu hiện vượt xa hẳn đứa trẻ mới năm tuổi, nói chậm rãi từng từ từng chữ một: “Bác nhỏ à, người không phải đã nói, muốn phán đoán chút là mình có thể làm được hay không đó mà?”

“Đúng vậy ha” Tiêu Tử Y có dự cảm bé sẽ nói cái gì, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười hiền lành.

“TRạm Nhi phán đoán một chút, hiện giờ Trạm Nhi không thể leo lên được. Dáng người cũng chưa cao bằng Độc Cô, tay cũng không có sức như hắn. Đợi khi nào TRạm Nhi lớn chút, lúc đó mới có thể phán đoán xem mình có thể leo lên được không!” Tiêu TRạm giơ nắm tay nhỏ lên khua khua, cố hất cằm lên tỏ vẻ không phục.

“Ngoan, ngoan quá” Tiêu tử Y cười khích lệ. Tiêu Sách đứng bên nhìn thấy cả, cảm thấy trong lòng rối rắm khôn cùng.