Edit: Tiểu Tinh
Beta: A Tử
“Cô cô! Ngươi xem, Trạm Nhi vẽ cá chép đấy, có đẹp không?” Tiêu Trạm thanh
thúy đồng âm thanh thúy của Tiêu Trạm từ xa đã vang đến quanh quẩn trong
thư phòng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn vì chạy mà đỏ bừng, Tiêu Tử Y
tâm tình lập tức trở nên thoải mái.
Nàng lấy khăn tay ra xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm đem Tiêu Trạm,
ôn nhu dặn dò: “Ở bên cạnh ao vẽ tranh phải cẩn thận , đừng để ngã vào trong
ao.”
Mấy ngày này Tiêu Trạm đều hướng nơi nàng chạy đến, sau lại được Tiêu
Cảnh Dương cho phép, lại càng ngày càng đến chơi lâu hơn. Tiêu Tử Y mỗi
ngày dạy hắn vẽ những vật xung quanh, cùng hắn chơi cờ, khi hắn vẽ tranh nàng
ngồi ở một bên đọc sách, cảm thấy mỗi ngày trôi qua thực thích ý. Trường Nhạc
cung cao thấp cũng đều rất yêu thương vị tiểu tổ tông này, Tiêu Trạm có tri
thức hiểu lễ nghĩa, tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, cái miệng nhỏ nhắn hé ra
lại ngọt là không chịu được.
Tiêu Tử Y hiện tại mỗi lần nghe được thanh âm gọi cô cô của hắn, tâm tình
đều trở nên thập phần vui vẻ.
“Chớ sợ chớ sợ, có thật nhiều người nhìn ta đấy!” Tiêu Trạm đem bức tranh
đưa cho Tiêu Tử Y, đắc ý nói: “Cô cô, ngươi xem, ta vẽ đấy có phải hay không
có tiến bộ?”
“Đúng vậy a, vảy cá chép càng thêm tỉ mĩ.” Tiêu Tử Y gật gật đầu, phát hiện
tranh lại có mấy con nòng nọc nhỏ, liền nhớ đến câu chuyện xưa về nòng nọc nhỏ
tìm mẹ, chậm rãi kể Tiêu Trạm nghe. Tiêu Trạm tò mò vô cùng, Tiêu Tử Y nhanh
chóng đem mấy tấm tranh vẽ xuống dưới, một vài bức giảng cho hắn nghe.
“Kia. . . . . . Nòng nọc nhỏ cuối cùng có hay không tìm được mẹ ruột của
hắn?” Tiêu Trạm được Tiêu Tử Y ôm trong lòng, thanh âm buồn bực hỏi.
“Tự nhiên tìm được rồi a! Nòng nọc nhỏ càng ngày càng lớn, lại càng lùc
càng giống mẹ ruột của bọn hắn a.” Tiêu Tử Y cẩn thận dùng tay phải lấy than
củi điều vẽ lấy bức tranh đơn giản, trên tay nàng vết thương không sai biệt lắm
đã lành rồi, cùng Tiêu Trạm cùng một chỗ tự nhiên cũng không cần che dấu.
“Kia. . . . . . Trạm Nhi sau khi lớn lên, có thể hay không tìm được mẫu phi
sao?” Tiêu Trạm quay đầu, dùng ánh mắt mong chờ hướng Tiêu Tử Y.
Tiêu Tử Y ngẩn ra, hướng lại đôi mắt to hắc bạch phân minh của Tiêu Trạm,
nhớ tới đứa nhỏ này sinh hạ đến vốn không có mẫu thân, không khỏi thầm mắng
mình vì sao không cẩn thận như vậy. Chuyện xưa nhạy cảm như vậy sao có thể
không hề nghĩ ngợi thuận miệng liền hướng đứa nhỏ này nói chứ?
Tiêu Tử Y không nhìn Tiêu Trạm, cứ thế tiếp tục nói: “Ha ha, Trạm Nhi thật
khờ, ta vẩn còn chưa lớn lên, cô cô làm sao có thể biết chuyện sau này Trạm Nhi
lớn lên?”
Tiêu Tử Y gặp Tiêu Trạm quay người lại liền đã quên lời mới vừa nói …, không
khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Cô cô, này mấy bức tranh đều liên tục?” Tiêu Trạm đem bức tranh Tiêu Tử Y
cầm ở trong tay lật tới lật lui, cảm thấy kỳ diệu vô cùng.
“Ân, ở góc trái bên dưới
trang giấy đều có chữ, chổ kia lập theo trình tự .” Tiêu Tử Y đem những bức
tranh này sửa sang lại, dạy Tiêu Trạm viết lời bộc bạch (A Tử: TTY dạy cho Tiêu
Trạm viết lên ý nghĩ của mình đấy ạ) phía trên, cách làm một cái bìa mặt,
sau đó dùng dây thừng xuyên qua.
Vậy là một bản tranh liên hoàn ra đời trong lịch sử.
Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng Tiêu Trạm yêu thích không buông tay, cảm thấy có một
chút an ủi, một chút cũng không nghĩ tới chính là chính bộ tranh liên hoàn thô
ráp này về sau sẽ mang đến cho nàng nguy hiểm rất lớn.
“Cô cô. . . . . .” Tiêu Trạm cao hứng chỉ trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn
liền xụ xuống, nhăn nhăn nhó nhó đứng trước mặt Tiêu Tử Y.
Tiêu Tử Y cười nói: “Bức tranh này ngươi thích thì hãy cầm về đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm sáng lên một cái, lập tức lại ảm đạm xuống,
ấp a ấp úng nói: “Không phải là chuyện này. Cô cô. . . . . . Trạm Nhi muốn hỏi
cô cô trước kia ở ngoài cung trải qua là dạng cuộc sống gì?”
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, trải qua cái dạng cuộc sống gì? Nguyên lai Tiêu Tử Y
trôi qua cái dạng cuộc sống gì nàng làm sao mà biết?
“Còn có, quen biết ai? Là thế nào bị phụ vương phát hiện mang về trong cung
?” Tiêu Trạm mắt nhỏ vòng vo lại chuyển, như là muốn xác nhận điều gì đó.
Tiêu Tử Y cảm thấy trầm xuống, những lời này chắc chắn sẽ không là Tiêu Trạm
tự mình nghĩ hỏi. Tiểu hài tử biết cái gì trong cung ngoài cung? Hắn mới bốn
tuổi a!”Trạm Nhi, cùng cô cô nói thật, mấy vấn đề này là ai bảo ngươi hỏi cô cô
?” Tiêu Tử Y tận lực dùng thanh âm ôn nhu hỏi.
Tiêu Trạm nghiêng đầu, hồn nhiên hỏi: “Chẳng lẽ không có thể hỏi sao? Hoàng
nãi nãi nói Trạm Nhi có thể hỏi cô cô mấy vấn đề này, còn nói cô cô nhất định
sẽ trả lời .”
Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Trạm thuần khiết đáng yêu khuôn mặt tươi cười, cảm
thấy đau xót trong lòng. Đứa nhỏ này mới bốn tuổi a, cũng đã bị người lợi dụng
trở thành công cụ, đến chổ nàng nói lời khách sáo .
Nhìn Tiêu Trạm ánh mắt mong chờ, đột nhiên trong lúc đó, Tiêu Tử Y lĩnh ngộ
đến cái việc trong cung đình này, đáng thương nhất không phải là nữ tử hậu cung
tranh sủng, cũng không phải thần tử trong triều đoạt quyền, mà là hài tử vô tội
bị liên lụy.
“Cái kia. . . . . . Cô cô, nếu không thể trả lời, Trạm Nhi đã quên vấn an .
Dù sao mấy ngày hôm trước đúng thật là quên mất.” Tiêu Trạm thè lưỡi, ngượng
ngùng chà xát gò má.
Tiêu Tử Y không phản bác được, lúc này nàng thực hận chính mình không nói
được gì mà chỉ im lặng. Trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải.
Tiêu Trạm nhìn đến Tiêu Tử Y không nói được một lời, cho là mình làm sai sự
chọc cô cô tức giận, cúi đầu rầu rĩ không vui.
“Công chúa, Huyễn Hà tỷ tỷ tới đón tiểu điện hạ hồi cung.” Không biết qua
bao lâu, bên ngoài truyền đến thanh âm của Nhược Trúc, theo sau chính là thanh
âm cửa gỗ được mở ra.
Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn đến một người có khí chất nhã nhặn lịch sự, cung
nữ Thư Nhã ôn nhu đi đến, sau khi thi lễ thì đi đến bên người Tiêu Trạm giữ
chặt tay hắn. Không công bằng, cái người gọi là Huyễn Hà tỷ tỷ rõ ràng so với
nàng già hơn! Dựa vào cái gì nàng ta là tỷ tỷ còn nàng là cô cô? Tiêu Tử
Y trong lòng bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ này, hơn nữa càng xem càng tức
giận.
“Công chúa, nô tỳ đến đón tiểu điện hạ hồi cung. Điện hạ?” Huyễn Hà kéo tay
Tiêu Trạm, ý bảo hắn cùng nàng đi.
Tiêu Trạm vụng trộm giương mắt hướng Tiêu Tử Y mà nhìn, phát hiện người sau
vẫn mặt lạnh như băng, nghĩ đến cô cô vẫn còn tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn lập
tức xụ xuống.
Xuống một khắc, hắn tay kia của hắn bị vây quanh bởi sự ấm áp quen thuộc,
làm cho hắn lập tức kinh hỉ quay đầu lại. Cô cô xinh đẹp lôi kéo một bàn tay
của hắn , tay kia thì đã rất nhanh đặt trên giấy viết: [ làm cho hắn đêm
nay lưu lại. ]