Edit: Tử Hàn
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y vòng qua chiếc bàn dài, đi đến bên cạnh hoàng đế, cúi đầu nhìn bức
hoạ cuộn tròn đang mở ra trên bàn.
“Vậy. . . . . . Đây là mẫu phi của nhi thần?” Tiêu Tử Y giật mình trợn
to hai mắt, bởi vì nàng nhìn qua rõ ràng là một nam tử. . . . . . Được rồi,
miễn cưỡng xem như mỹ nam nhân.
“Đúng vậy a, ngươi xem các ngươi giống nhau rất nhiều, quả thực chính là một
khuôn mẫu in ra.” Ánh mắt Hoàng đế rơi xuống phía trên bức hoạ cuộn tròn, hai
mắt bắn ra vẻ mặt hoài niệm, kèm theo tiếng nói liên tục đều đều.
Một cái khuôn mẫu? Vẻ mặt Tiêu Tử Y không dám gật bừa. Tranh thủy mặc của
Trung Quốc phác họa thật là trừu tượng đến cực điểm, nàng cũng không nhìn ra
người trong bức tranh này cùng nàng có thể có vài phần giống nhau. Bất quá nhìn
kỹ lại, người trong bức tranh trên vầng trán có cỗ khí khái anh hùng, lại cực
kỳ giống tiểu sinh khôi ngô tuấn tú, tuyệt đối không giống với nữ tử bình
thường.
“Phụ hoàng, mẫu phi ta. . . . . . Tại sao lại mặc nam trang?” Tiêu Tử Y
không hiểu hỏi. Theo lý thuyết, bình thường bức họa của phi tử hẳn là nữ tử có
bộ dáng xinh tươi động lòng người, cầm cây quạt đứng ở trong bụi hoa chứ?
Hoàng đế lưỡng lự nói : “Mẫu phi của ngươi, là nữ nhân can đảm nhất mà ta
từng gặp. Ha ha, ngươi có biết ai là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất triều Đại Chu
đến bây giờ không?”
Tiêu Tử Y vẻ mặt hắc tuyến, tính thử hỏi: “Không phải là mẫu phi chứ?” Thủ
đoạn che dấu lừa bịp người khác nữ cải nam trang? Cư nhiên thật sự có chuyện
như vậy?
Hoàng đế vẻ mặt hiểu được nghi hoặc gật gật đầu, dường như phảng phất lại
nhớ tới khi đó, chậm rãi nói: “Nàng thuở nhỏ bị xem là nam nhi mà nuôi lớn,
mười tám tuổi trở thành người tài hoa vang danh khắp kinh thành. Mười chín tuổi
thì tham gia kỳ thi cuối năm, ở kỳ thi đình dâng lên bài biện luận về nho gia
tiếng vang khắp nơi. Ha ha, hôm nay tại thời điểm ngươi đang ở đây trên đại
điện nói chuyện, trẫm cơ hồ cảm thấy Vân nhi đã trở lại.”
Tiêu Tử Y nghe được thanh âm hoàng đế chứa đầy hoài niệm, nhớ tới mới vừa
rồi nàng còn đang thắc mắc, rất nhiều cựu thần nhìn đến nàng với ánh mắt thật
là khiếp sợ, nguyên lai làm cho bọn họ khiếp sợ cũng không phải vì lời nói của
nàng, mà là hoá trang của nàng. Tám phần là làm cho bọn họ nhớ lại thân ảnh
tiêu sái của mẫu phi năm đó.
“Ta cùng mẫu phi. . . . . . Bộ dạng rất giống sao?” Tiêu Tử Y không khỏi mở
miệng hỏi.
“Rất giống, rất giống.” Hoàng đế nói liên tục hai lần rất giống, ánh mắt
theo bức họa chuyển qua trên mặt Tiêu Tử Y, ôn nhu nói: “Cho nên trẫm lần đầu
tiên gặp lại ngươi, cũng biết là Tử Y của ta rốt cục đã trở lại.” Hoàng đế
không thường nói chuyện ôn nhu trong lời nói như vậy…, cho nên cũng không nói
thêm nữa.
Tiêu Tử Y vẫn là hữu thần nhìn tranh thủy mặc trước mặt, như thế nào cũng
nhìn không ra chính mình cùng bức họa trừu tượng này có chỗ nào giống nhau. Bất
quá nếu là mẫu phi của nàng cùng nàng bộ dạng rất giống trong lời nói…, như vậy
mới vừa rồi Trầm Bảo công công kia, lại không có khả năng là thân thích
của mẫu phi nàng. Bởi vì hắn cùng nàng một chút cũng không giống. Bất quá
nhìn hắn nhìn về phía ánh mắt của nàng, cũng không hẳn là một chút quan hệ đều
không có.
“Làm sao vậy?” Hoàng đế phát hiện Tiêu Tử Y đối với tranh thuỷ mặc biểu tình
quái dị, mở miệng hỏi.
“Một chút cũng không giống nha!” Tiêu Tử Y đem một trang giấy bên cạnh rút
ra, sau đó cầm lấy bút lông bên cạnh còn dính chút mực nước, tùy tay vẽ trên
giấy. Hai mắt thật to, cái mũi nho nhỏ, vài giây đồng hồ sau một bức họa cô gái
xinh đẹp sôi nổi hiện lên trên giấy.
Tiêu Tử Y đem bút lông quăng ra, hài lòng cười nói: “Thế này mới giống nhi thần
nha! Hắc hắc!”
Hoàng đế cầm bức họa ở trong tay nhìn ra ngoài một hồi, hiển nhiên không thể
gật bừa quan điểm thẩm mỹ thời đại này, lắc đầu thở dài: “Tử Y, năm nay còn có
khoa khảo, Sách nhi nói hắn sẽ mai danh ẩn tích đi tham gia.”
Tiêu Tử Y nhíu mày, hoàng đế đột nhiên nói việc này làm cái gì? “Phụ hoàng,
người không phải là muốn ta đi thi chứ?”
Hoàng đế bí hiểm cười cười, cái gì cũng không nói.
“Ách, phụ hoàng, Tử Y cái gì cũng đều không hiểu. Mới vừa rồi ở trên đại
điện lời nói của nhi thần toàn bộ đều là ngụy biện, nên không cần đặt cược vào
nhi thần.” Tiêu Tử Y xấu hổ, phụ hoàng của nàng tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm
chỉnh, trên thực tế còn rất có năng lực tạo ra chuyện cổ quái kinh ngạc a.
“Trẫm cũng không nói như vậy.” Hoàng đế mỉm cười, giảo hoạt nói: “Trẫm là
muốn, nếu Tử Y ngươi ở Trường Nhạc cung nhàm chán, có thể cùng Tiêu Sách lên
Quốc Tử Giám. Bất quá tự nhiên là phải mặc nam trang. Ngươi có thể làm của thư
đồng của hắn, dùng tên giả Tiêu Tử Tô.”
Tiêu Tử Y mồ hôi lạnh, nàng mới tốt nghiệp đại học a! Vừa chịu đựng qua
nhiều năm cuộc sống đọc sách như vậy, chẳng lẽ tiếp tục nhảy vào một cái hố
không có đáy khác? Nhưng lại còn không có hai ngày nghỉ, không có nghỉ đông
và nghỉ hè, nàng mới không muốn đâu! Tiêu Tử Y một bên vừa nghĩ một bên lắc đầu
như trống bỏi giống nhau, luôn miệng chối từ nói : “Phụ hoàng, Tử Y không muốn
đi.” Nàng biết ở…trước mặt hoàng đế có thể được xưng là cáo già này bất luận
nói gì đều là vô dụng, còn không bằng thành thành thật thật nói ra chính nàng
không muốn.
(A Tử : Tử Y à… ruốc cuộc tốt nghiệp khoa nào mà rành cổ văn thế rứa…)
“Vì sao? Ở trong cung Trường Nhạc chơi cùng vài tiểu hài tử cũng rất thú vị
sao?” Hoàng đế đem bức tranh Vân Phi chậm rãi cuồn cuộn lại, cúi đầu thản nhiên
nói.
Tiêu Tử Y nghe vậy ngẩn ra, rất nhanh ở trong lòng bắt đầu suy nghĩ kỹ tự
hỏi những lời ấy của hoàng đế rốt cuộc có ý gì. Bồi Tiêu Sách học bài?
Rốt cuộc Tiêu Sách ở trong lòng hoàng đế có địa vị như thế nào? Hay là bất mãn
nàng cùng Tiêu Trạm tiếp xúc quá nhiều, ảnh hưởng việc học của tiểu Trạm Nhi?
Quả thực rất phức tạp! Tiêu Tử Y suy nghĩ một lát đã cảm thấy nhức đầu vô
cùng, lại không thể không trả lời câu hỏi của hoàng đế, chỉ có thể kiên trì
nói: “Phụ hoàng, Tử Y chán ghét học bài.”
“Chán ghét? Chán ghét học bài sẽ không sẽ cả ngày cầm sách xem?” Hoàng đế
hỏi ngược lại, xoay người cẩn thận đem bức tranh cuốn bỏ vào phía sau trên giá
sách.
“Phụ hoàng, Tử Y đúng là thích đọc sách, nhưng không phải thích học bài
nga!” Tiêu Tử Y chu miệng lên, xem ra nói không lại hắn, liền sử dụng biện pháp
làm nũng. Có chết nàng cũng không đi. Nàng lúc này chính là đang đắc tội với
Tiêu Sách, cũng không muốn ở bên cạnh hắn cả ngày, cùng hắn biện luận cái gì là
quân tử rồi tiểu nhân, mệt chết đi được! Còn không bằng bồi Trạm Nhi của nàng
đâu!
Hoàng đế quay đầu, nhìn trên mặt Tiêu Tử Y vẻ mặt đáng yêu, nhịn không được
cười nói: “Được, tùy ngươi. Bất quá có rảnh muốn đem lỗi viết sai chính tả của
ngươi sửa lại cho thật tốt, cũng không thể đem Trạm Nhi cùng tiểu tử Nam Cung
gia cũng sẽ bị lỗi viết sai chính tả đi?”
Tiêu Tử Y vẻ mặt hắc tuyến, cái gì lỗi chính tả a! Đó là chữ giản thể! Bất
quá hoàng đế nói lời này, làm cho nàng biết rõ việc nàng cùng Nam Cung Tiêu
trao đổi đề bài, hoàng đế biết được mọi chuyện rõ ràng, nói không chừng mỗi lần
trao đổi đề bài hoàng đế ở nơi này cũng đều có chuẩn bị trước. Tiêu Tử Y
vòng vo chuyển ánh mắt, nói tránh đi: “Phụ hoàng, vì sao phải đặt tên Tử Y là
Tử Tô a? Có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?”
Hoàng đế thản nhiên nói: “Tử Tô là tên tự của trẫm, chẳng qua không người
nào biết thôi.” Nam tử hai mươi tuổi sau khi làm quan có thể dùng tên chữ của
chính mình, nhưng là đối với hoàng đế mà nói, danh còn không có người gọi qua,
thì càng đừng nói đến tên tự.
Tiêu Tử Y yên lặng không nói gì, không biết nên nói tiếp như thế nào. Khóc
a, nàng không nghĩ lại phải học a!
“Tử Y, chờ thời tiết ấm áp một chút, ngươi quay về quê nhà thăm mẹ ngươi một
chút đi, đi quét mộ cho nàng.” Hoàng đế cũng không vội vã ép nàng, ngữ điệu
chuyển thành nhu hòa, trầm thấp nói.
Tiêu Tử Y lòng tràn đầy hoài nghi, mẫu phi của nàng cư nhiên chôn cất ở quê
nhà, mà không phải chôn cất ở hoàng lăng sao? Bất quá hoài nghi vẫn chỉ là hoài
nghi, nàng vẫn là nhu thuận đáp ứng.