Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 6: Tiểu thái tử đầu tiên




Edit: Tiểu Tinh

Beta: A Tử

Tiêu Tử Y giữ Tiêu Trạm lại trong thư phòng dùng điểm tâm, còn chính mình đi ra ngoài tìm Nhược Trúc để biết một chút về thân phận của Tiêu Trạm. Tự nhiên sẽ không mở miệng hỏi, mà là dùng bút viết.

May mắn tay phải của nàng quẹt làm bị thương rồi, dung tay trái viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo cũng sẽ không có cái gì kỳ quái.

Nguyên lai Tiêu Trạm thật là đứa nhỏ của Tiêu Cảnh Dương, nói cách khác, tương lai là Hoàng thái tôn. Nguyên lai mẫu phi của hắn cũng chính là Thái Tử Phi, ở thời điểm sinh Tiêu Trạm bởi vì khó sanh mà chết, nghe nói Tiêu Cảnh Dương đến nay cũng không có bất kỳ phi tử nào, đều là vì yêu vị Thái Tử Phi này. Nghe nói Tiêu Cảnh Dương cũng là vì không muốn thân phận của Tiêu Trạm chịu ảnh hưởng, ít nhất phải chờ hắn lớn lên một chút mới nghĩ đến việc lại kết hôn.

Là sợ thế lực gia tộc của tân Thái Tử Phi quá lớn hoặc là sau lại sinh đứa nhỏ cùng Tiêu Trạm chênh lệch tuổi quá nhỏ, làm cho chuyện tình đoạt quyền phát sinh? Tiêu Cảnh Dương là vì đứa nhỏ mà lo lắng, thật là hảo nam nhân a. Tiêu Tử Y đẩy cửa thư phòng ra, nhìn đến thân ảnh nho nhỏ của Tiêu Trạm dưới ánh mặt trời, hình như là bôi bôi cái gì ở tranh vẽ.

“Trạm Nhi, cô cô có chút điểm tâm ăn rất ngon nga! Ngươi nếm thử.” Tiêu Tử Y đem khay thức ăn đến bên người Tiêu Trạm, cúi đầu nhìn hắn đang ở trên giấy vẽ lấy tranh phong cảnh bên ngoài.”Vẽ rất tốt nha!” Tiêu Tử Y kinh ngạc nói.

Quả thật vẽ rất đẹp, không tồi, với trình độ của tiểu hài tử bốn tuổi mà nói, thật sự rất tốt.

Tiêu Trạm sợ hãi cười cười, yếu ớt hỏi: ” Cô cô không tức giận ta lấy giấy của người mà mò mẫm vẽ bức tranh này sao?”

“Ai? Mò mẫm vẽ tranh? Trạm Nhi nơi đó có mò mẫm vẽ tranh? Không phải trợn tròn mắt để vẽ đấy sao?” Tiêu Tử Y ngồi dưới đất, cười trêu nói.

” Cô cô không tức giận là tốt rồi, hoàng nãi nãi mỗi lần nhìn đến Trạm Nhi vẽ tranh, sẽ tức giận .” Tiêu Trạm còn nhỏ quỷ đại địa thở dài, lắc lắc đầu nói.

“Cái này cũng có thể tức giận ?” Tiêu Tử Y ăn xong, tiểu hài tử bốn tuổi thích vẽ tranh không phải rất tốt sao? Tổng so với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú mạnh hơn nhiều. Tiêu Tử Y gặp Tiêu Trạm rất cân nhắc suy nghĩ, liền cúi đầu cẩn thận nhìn ra vẽ xấu trước mặt.

” Cô cô, có phải hay không Trạm Nhi vẽ đấy khó coi, hoàng nãi nãi mới tức giận?” Tiêu Trạm khẩn trương nhìn sắc mặt Tiêu Tử Y, hai tay nhỏ bé nắm chặt cổ tay áo của nàng.

“Ách, hình như là có khuyết điểm gì.” Tiêu Tử Y nghiêng đầu thì thào nói, bức họa này Tiêu Trạm chỉ dung bút long để vẽ thôi, vận dụng văn chương tự nhiên kém nhiều lắm, mặc dù là bình thường vẽ xấu, nhưng là giống như cảm giác, cảm thấy không thích hợp.

“Trạm Nhi vừa rồi không có Nhân Giáo [người hướng dẫn], tự nhiên vẽ sẽ rất khó coi. . . . . .” Tiêu Trạm miệng mếu máo, ủy khuất nói.

Tiêu Tử Y minh tư khổ tưởng [suy ngẫm] trong chốc lát, vỗ tay một cái thở nhẹ nói : “Biết vấn đề ở nơi nào rồi!” Vừa quay đầu lại phát hiện ra đứa bé rất nhanh đã khóc, vội vàng nói: “Đừng khóc đừng khóc, cô cô có thứ tốt cho ngươi nga!”

Tiêu Trạm trừng lớn hai mắt, nhìn Tiêu Tử Y không biết từ trên bàn lấy xuống vài đoạn gỗ đen tuyền chắc điều đưa tới trước mặt hắn. Thử cầm trong tay, không nghĩ tới lập tức vừa đụng tới đâu liền biến thành đen .”Đây là cái gì?” Tiêu Trạm lập tức liền quên mới vừa rồi còn buồn bực, hai mắt sáng trong suốt nhìn này tân kỳ ngoạn ý. [thấy vật lạ nên hiếu kỳ]

“Này kêu mộc thán (than củi).” Tiêu Tử Y cười híp mắt nói, sau cũng không giải thích cách sử dụng nó, chính là dùng ánh mắt nhìn về phía bức tranh giấy. Này đó than củi điều là do nàng dùng không quen bút lông, làm cho Nhược Trúc phái người đi phòng ăn lấy được, dùng theo cách nàng bình thường viết chữ.

Tiêu Trạm một chút liền thông, giòn vừa nói nói : ” Cô cô là muốn cho Trạm Nhi dùng cái này để vẽ tranh sao?”

Tiêu Tử Y cười gật gật đầu nói: “Thử xem nào?”

Tiêu Trạm cẩn thận từng li từng tí vẽ lên trên giấy, từ ban đầu dùng than củi điều, mũi nhọn một khoản một khoản càng về sau còn có thể đem than củi điều vẽ đến đường ngang từng mảnh từng mảnh bóng mờ, sức tưởng tượng cùng vận dụng năng lực làm cho Tiêu Tử Y phi thường bội phục.

“Thật là lợi hại! Cô cô! Như vậy về sau Trạm Nhi cho dù không mài mực cũng có thể tùy thời vẽ tranh rồi!” Tiêu Trạm vui vẻ tột cùng, một phen nhảy dựng lên, cấp Tiêu Tử Y một cái ôm thật chặt.

Tiêu Tử Y ôm lấy thân thể nho nhỏ mềm mại của Tiêu Trạm, sự hưng phấn của tiểu hài tử cũng có một chút ảnh hưởng tới nàng, nàng lần đầu tiên cảm giác được cuộc sống trong cung, kỳ thật cũng không phải khó như vậy quá. Bất quá, nàng cũng sẽ không khiến tiểu tử này thật cao hứng, thân thủ ôm hắn lên, chỉ vào bức tranh giấy khẽ sẳng giọng: “Tranh này vẽ cái gì a? Còn không phải vừa rồi dùng bút lông vẽ cũng tốt lắm sao.”

Tiêu Trạm nghiêng đầu không hiểu nói: “Đúng vậy a, đây là tại sao vậy chứ? Nhưng là này than củi điều sử dụng rõ ràng thật là thực tiện lợi a!”

Tiêu Tử Y nhìn nhìn hai bức họa, sau một lát khẽ cười nói: “Bút lông có nhiều chỗ cần ngẫu nhiên nhấn nét bút mới có thể có hiệu quả ngay lúc đó , thông qua thủy vận lai [Tiểu Tinh: hình như là độ đậm nhạt, mềm của mực nước] mới hình thành bức tranh. Nhưng là than củi điều làm không có được điểm này, chỉ có thể thông qua đường cong để hoàn thành.”

“Như vậy a. . . . . .” Tiêu Trạm cảm thấy có chút đáng tiếc, thế nhưng lại không nghĩ bỏ qua cho than củi điều, tay nhỏ bé đem than củi điều chặt chẽ nắm lại.

“Nhưng là không phải nói không thể dùng than củi điều vẽ tranh nga! Chính là dùng nó ngay từ đầu, bức tranh hoa cỏ bên ngoài cũng sẽ có chút quá khó khăn. Vẽ bóng mờ [Tiểu Tinh: chắc là hồn của tranh] cần có thời gian dài luyện tập, bất quá ngay từ đầu có thể thử bức tranh gì đó đơn giản chút.” Tiêu Tử Y cầm lấy một than củi điều bên cạnh, trên giấy tùy tay vẽ một cái quả táo đơn giản [phác thảo]. Thật sự thực đơn giản, chỉ có tam bút.[vài nét]

Tiêu Trạm khiếp sợ so với vừa rồi càng sâu, mở lớn cái miệng nhỏ nhắn nhìn trên giấy lần lượt xuất hiện những hoa quả hắn quen thuộc, sau lại là một đám tiểu động vật hắn quen thuộc. Thần kỳ là bức tranh này chính là từ vài nét bút đơn giản cấu thành, lại như kỳ tích sôi nổi trên giấy. Tiêu Tử Y mặc dù là dung tay trái, nhưng là bức tranh đơn giản nên chút đường cong vẫn là không làm khó được nàng.

” Cô cô . . . . Ngươi quả nhiên rất lợi hại. . . . . .” Tiêu Trạm đi theo Tiêu Tử Y từng bước từng bước nhìn xuống phía dưới bức tranh, bội phục mà nói.

Tiêu Tử Y bị tiểu hài tử trắng nõn,mũm mỉm này dùng ánh mắt sùng bái nhìn, nội tâm cảm giác thỏa mãn thập phần. Chỉ có điều nàng xem xem bên ngoài sắc trời dần dần tối đi , lo lắng nói: “Trạm Nhi, ngươi vẫn ở chỗ của ta không sao chứ? Có thể hay không có người lo lắng?”

Tiêu Trạm “A” một tiếng nhảy dựng lên, sốt ruột hô: “Thảm thảm, Huyễn Hà tỷ tỷ khẳng định phải tức giận! Cô cô, than củi điều có thể hay không cấp Trạm Nhi một cái? Trạm Nhi sẽ giữ gìn thật tốt!”

Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Trạm thỉnh cầu như là có chuyện lạ, nghĩ cũng chỉ có đứa nhỏ mới lo lắng này than củi điều là cái gì quý giá gì đó không dễ dàng cho người ta, nàng khẽ cười nói: “Cầm dùng đi, nhớ rõ đừng tìm người khác nói bí mật của chúng ta nha!”

Tiêu Trạm gật gật đầu, theo sau có chút ấp a ấp úng nói: ” Cô cô. . . . . . Có thể hay không. . . . . . Trạm Nhi về sau có rảnh, có thể hay không lại đây cùng cô cô chơi đùa?”

Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chết đi được của hắn, rốt cục nhịn không được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của hắn, sẳng giọng: “Đương nhiên có thể, nhanh chút trở về đi! Đỡ phải lần sau sẽ không có cơ hội lén ra đây!”

Tiêu Trạm vội vàng hướng Tiêu Tử Y thi lễ, sau liền một chồng thanh kêu thảm thảm chạy ra khỏi thư phòng.

Nhìn bóng lưng nho nhỏ của Tiêu Trạm đi xa, Tiêu Tử Y cười đến phi thường vui vẻ, cũng là lần đầu tiên đối với cuộc sống sau này sinh ra chờ mong.

“Công chúa hôm nay tâm tình không tệ lắm!” Hôm đó lúc ăn cơm tối, Như Lan cười hì hì nói.

Tiêu Tử Y cũng không che dấu, gật gật đầu cười.

“Công chúa, hoàng thái tử đến đây.” Nhược Trúc đứng ở cửa, nhẹ giọng bẩm báo.

Tiêu Tử Y tươi cười bỗng chốc cứng lại, Tiêu Cảnh Dương tới làm cái gì? Hơn nữa nàng hôm nay vừa mới gặp qua con hắn…..