Edit: A Tử
“Trách nhiệm ư?” Tiêu Tử Y không rõ lắm lặp lại nói.
“Đúng vậy, đây là trách nhiệm.” Tiêu Cảnh Dương khẽ cười khổ “Muội cho là ta
nguyện ý làm thái tử hay sao? Nếu có thể được chọn, bản thân ta tình nguyện
giống Ngũ đệ như vậy, đi xung quanh mỗi nơi một chút, cảm nhận non sông đất
nước phải tốt hơn sao. Giống như ta hiện tại, trừ khu vực săn bắn ở ngoại ô và
biệt viện ra, thì chưa từng rời khõi khu vực hoàng cung này.”
Tiêu Tử Y im lặng không nói gì. Kiểu đầu thai không được chọn lựa như thế
này, giống như nàng bị đem tới thời đại này, ông trời có từng hỏi qua nàng có
muốn đến nơi này hay không sao. Nhưng nàng tin tưỡng, nếu cho người ta được
phép chọn thì sẽ có rất nhiều người chọn vị trí như Tiêu Cảnh Dương.
Ngôi vị Thái tử, con của đế vương, còn có cái gì chưa đủ sao? Nói không
chừng khi đang đi xung quanh cảm nhận non sông đất nước thì trong lòng còn nghĩ
chuyện sau này sẽ thay vị trí của Tiêu Cảnh Dương nữa đấy chứ!
Tiêu Cảnh Dương vừa thấy vẻ mặt của Tiêu Tử Y, thì biết trong lòng nàng đang
suy nghĩ gì. Hắn cười khẽ một tiếng nói: “Muội nhất định đang nghĩ, giang sơn
này về sau tóm lại là của ta, đi hâm mộ người khác làm gì chứ?”
Tiêu Tử Y cũng không khách khí, thành thật gật gật đầu.
Tiêu Cảnh Dương đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ hít sâu một hơi, thản
nhiên nói: “Nhưng chuyện đi khắp nơi để cảm nhận sông nước đó, chính mình liếc
mắt một cái cũng không bao giờ có được, muội không biết chuyện này không khỏi
có chút không công bằng sao?”
Tiêu Tử Y nhìn thân hình thon dài của hắn đứng gần cửa sổ, khí thế thật là
kiêu ngạo. Nhưng nàng vẫn thật không nghĩ tới ngôi vị thái tử này tại sao lại
không muốn. “Làm hoàng đế kỳ thật chẳng có gì tốt, mỗi ngày điều phải phê duyệt
sổ sách, dù mệt mỏi đến chết cũng không được nghĩ ngơi chút nào. Mặc dù nói có
thể nắm trong tay quyền sinh sát cũng thực thích, có thể tùy ý giết người, nếu
làm tốt thì mới có thể lưu danh vào sổ sách, còn làm không tốt thì bị vạn dân
phỉ báng. Nhưng dù có có làm tốt tới thế nào? Cả cuộc đời coi như đã bị hủy
nha! Trong mắt của muội thì hoàng cung này chính là một tòa nhà giam xa hoa mà
thôi.” Tiêu Tử Y thuận miệng nói, thực tế nàng cũng vẫn không thể lý giải được
vì sao rất nhiều người vẫn đối với quyền lực ham thích như vậy. Theo nàng thấy,
nếu phải làm hoàng đế tốt, thực ra là tự làm khổ mình mà thôi!
(A Tử: Y nhi à Y nhi… ai cũng nghĩ như m thì trên đời làm gì có chiến
tranh cơ chứ.)
Tiêu Cảnh Dương quay đầu đi, phụ họa nói: “Đúng vậy a đúng vậy a, mỗi ngày
cũng phải cố học tốt rất nhiều thứ, còn phải cùng người mình ghét mĩm cười nữa,
cho dù là làm hoàng đế cũng phải bận tâm đến thân phận địa vị này nọ nên muốn
nói gì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Ha ha, đến lúc đó thì không thể cùng Tử Y
nói chuyện tùy tiện như vậy được nữa. Hừ, nhớ là đừng đem oán giận về hoàng
huynh nói ra ngoài nha!” Tiêu Cảnh Dương mỉm cười, lấy tay vẫy vẫy khoa chân
múa tay nhìn động tác thực tiêu sái, đẹp mắt.
Tiêu Tử Y bất chợt nghĩ đến tay của mình đã từng bị hắn gắt gao giữ chặt
trong lòng bàn tay, tim đập lỗi mấy nhịp. “Sẽ không nói ra a. Chính là Tử Y
không nghĩ tới hoàng huynh cũng có nhiều oán giận như vậy nha.”
Tiêu Cảnh Dương cười khổ nói: “Làm sao có thể không oán giận chứ?”
“Đúng nha, hoàng huynh vẫn còn đến học ở Quốc Tử Giám đúng không?” Tiêu Tử Y
lè lưỡi, nghĩ đến hắn vốn lớn tuổi hơn mình, nếu ở hiện đại thì cũng đã tốt
nghiệp đại học rồi, nhưng hắn vẫn còn phải học, hơn nữa còn phải học đến bao
giờ mới có thể tốt nghiệp cũng không biết.
“Là Trạm nhi nói cho muội biết sao?” Tiêu Cảnh Dương cười ngồi trở lại đối
diện với Tiêu Tử Y, tùy ý bắt chéo chân lên.
“Đúng vậy a.” Tiêu Tử Y cẩn thận đáp. Ánh mắt thoát không khỏi di chuyển một
chút trên người Tiêu Cảnh Dương. Người nam nhân này là tình nhân trong mộng của
phần đông cung nữ trong hoàng cung này, trước mặt người khác quần áo sạch sẽ,
cử chỉ tao nhã tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ có loại động tác kiểu thế này. Cho
nên đối với Tiêu Cảnh Dương trước mặt so với bình thường giống như hai người
khác nhau làm nàng thực sự rất hoài nghi người này và người trước kia khá giống
nhau, mà tại sao nàng biết việc trước kia chứ? Cho nên chỉ có thể dùng cách
không biết, không hỏi, không nói là thượng sách, im lặng mà xem xét thôi.
Tiêu Cảnh Dương vuốt vuốt các cơ cứng ngắt trên mặt mình, giận dữ nói: “Đa
tạ muội mấy ngày nay đã chiếu cố Trạm Nhi.”
Tiêu Tử Y trong lòng thấp thỏm không yên mãi lâu sau mới hỏi thử: “Có
phải . . . . . Có phải hay không sau này sẽ không cho phép thằng bé đến gặp
muội?”
Tiêu Cảnh Dương hoạt động một chút, nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn khẩn trương của
Tiêu Tử Y, dở khóc dở cười nói: “Đương nhiên không phải vậy, bởi vì nhớ tới gần
đây nụ cười trên mặt Trạm Nhi nhiều hơn rất nhiều, nhất định là công lao của
muội rồi. Mẫu hậu trước đây đối với huynh cực kỳ nghiêm khắc, bây giờ đối với
Trạm Nhi cũng như vậy. Muội đang đoán mò cái gì vậy?”
Không phải là tốt rồi. Tiêu Tử Y ngượng ngùng cong môi lên, giải thích:
“Trạm Nhi là niềm vui duy nhất trong cung của muội, nếu cả thằng bé cũng không
đến đây cho muội nhìn nữa vậy có lẽ muội nên sớm rời đi thôi.”
Tiêu Cảnh Dương kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Y nói: “Tử Y, muội nghiêm túc
sao?”
Tiêu Tử Y buồn bực nhìn vẻ mặt đầy biểu tình của Tiêu Cảnh Dương. Tại
sao cứ động đến hắn thì Tiêu Tử Y lại cảm giác không nói được lời nào. Hai
người bốn mắt nhìn nhau đều cảm giác có chút xấu hổ.
“Nguyên lai, hoàng huynh vừa rồi là nói đùa với muội đúng không?” Tiêu Tử Y
cuối cùng trợn to mắt. Cũng đúng, nhìn bề ngoài của nàng thì mới chỉ mười bốn
tuổi thôi, tại….thời đại trọng nam khinh nữ và trẻ con này thì ai đem lời của
nàng xem là thật chứ? Nàng định cho rằng nàng và hắn là cùng một hướng! Quả
nhiên là chỉ nói cho có lệ mà thôi.
Tiêu Cảnh Dương suy nghĩ nhìn nàng, thở dài nói: “Không phải đùa với muội
đâu, mà hoàng huynh muốn nói với muội là hoàng huynh làm thái tử mệt mõi như
vậy, nhưng nhất định phải kiên trì với đạo lý kia. Bởi vì nếu huynh không ngồi
vị trí này, sẽ có người khác ngồi. Hủy bỏ số phận là thái tử này chỉ có thể
nghĩ trong đầu thôi, Tử Y, mỗi người sinh ra điều có vận mệnh của chính mình.
Muội nghĩ là mình có thể lựa chọn mình sẽ sinh ra ở đâu sao?”
Tiêu Tử Y nghe vậy lòng tràn đầy cảm xúc. Những thứ nàng đang mang trên
người điều là của Tiêu Tử Y, chiếm dụng thân thể của người ta, lại gánh trách
nhiệm của người ta nữa. Mà trách nhiệm của vị Trường Nhạc công chúa này,
cụ thể là cái gì chứ?
Tiêu Cảnh Dương nhìn ra nỗi lòng nghi hoặc của Tiêu Tử Y, duỗi thẳng tay xoa
nắn khuôn mặt tức giận của nàng, cười nói: “Chỉ làm trách nhiệm của công chúa
thôi! Chính là ngoan ngoãn cho chúng ta nuôi mập mạp đến trưởng thành, sau đó
ngoan ngoãn lập gia đình.”
Nghe thế nào mà giống như nuôi heo thế này.
Tiêu Tử Y đẩy tay hắn ra “Chỉ có thế thôi sao?”
“Chỉ có thế thôi. Thế muội còn muốn thế nào nữa?” Tiêu Cảnh Dương thấy thú
vị hỏi ngược lại.
Tiêu Tử Y định há mồm muốn lấy Võ Tắc Thiên làm ví dụ, may mắn là đang nói
thì kịp dừng lại vì Đường triều tại thời không này không có tồn tại nữ hoàng
đế.
“Tử Y, muội muốn xuất cung để sống trên cơ bản là không thể nào.” Tiêu Cảnh
Dương ngừng cười, nghiêm túc nói. “Chỉ có thể là lập gia đình mà thôi! Đồng
nghĩa với nữ nhân lần thứ hai đầu thai, lần đầu tiên là đầu thai vào nhà đế
vương là không được lựa chọn, nhưng đầu thai lần thứ hai này lại có thể được
lựa chọn. Tử Y muội đừng khinh xuất đấy.”
Hôn nhân của nữ nhân giống như đầu thai lần thứ hai . . . . . .
Tiêu Tử Y tinh tế nhấm nuốt từng lời của hắn, sau một lúc vẫn chưa nói thêm
lời nào.
Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến đã thuyết phục được Tiêu Tử Y, như trút được gánh
nặng thở dài, nói là còn có việc liền đi trước, khuyên nàng nên suy nghĩ cẩn
thận, liền đẩy cửa đi ra.
Nhược Trúc nhìn thấy thái tử khí định nhàn nhàn mà thẳng bước ra ngoài, vui
mừng nghĩ quả nhiên là thái tử điện hạ, chỉ nói nói mấy câu có thể làm cho công
chúa bỏ luôn ý niệm trong đầu. Nhưng lúc nàng đẩy cửa vào, lại nghe thấy giọng
của tiểu công chúa phân phó nói:
“Nhược Trúc, đi nhanh tìm tư liệu một số nam tử trong triều đang độ tuổi kết
hôn mang về đây cho ta! Đầu thai lần thứ hai này ta đây cần phải chọn thật kỹ
mới được!”
“………”