Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 285: Nhè nhẹ chút có được không?




Độc Cô Huyền mất cả buổi sau khi ăn cơm xong cuối cùng cũng tính toán rõ điểm từng người.

Tiêu Trạm, Đàm Tinh Duyệt và Hạ Hầu Phụng Chương điểm quá thấp không cần quan tâm. Còn Diệp Tầm hai lần đều ở vị trí thứ hai nên được 14 điểm, Nam Cung Tiêu một lần được ba, một lần được nhất nên cũng được 14 điểm. Còn Độc Cô Huyền bé thì được một lần nhất, một lần bốn như vậy kém hai người 1 điểm, được có mười ba điểm.

“Không sao, chẳng qua chỉ kém một điểm thôi mà, phải cố lên!” Độc Cô Huyền lấy lại tự tin, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nguyên nhân chính là do mình không bô sung thể lực cho tốt. Kèn kẹt, chiều nay còn bốn hạng đấu nữa xem bé lật dễ thế nào nhé!

Môn thứ nhất buổi chiều là nhảy xa. Sau giờ ngọ mặt trời càng chói, cả khoảng sân rộng chẳng có bóng cây nào, nhìn lên thì như bị bỏng vậy. CẢ sáu bạn nhỏ cứ lần lượt theo thứ tự ra sân đợi lệnh. Hai chị em song sinh nhà họ Tô đang chịu trách nhiệm cầm dây lụa và cái kéo, khi nào mỗi người nhảy xong thì sẽ lấy ra để đo thành tích của họ, cuối cùng ai là người có dây lụa dài nhất thì người đó thắng. Lí Vân Tuyển cũng chuẩn bị sẵn bút để ghi chép.

Người chủ trì trận đấu này là Độc Cô Diệp, công việc hắn làm là đứng ngay tại hố cát, giám sát bọn nhỏ nhảy không để dẫm phải vạch.

Tiêu Tử Y định cho bọn trẻ rút thăm xem ai sẽ nhảy trước nhảy sau, nhưng lại thấy Độc Cô Huyền giơ tay nhỏ bé lên. “Tiểu Huyền à, có chuyện gì thế?”

Độc Cô Huyền nghiêm trang hỏi han, “Công chúa, nhảy xa này có được dùng khinh công không ạ?”

Tiêu Tử Y bị bé hỏi mà ngẩn cả người. Khinh công à? Ôi, thằng nhóc này lại còn muốn dùng khinh công để nhảy xa nữa sao? Nhưng mà nếu nàng bảo là cấm mà nói….cũng không biết là ai dùng được hay không nữa đây? Nàng xem mấy tiểu nam sinh lại không biết có nên đồng ý hay không nữa.

“Khinh công à? Hoá ra bọn chúng học được nhiều như vậy nữa à?” Độc Cô Diệp đi tới hơi bất mãn khẽ nói, “Cứ để cho chúng đùng đi, ta xem thử xem Trầm gia dạy công phu cho chúng lợi hại ra sao”

Tiêu Tử Y lén lè lưỡi, nàng suýt quên chuyện “Thù gia tộc” của Thẩm gia và Độc Cô gia không vừa mắt nhau, đột nhiên Độc Cô Diệp nghe được công phu của chính đứa cháu mình lại do Trầm Ngọc Hàn dạy, bất mãn là chuyện đương nhiên. Còn trách ai được nữa? Không muốn dạy học là chính hắn mà!

“Công chúa, cứ để cho bọn trẻ dùng công phu đi. Đại hội thể dục thể theo này cũng vì muốn kiểm nghiệm thực lực của chúng mà!” Trầm Ngọc Hàn đứng khoanh tay nói lạnh nhạt.

Tiêu Tử Y cũng nghĩ thế nên gật đầu ngay, cầm mấy cây rút thăm để chọn bọn trẻ rút, rồi bắt đầu thực hiện trận đấu nhảy xa này.

Do bọn trẻ còn nhỏ nên Tiêu Tử Y cũng không để cho bọn trẻ lùi ra ba bước rồi mới nhảy mà bắt đứng tại chỗ nhảy xa mà thôi. Bọn nhỏ làm y như thế cùng lần lượt nhảy hết, mỗi người có cơ hội ba lượt, lấy lần nhảy tốt nhất để tính thành tích. Chỉ lát sau chúng cũng nhảy xong, còn riêng về dải băng thành tícéoau khi được đeo, ai cũng ngạc nhiên phát hiện ra nhảy được xa nhất là Tiêu Trạm.

Tiêu Trạm ngại ngùng cười, cũng có chút không tin mình lại nhảy được xa nhất thế.

“Chúc mừng nhá! Lúc luyện tập người nhảy vẫn xa so với ta hơn” Nam Cung Tiêu chỉ vào dải băng của Tiêu Trạm, cậu tới vỗ vỗ vai Tiêu Trạm. Cậu một chút cũng không thấy bất ngờ, bởi sức bật thể lực của Tiêu Trạm rất tốt, lại càng làm cho thể trọng nhẹ hơn, vì thế được nhất là chuyện bình thường.

Nhưng mà người nào đó thì lại không nghĩ như vậy. Nam Cung Tiêu liếc mắt nhìn Độc Cô Huyền đeo dải băng thì lại càng thấy vui vẻ hơn. Không thể trách cậu xấu tính, cậu cứ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Độc Cô Huyền thì lại thấy thoải mái vô cùng.

Diệp TẦm cũng đi tới chúc mừng Tiêu Trạm, cậu nhảy chỉ được thứ ba, nói dúng hơn là Độc Cô Huyền lại đứng thứ tư.

Nam Cung Tiêu nhìn lướt qua bảng điểm, thoáng cái đã nhẩm ra mình đạt được hai mươi mốt điểm rồi. Đứng sau cậu là Diệp Tầm mười tám điểm. Độc Cô Huyền tụt xuống được 16 điểm. Ừ, rõ ràng là bởi Tiêu Trạm được nhất mà thấy hài lòng hơn, so với Độc Cô Huyền thì chỉ hơn một điểm, được có mười bảy điểm.

:Biểu hiện của mấy nhóc rất tốt” Độc Cô Diệp đã đi tới, tán thưởng vỗ vỗ đầu Tiêu Trạm.

Tiêu Trạm và Diệp Tầm đều rất vui vẻ, nhưng mà chỉ vui trong giới hạn thôi, còn Nam Cung Tiêu lại bởi câu này của Độc Cô Diệp được yêu quá mà kinh hãi. Cậu và Độc Cô Huyền từ nhỏ đã lớn lên là bạn tốt của nhau, Độc Cô Diệp cũng thường xuyên nhìn nhưng chưa từng nghe qua được câu khích lệ nào từ tiểu thúc thúc kiêu ngạo này với các bé. “Đa tạ Diệp thúc đã khích lệ ạ” Nam Cung Tiêu mấp máy môi, có chút hồi hộp nói.

Độc Cô Diệp khẽ hé môi, nhìn Độc Cô Huyền ở xa xa, trong miệng lại nói ra mấy câu với mấy nhóc, “TRận tiếp theo không cần nhường nhịn, cứ so tài thật tốt vào”

“Hả?” Cho dù Nam Cung Tiêu có là người thông minh nhất cũng không biết Độc Cô Diệp nói những lời này là có ý gì, nhưng cậu cảm thấy Độc Cô Huyền có chút bị áp lực nhá! Trước đây lúc đi học cho đến tận giờ đều chưa đấu qua trận nào, nhưng Độc Cô Huyền bắt đầu chơi đã rất lợi hại rồi mà.

“Gần đây là do nó tham ăn lại ham chơi, cứ phải đả kích mạnh nó mới được” Độc Cô Diệp nói ra lãnh đạm, sau đó thì đi ra ngoài.

Nam Cung Tiêu lén lau mồ hôi, người nhà họ Độc Cô này người nào cũng lãnh đạm vậy sao? Không đúng, là bỏ đá xuống giếng mà! Hay là ca ca, tỷ tỷ nhà cậu tốt hơn.

Đang lúc nói chuyện thì môn đấu thứ tư đã nhanh bắt đầu. Trong sân có đặt mấy chiếc đệm dầy, hai bên thì dựng rất nhiều giá đỡ, hai tiểu thái giám cũng cầm một cây trúc đặt lên hai nhánh cây kia.

Tiêu Tử Y thoả mãn gật đầu, kiểu nhảy cao này được mô phỏng cũng y hệt như thật vậy. Nhưng trước đây lúc nàng đến trường thấy chiếc gậy tre nhảy cao mà có cảm giác sợ hãi, độ cao ngang nhau: từ trên cao xuống nếu rơi ở trên thì đụng phải sào, nàng nhất định có thể nhảy qua được. Vừa quay đầu lại Tiêu Tử Y thấy khuôn mặt nhỏ của Độc Cô Huyền nhăn nhăn nhó nhó, mặt mũi tràn đầy mất hứng.

“Cố lên! Còn có ba trận đấu nữa đó!” Tiêu Tử Y đi qua vỗ vỗ lưng cậu, động viên.

Độc Cô Huyền hít sâu mấy cái, nhìn nhìn bảng ghi điểm, oán hận nói, “Cũng vậy thôi, mới đi có nửa vẫn chỉ chênh lệch có vài điểm với Nam Cung Tiêu thôi mà! Ừ, thì mới chỉ có bốn điểm thôi, hừ! Con đến đây!”

Mặt mũi Tiêu Tử Y đen xì, sao nàng lại nhớ rõ là kém5 điểm chứ. Được rồi, cứ kệ bé vậy.

“Hoàng tỷ à, mấy trận đấu này thấy thú vị quá hà!” Một giọng trầm thấp khàn khàn từ sau lưng Tiêu Tử Y truyền tới làm nàng sững sờ. Quay phắt đầu lại mới phát hiện ra người nói chuyện là Tiêu Sách, điều này làm cho nàng ngạc nhiên mở to mắt lên.

“Thế nào? Nghe thấy giọng ta đổi thành dễ nghe vậy à?” Mặt Tiêu Sách hớn hở nói, kết quả ở âm cuối cùng cũng không khống chế được lanh lảnh ….mà lại bắt đầu khàn khàn.

“Ừ, dễ nghe lắm” Tiêu Tử Y che miệng cười, thằng nhóc này đổi giọng nhanh quá à. “Ha ha, thấy mấy trận đấu này thú vị chứ hả?”

Nàng thấy thái độ Tiêu Sách vẫn giống như bình thường cũng không để bụng chuyện không vui giữa hai người nữa.

“So với cuộc thi Võ TRạng nguyên thì chơi khá tốt hơn. Ta đề nghị sau này cũng đừng có cái gì mà võ nữa, cứ chạy nhanh chạy xa là có thể khảo sát được thực lực của từng người rồi, khảo sát kinh nghiệm khinh công nhảy cao nhảy ra và bật sức, môn đẩy tạ là lực cánh tay, lại còn có muôn nhảy dây cuối cùng kia hẳn là lực linh hoạt luôn” Tiêu Sách dùng tay hất mạnh cằm lên, cái cằm chú cố gắng lắm mới lún phún tý râu, không nỡ cạo đi.

“Còn có cân đối năng lực tay chân nữa đó” Tiêu Tử Y cười tủm tỉm. Hừ hừ, nói là không được giở võ ra, mở đại hội thể dục thể thao cho cả nước cũng không tệ nha, ha ha, vẫn nên gọi là “Đại hội thể dục thể thao Hoàng gia” đi ah. Nàng thế mà lại có nhiều sáng kiến cống hiến quá a! “À, đúng rồi, môn nhảy cao trọng tài khách quý là đệ đó, nhanh đi đến đi”

“Hoàng tỷ thật hao tâm tổn sức quá ha! Chỉ vì để chọn một đứa bé đi săn cùng Tiêu TRạm” Tiêu SÁch hừ khẽ một tiếng, vẩn vơ nói thêm, “Cũng không biết cuối cùng đứa bé được chọn may mắn hay bất hạnh nữa đây”

Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nhìn theo Tiêu SÁch đi ra sân đấu, cứ hoài nghi không biết có phải âm thanh mọi người hét quá to hay không, hay là nàng nghe nhầm…

**** Tiểu phẩm của nhà trẻ Hoàng gia****

Tiêu Tử Y: “Tiểu Huyền. Trên bàn có phải là chút đồ điểm tâm mà con ăn vụng không hả?”

Độc Cô Huyền trầm tư suy nghĩ chút, rồi nghiêm trang đáp, “Công chúa, nói thật và nói dối, cái nào phạt nặng hơn ạ?”

Tiêu Tử Y: “…..”