Tiêu Tử Y dẫn bọn trẻ vào một phòng chưa dùng đến, bảo Nam Cung Tiêu và Tiêu Trạm hai đứa bước vào. Nàng vừa định đóng cửa lại thì lại phát hiện ra những đứa trẻ khác đều quan tâm đi theo sau cũng muốn vào.
“Công chúa, bọn nó sẽ không sao chứ?” Lí Vân Tuyển nhìn qua khe cửa vào trong, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ lo lắng.
Tiêu Tử Y ngồi xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt của Lí Vân Tuyển nghĩ ngợi rồi nói, “Tiểu Vân Tuyển, hai người chúng lúc nào cũng cãi nhau thế sao?:”
Lí Vân Tuyển ngoan ngoãn gật đầu, bĩu môi bất mãn bảo, ‘Bọn nó ý à, cứ cái gì cũng cãi nhau suốt! Bình thường cũng vẫn cứ cãi nhau như hôm nay vậy đó…”
Tiêu Tử Y xoa xoa đầu Lí Vân Tuyển, nhìn vào ánh mong đợi của cô bé, khẽ cười bảo, “Vậy tất cả các con cũng vào đi”
Độc Cô Huyền nghe được câu này là người thứ nhất xông vào phòng, cậu muốn xem xem công chúa xử lý chuyện này thế nào. Hắc hắc…
Tiêu Tử Y đứng thẳng lên, nhìn vẻ mặt tức giận của Nam Cung Tiêu đang nhìn Tiêu Trạm, còn Tiêu Trạm thì đang cúi đầu vò vò góc áo, một câu cũng không nói. Tiêu Tử Y lấy một mẩu than củi từ chỗ Thuần Phong đưa cho Nam Cung Tiêu, vừa cười vừa nói, “Tiêu Nhi, cho con cái bút này, nếu con cảm thấy Trạm Nhi có chỗ nào không đúng, làm sai thì cứ vẽ một gạch chéo to lên tường đây”
Nam Cung Tiêu đang nóng, cầm lấy chiếc bút than Tiêu Tử Y đưa, chẳng khách sáo gì đến bên tường vẽ hẳn một cái hình chữ thập rất to, còn to hơn cả người cậu.
“Đây là do nó không cẩn thận giết chết con dế của con sao?” Tiêu Tử Y khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn trên tường trắng xuất hiện một cái gạch chéo to đùng.
“Là cố ý đó. Hơn nữa đã giết chết con dế tên là “Đại Nguyên Soái” nữa” Nam Cung Tiêu nghiêm trang cãi lại. Vẽ một gạch chéo to đùng làm cho cậu cảm thấy rất đã.
Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn Tiêu Trạm đang bắt đầu có ý tức giận, đặt tay lên vai bé ngăn bé nói, “Được, tốt lắm. Như vầy đi, Trạm Nhi còn có chuyện gì làm cho con cảm thấy tức giận hoặc không cam lòng nữa?”
Nam Cung Tiêu không chút do dự lại vẽ thêm một gạch chéo nhỏ hơn, vừa vẽ vừa nói, “Đây là hôm nay đi học hắn cướp trả lời vấn đề của con. Còn có cái này nữa, là hôm qua lúc chơi trò đại phú ông làm nổ phòng ốc của con…” Nam Cung Tiêu lải nhải nói. Cứ vừa nói vừa vẽ một gạch chéo trên tường. Có lý do nghe hơi buồn cười chút, Tiêu Tử Y cũng kìm không được khẽ cong môi lên.
Thế nhưng Tiêu TRạm nhìn lại không thấy buồn cười chút nào. Bé cũng chịu không nổi, nhảy dựng lên lấy chiếc bút than trong tay Thuần Phong, cướp được một mảng tường đối diện, chẳng chút yếu thế cũng vừa nói vừa bắt đầu vẽ. Trong lúc này cả căn phòng tràn đầy tiếng trẻ con bực bội phàn nàn, đến cả Độc Cô Huyền cũng bị kích động chịu không được muốn xông lên vẽ tranh gạch chéo cho đã, may là Tiêu Tử Y giữ bé lại.
Không rõ đã qua bao lâu, thanh âm trong phòng cứ nhỏ dần…nhỏ dần. Tần xuất nói chuyện cũng bắt đầu chậm lại…, còn hai bức tường số gạch chéo cũng bắt đầu càng ngày càng …nhỏ đi. Tiêu Tử Y nhìn trên hai bức tường vẽ đầy gạch chéo mà vô cùng sợ hãi thán phục. Hoá ra hai đứa nhỏ này bất mãn chồng chất với nhau nhiều như vậy sao?
Bình thường đúng là nhìn không ra chút nào cả!
Đàm Nguyệt Li đứng bên ngoài cửa sổ cũng thầm kêu kỳ lạ, nghĩ mãi không ra vị tiểu công chúa này đang có mánh khoé gì. Nhưng màn hấp dẫn này đã thu hút hắn, mà lại còn có thêm cả vị đầu bếp râu dài cũng đang đứng song song cùng hắn nữa ân cần nhìn vào trong phòng xem.
Có lẽ, nếu hắn có thời gian phải đi tra xét rõ lai lịch vị đầu bếp này mất thôi. Đàm Nguyệt Ly đứng cạnh âm thầm ghi nhớ trong lòng, lại tiếp tục nhìn tiếp vào trong phòng.
Lúc này hai đứa trẻ cũng đã nghĩ mãi không ra còn chỗ nào kết thù nữa cuối cùng cũng dừng lại. Nhưng mà cả hai không hẹn cùng quay đầu lại nhìn, thấy trên mảng tường đối diện vẽ đầy gạch chéo, cùng hừ một tiếng quay đầu đi.
Tiêu Tử Y thấy thú vị, nàng còn tưởng hai nhóc này sẽ có thù oán gì lớn đến mức không chấp nhận nổi, hoá ra toàn là những chuyện va chạm nho nhỏ của trẻ con. Nàng bảo Thuần Phong lấy cho hai cái bánh bao, đưa cho Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu, rồi bảo, “Gìơ hai con trao đôi sân với nhau, sau đó cùng nhớ lại xem mình đã vì đối phương làm những gì, cứ nhớ được chuyện nào thì xoá một gạch chéo trên tường đi”
Hai nhóc cùng nhìn nhau, Tiêu TRạm nhìn gạch chéo to đùng chướng mắt trên tường, đầu tiên là chạy tới lấy bánh bao cọ sạch. “Hôm trước ta cho ngươi một chiếc kẹo đường!”
Nam Cung Tiêu cũng không kém, chạy đến bức tường Tiêu TRạm vẽ trước mặt, vừa nói vừa xoá gạch chéo. Cũng giống như lúc đầu thanh âm nhỏ rồi to dần, lần này hai người càng nói càng to hơn, càng nói càng hùng hồn, cứ mỗi một người thi đấu đem xoá sạch một gạch chéo trên tường đi.
Nam Cung Sanh đứng bên ngoài quan sát chăm chú rồi cũng hiểu được ý của Tiêu Tử Y, cười nhạt bỏ đi. Cái loại khí thế bình thản nhàn nhã này làm cho Đàm nguyệt Li đứng quan sát cũng bất giác ghé nhìn theo.
Nghiêng đầu nhìn vị đầu bếp áo lam kia rời đi, Đàm Nguyệt Li nghe thấy trong phòng tiếng âm thanh hoà hợp vui mừng càng ngày càng to, cũng yên lòng rời đi. Hắn còn cần làm nhiều chuyện lắm.
Khoé mắt Tiêu Tử Y liếc xéo nhìn thấy Nam Cung Sanh và Đàm Nguyệt Li vốn đứng bên ngoài đều rời đi cả, chẳng còn hơi đâu mà lo chuyện khác. Nàng bảo Nhược Trúc lấy ra rất nhiều đồ ăn, chia cho các bạn nhỏ khác, mọi người ai cũng như xem cuộc vui giống nhau nhìn Tiêu TRạm và Nam Cung Tiêu tranh nhau xoá gạch chéo trên tường đi.
Chẳng biết bao lâu, hai nhóc đều thở hồng hộc thả chiếc bánh bao trong tay xuống, nhìn hai bức tường hai bên đã sạch sẽ, đều đứng ngơ ngẩn một chút. Sau đó không hẹn mà cùng bật cười, tất cả những va chạm trong lòng cũng giống như những gạch chéo trên tường bỗng sáng bóng sạch sẽ.
Tiêu Tử Y cười cười thoả mãn, xem ra cách này khuyên can cũng không tệ ha, lại để cho chúng trong lúc nói chuyện với nhau mà hiểu được thiếu sót của mình, hơn nữa quan trọng là nói ra rất công bằng.
“Mỗi người các con đều là độc nhất vô nhị, kể cả hai chị em song sinh Linh Lung và Lâm Lang nữa cũng đều khác nhau. Giúp nhau có xung đột là khẳng định đó. Ta hi vọng mọi người có thể hiểu sự khác nhau của đối phương để dùng cách khác mà hiểu nhau, thông cảm cho nhau. Được rồi, các con tiếp tục chơi nha, nếu còn có chuyện gì không giải quyết được thì cứ tới căn phòng này để giải quyết vậy nha” Tiêu Tử Y quyết định đặt tên cho phòng này là “Phòng quyết đâu”, ha ha, đến lúc đó lại bảo Thuần Phong bọn họ thường xuyên đem quét lại tường cho tốt.
Độc Cô Huyền là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Công chúa, ta có chuyện muốn giải quyết!”
Tiêu Tử Y nheo mắt lại, biết rõ tiểu Bá Vương này khó đối phó, kiên trì hỏi, “Tiểu Huyền à, con có chuyện gì vậy?”
Độc Cô Huyền giơ ngón tay có kẹo đường mà Hạ HẦu Phụng Chương tặng ra liếm láp, đỏ mắt nói, “Tên nhóc này cứ giả vờ như sắp ngã, hình như là muốn tỷ tỷ xinh đẹp người ta ôm hắn lắm đó!”