Tiêu Tử Y đi tìm khắp hang cùng ngõ hẻm mới tìm thấy Đàm Tinh Duyệt, nếu không bởi vì nó mượn cớ ngồi đọc sách ngoài đèn cung đình thì chắc nàng có lẽ cũng bỏ qua một người trốn trong bóng tối.
“Đang nhìn gì đó?” Tiêu Tử Y gọi khẽ, cố gắng không doạ đến cậu.
Đàm Tinh Duyệt thật không muốn nói chuyện chút nào, nhưng đo được dạy dỗ ở trong nhà trẻ là dù không biết cũng phải trả lời là không biết, nên cậu theo phản xạ hộc ra hai từ nói, “Tuân tử”
Giọng nó quá nhỏ nhẹ đến mức không nghe thấy, nếu không phải thính giác Tiêu Tử Y linh mẫn chắc cũng nghe không nổi.
“A, là quà tặng hôm nay sao” Tiêu Tử Y ngồi xuống cạnh bé, mượn ánh sáng đèn cung đình thấy rất nhiều chữ trên sách thì có chút kinh ngạc hỏi han, “Tiểu Tinh Duyệt à, những …chữ này con xem đều hiểu hết sao? Có cần ta giải nghĩa cho con biết không?” Nói tới giải nghĩa chữ thật ra ở từ điển cổ đại bọn trẻ trước đó cũng được La Thái Phó dạy tra xong thế nào rồi. Về điểm ấy Tiêu Tử Y đặc biệt bội phục ông ta, ít nhất Thái Khổng Minh phải dạy mất ba ngày cũng chưa xong, thế mà ông ta chỉ cần nửa canh giờ cũng đã dạy xong cho bọn trẻ rồi.
Đàm Tinh Duyệt nói lạnh nhạt, “Chữ tra nhiều quá, con đều học thuộc cả rồi”
“…” Học thuộc cái gì cơ? Đột nhiên Tiêu Tử Y cảm thấy thật khủng bố. Ngày còn đi học, nàng có ấn tượng về La Thái Phó nói giải nghĩa chữ bên trong phải có tới hơn chín nghìn chữ. Nàng xác định vừa rồi không nghe nhầm đó chứ? Đàm Tinh Duyệt đã đem toàn bộ từ điển học thuộc cả rồi sao? Nhưng quả thực là mấy ngày trước nhìn trong tay nó đều là tác phẩm vĩ đại này cả mà.
“Đừng có giật mình như thế chứ, trước đây học thuộc theo cách của La Thái phó giảng rất dễ, con tốc độ nhanh hơn chút thôi mà” Đàm Tinh Duyệt lại nói nhàn nhạt.
“À, tiểu Tinh Duyệt này, hôm nay sinh nhật vui vẻ ha!” Tiêu Tử Y quyết định đổi chủ đề, quá kích thích làm nàng chịu không nổi rồi.
Cuối cùng Đàm Tinh Duyệt cũng bớt tập trung trên quyển sách. Nó ngước đôi mắt nhỏ dài lên nói bình thản, “Người tất sẽ chết, cứ mỗi một lần sinh nhật, chính là gần với cái chết hơn. Cái này có gì mà vui vẻ đâu chứ?”
Hả….. Đây là lời của một đứa trẻ năm tuổi đó sao? Không biết có phải nó là một người già tám mươi tuổi xuyên không tới không nữa đây? Tiêu Tử Y ngây người ra, mãi sau mới kịp phản ứng, nói không ngừng nghỉ, “Sinh nhật là một ngày rất quan trọng đó nha! Là ngày mà con được sinh ra trên thế gian này đó. Là một ngày rất vui vẻ sảng khoái đó nha!”
“Cha mẹ đều chẳng nhớ rõ, sinh nhật có ý nghĩa gì đâu chứ?” Đàm Tinh Duyệt đối với chuyện cha mẹ hôm nay không đến mà cứ canh cánh trong lòng.
Tiêu Tử Y chán nản thở dài, gần đây nàng chẳng còn cách nào với tiểu Tinh Duyệt này cả, một chút cũng chẳng biết nên nói gì. Thật ra trẻ con đều nhìn sắc mặt cha mẹ để mà sống, cũng thật vất vả lắm lắm!
Trong phòng tràn đầy sự xấu hổ, Tiêu Tử Y định đứng dậy thắp nến lên để tránh cho Đàm Tinh Duyệt đọc sách không mỏi mắt, thì bỗng nhìn thấy ánh nến từ ngoaà cửa chậm rãi tiến vào.
Nam Cung Sanh bưng trên tay một chiếc bánh ngọt hình tròn trên có cắm năm ngọn nến đi đến.
Tiêu Tử Y như được thần cứu mạng thầm kêu lên, lúc trước trước khi nàng sắp vào phòng học nàng đã chạy tới phòng ăn trước, bảo Nam Cung Sanh làm một chiếc bánh ngọt sinh nhật giống như làm điểm tâm. Nàng đứng dậy đón lấy chiếc bánh sinh nhật, cười dịu dàng bảo, “Tốc độ không tệ ha, lát nữa ban thưởng cho anh đó”
Nam Cung Sanh buồn cười nói, “May là ngày hôm nay còn thừa nhiều nguyên liệu, đây cũng là cách mừng sinh nhật lần đầu ta thấy đó”
“Được rồi, đem cái quan trọng này cho Lan Vị phường đi” Ở chung lâu với hắn vậy, dĩ nhiên Tiêu Tử Y biết rõ hắn sẽ không phản đối nửa câu.
“Được lắm” Nam Cung Sanh cười thoả mãn.
Tiêu Tử Y trợn trừng mắt, quay người đem bánh ngọt đến trước mặt Đàm Tinh Duyệt, như là hiến vật quý vậy bảo, “Tiểu Tinh Duyệt à. Sinh nhật là ăn bánh ngọt đó nha! Nhìn năm ngọn nến trên này nè, đại diện cho con hôm nay tròn năm tuổi đó. Trong lòng muốn ước nguyện điều gì đừng có nói ra. Sau đó thì thổi nến. Nếu như thổi một hơi nến tắt thì nguyện ước cuả con sẽ thực hiện được đó nha!”
“Lại là nguyện vọng ư?” Trên mặt Đàm Tinh Duỵêt hoài nghi ngẩng đầu nhìn ánh nến nhảy nhót, nó chưa bao giờ tin những…..giọng điệu quỷ thần này, nhưng mà nó lại thấy bất ngờ sáng nay nhận được quyển “Tuân tử”, bất giác do dự nghĩ ngợi.
“Đúng vậy đó, nhắm mắt lại, nghĩ một chút, nghiêm túc ước một điều, sau đó mở to mắt thổi một hơi tắt nến” Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt Đàm Tinh Duyệt phát ra hào quang dưới ánh nến, kiên nhẫn giải thích.
Đàm Tinh Duỵêt nhìn chằm chằm vào ngọn nến mà ngẩn ngơ, cũng không làm theo những lời Tiêu Tử Y nói.
Nam Cung Sanh dịch chiếc bàn tròn nhỏ tới, đặt bánh ngọt lên trên bàn rồi cũng khoanh chân ngồi xuống. “Tinh Duyệt à, ta biết con sợ bị tổn thương lần nữa, thế nhưng trong lòng mà dựng lên bức tường bao bọc lấy con cũng không phải là bảo vệ con mà là cự tuyệt người khác tới gần đó”
Rốt cuộc con mắt Đàm Tinh Duyệt chớp chớp vài cái, cuối cùng cũng …..đồng ý bắt đầu làm theo.
Tiêu Tử Y nhìn bé đang cố phồng mồm thổi một hơi tắt nến, tâm tình kích động mãi không thôi, tiện tay gọi ra bên ngoài, “Đàm Nguyệt Li, mang dao và đĩa ở bếp tới! đừng có quên cũng lấy cho anh một phần đó!”
“Bịch!” ngoài cửa có tiếng người nào đó rình coi xấu hổ ngã uỵch.
****
TRải qua một ngày sinh nhật chẳng giống người bình thường của Đàm Tinh Duyệt xong, Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh hai người tự mình tiễn hai huynh đệ nhà họ Đàm ra cửa cung.
Đưa mắt nhìn cửa cung chậm rãi đóng cửa, Tiêu Tử Y thở phào, cũng không quay đầu lại, nhìn Nam Cung Sanh đứng cạnh trong màn đêm, trong nội tâm tràn đầy ngọt ngào không rõ tên.
“Sao lại có ánh mắt nhìn ta như vậy chứ?” Nam Cung Sanh hai tay vòng ra sau lưng, cất cao giọng hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Tử Y nhún nhún vai cười nói, “Không có gì, chỉ là ánh mắt sùng bái thôi mà”
Nam Cung Sanh cố kéo dài giọng, nói rất chậm rãi, “Cứ giống như người nào đó vừa nói là ban thưởng cho ta vậy đấy”
Tiêu Tử Y nhíu nhíu lông mày, nhìn lên cảnh đẹp bầu trời đầy sao, sau đó lộ ra nét cười tinh nghịch bảo, ‘À, có thể ban thưởng cho anh tiễn ta về phòng. Đương nhiên nếu như không bị Nhược Trúc các nàng ấy phát hiện ra” Điều này cũng phải biết ơn quy củ trước đây nàng đã lập ra, trong cung điện Vĩnh Ninh và Vĩnh thọ lúc đang hoạt động, không thích có người đi cạnh. Trong nội cung hai điện này canh phòng cũng rất nghiêm, các cung nữ cũng rất yên lòng để cho nàng được tự do hoạt động.
Hoặc có lẽ cũng chỉ làm cho nàng không nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của các nàng ấy, Tiêu Tử Y nghĩ ngợi tự giễu.
Nam Cung Sanh khẽ cười nói, “Tại sao lại không chứ? Đi nào, bên ngoài gió lớn lắm đó”
Tiêu Tử Y nhìn thẳng vào hắn cười cười, làm bạn cùng đi về hướng điện Vĩnh Ninh.
Gió đêm cũng không lớn lắm, cũng thổi tóc nàng bay bay vài sợi trước ngực, cũng vừa làm làn váy nàng tung bay theo từng bước chân, Tiêu Tử Y rất hy vọng đoạn đường này vĩnh viễn đi mãi không đến đích, hy vọng hắn lúc nào cũng mãi bên cạnh nàng, cho dù không nói bất cứ điều gì, nhưng có hắn dù đêm đen tối cỡ nào nàng cũng rất yên tâm.