Sau mấy ngày trôi qua không sợ hãi, đến cả Tiêu Tử Y cũng cho rằng vị La Thái phó sẽ quấy rối trong nhà trẻ của nàng lại rất an phận, dường như khiến cho Tiêu Tử Y hoài nghi cái vị làm khó đứa trẻ ở trên sân tập kia không có có phải ông ta không nữa.
Cho dù có nhiều thành kiến với ông ta, nhưng Tiêu Tử Y cũng phải thừa nhận vị La Thái Phó này giảng bài cũng rất có chiều sâu. Hơn nữa cũng không giống kiểu cứng nhắc như Thái Khổng Minh. Chắc là do dạy nhiều hoàng tôn quý tộc nen vị la Thái Phó này cũng rất biết khích lệ tính tích cực của những đứa bé này, kể cả là tiết học buồn tẻ chẳng thú vị gì.
Đây chính là nhân sĩ chuyên nghiệp đó nha! Tieê Tử Y không muốn đối mặt nhưng cũng phải nhận thức ra sự thật này. Tất cả giáo viên trong nhà trẻ của nàng, không ai có kinh nghiệm dạy cả. ĐẾn cả Thái Khổng Minh cũng mới chỉ có dạy học một hai năm thôi, còn vị La thái Phó kia thì đã có hơn ba mươi năm dạy học rồi.
Bỗng lúc đó Tiêu Tử Y lý giải ra vì sao phụ hoàng lại phái ông ta đến đảm nhiệm việc dạy dỗ cho bọn trẻ. Nếu nàng muốn nhà trẻ này tiếp tục được phát triển tiếp thì nhất định phải chọn giáo viên rồi. Tieê Tử Y rất muốn vứt bỏ mọi thành kiến với vị la Thái Phó này để nói chuyện tử tế với ông ta nhưng tiếc là đối phương lại không nghĩ như thế, lúc nào cũng tránh né nàng, hoặc lúc sắp gặp mặt thì lại cúi thấp mặt xuống gọi nàng một tiếng “Công chúa” rồi cứ thế đi qua.
Tuy nhiên Tiêu Tử Y rất bội phục học thức của ông ta, nhưng cũng không thể không chấp nhận được sự thật là nhân phẩn của ông ta.
Còn về phần TRầm Ngọc Hàn tiết thể dục bên đó thì khôi hài rồi.
Trước đây Tiêu Tử Y bởi có quan hệ không tốt lắm với Độc Cô Diệp nên chưa từng đi dự thính tiết thể dục bao giờ. Vì thế nàng nhân lúc Trầm Ngọc Hàn dạy thì qua đí đi dự thính một lần. lại phát hiện ra tên nhóc này tự ý dạy cho bọn trẻ võ công tâm pháp.
Được thôi, chuyện đó nàng cũng không kinh ngạc lắm, dù gì thì võ công bọn hắn cũng bắt đầu học từ tầm tuổi ấy rồi mà. Nhưng tuy nàng đối với võ công dốt đặc cán mai, cũng biết những ….nội công tâm pháp này đều là bí mật truyền miệng, đây cũng là nguyên nhân mà Độc Cô diệp dạy bọn trẻ lâu như thế cũng không dạy chút nào ngoài cưỡi ngựa ra.
Nàng sợ Trầm ngọc Hàn sẽ dạy bừa mà thêm phiền nên tranh thủ thời gian hỏi hắn. Kết quả người ta trả lời là những …võ công tâm pháp này đều là do người nhà họ Thẩm dùng tiền để mua. Theo như hắn nói để hình dung, Tiêu Tử Y đã biết trong gia tộc họ Thẩm có chỗ nào đó trong thư phòng cất dấu võ lâm tâm pháp nhiều vô kể, có thể so với tiểu thuyết Kim Dung để hình dung chính loại ‘Động sói” kia…
Quả nhiên có tiền mua tiên cũng đườc.
Cuối cùng Tiêu tử Y cũng không nói gì thêm, cứ yên tĩnh mà ngồi một bên xem Trầm Ngọc Hàn dạy bọn trẻ võ công tâm pháp.
Thật ra thì như vậy cũng không tệ, Tiêu TRạm là hoàng tôn quý tộc, học chút ít võ công phòng thân cũng rất tốt. mà những …võ công tâm pháp này đều là những nội dung nhập môn bậc thấp nhất, trẻ con học sẽ khoẻ mạnh. Chỉ có điều Tiêu Tử Y không ngờ, nàng dự thính một trận rồi sau cũng cảm thấy chân khí có dấu hiệu chuyển dịch trong cơ thể.
Hoá ra TRầm Ngọc Hàn giảng bài đầu tiên chính là nhận biết huyệt vị và kinh mạch, bởi những này …đều bao hàm trong võ công tâm pháp, trước hết hắn dạy bọn trẻ những này trước. Hắn cũng vì để cho bọn trẻ hiểu rõ từng huyệt vị cụ thể để thể nghiệm, nàng ở bên dù nghe không rõ lắm những cũng biết là hắn đang nói đến đâu.
Hắn chỉ giảng mỗi một lần, chân khí trong cơ thể nàng cũng tựa như đi theo kinh mạch hắn chỉ tới từng huyệt vị chuyển động làm cho nàng mừng rỡ không thôi. của
Nàng vốn có chân khí trong cơ thể rồi, duy mấu chốt chính là nàng căn bản không biết sử dụng. Đúng lúc Trầm Ngọc Hàn dạy lạ là bài về huyệt vị và kinh mạch đã làm cho nàng hiểu ra.
Hoá ra võ công tâm pháp đều là tương thông, nàng còn tưởng rằng võ công của mình phải hỏi sư huynh đồng môn Kỳ mặc thì mới được, nếu sớm biết thế đã bảo Nam Cung Sanh trước rồi.
Nhưng mà võ công Nam Cung Sanh lại học được từ đâu vậy nè? Nhà Nam Cung lại không giống nhà Độc Cô Phiệt có võ công gia truyền, cũng không giống nhà họ Thẩm có thể dùng tiền để mua bí kíp võ công. Đúng rồi, hắn có sư phụ. VẬy người sư phụ này là ai ha?
Tiêu Tử Y tạm thời chẳng có cơ hội để suy nghĩ đến vấn đề này nữa bởi ngọn lửa khác đang sẽm mất lông mày trước mặt nàng đây này.
“Làm sao bây giờ? Chỉ còn đêm nay nữa thôi đã là ngày mồng một tháng sáu rồi (1/6). Quà tặng của Trạm Nhi làm sao bây giờ đây?” Tiêu Tử Y mời nhận được tin từ chỗ Tiêu Cảnh Dương sai người đến báo là huynh ấy bất lực rồi. Thật khổ quá đi, nàng cái gì cũng trông cậy vào hắn cơ mà, vì hắn là thái tử cơ đấy! Thái tử đó nha! Bận rộn nhiều chuyện đến hết mức rồi này!
“Không sao, ta đã chuẩn bị xong rồi” Nam Cung Sanh ngồi bên cạnh nàng cười bí hiểm, tính toán nói trước, “Có tin ta không? Nếu tin tưởng ta thì cứ giao cho ta làm đi nhé”. Hiện giờ hai người đang trên nóc cung Trường Tín, cũng không nhìn trời, mà là buổi tối Tiêu Tử Y định luyện tập khinh công của mình, ai ngờ lúc lên đến nóc nhà thì đã thấy hắn ở đó rồi.
Mắt Tiêu Tử Y nhìn hai người cùng một chỗ lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Sanh, do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu bảo, “Được rồi. Ta tin tưởng anh đó. Nhưng mà nếu anh để cho Tiêu TRạm thất vọng ý mà, cứ hỏi tội anh đó!”
Tiêu Tử Y không yên lòng bỏ thêm một câu cuối, bĩu môi uy hiếp. Xong đời rồi, nàng cảm thấy càng ở chung lâu dài nàng lại càng khó cự tuyệt người đàn ông này. Nhất là đơn giản vén tóc hắn ra sau tai làm lộ ra đôi mắt thâm sâu nhìn nàng, còn nàng thì chẳng có cách nào cự tuyệt hắn mất rồi.
“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu” Nam Cung Sanh lấy viên kẹo đường cuối cùng còn thừa trong đĩa đưa cho nàng, cười bảo, ‘Ừ, cái này cho nàng ăn đó, định là để dành cho tên nhóc Độc Cô Huyền, tiếc là mấy ngày nay răng nó đau dữ dội, tiểu thư Nhan cấm nó ăn đồ ngọt”
Hừ hừ, thế chẳng phải là muốn mạng của nó sao/” Tiêu Tử Y cầm lấy kẹo đường không bỏ ngay vào miệng, mà cầm cây trúc trong tay vuốt ve. Thứ kẹo đường này vốn đã là đồ vật tuyệt tích ở trên phố lớn phố nhỏ ở hiện đại rồi. Nhìn vật màu da cam sáng lóng lánh mà làm cho con người ta thấy đáy lòng trào ra mật ngọt, rất ngọt ngào.
Nam Cung Sanh lặng yên nhìn tóc nàng bay trong gió đêm, ánh mắt dần trở nên thâm thuý.
Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm, đưa tay ra ngoài định nắm lấy chỉ đợc không khí, nàng cảm thán nói, “Thật muốn hái xuống ngay quá, như vậy nguyện vọng TRạm Nhi có thể thực hiện được rồi”
Nam Cung Sanh nhịn không được cười nói, ‘Ta đưa nàng xuống trước, đã hơi muộn rồi, nếu bị Nhược Trúc các nàng ấy không thấy nàng, lại càu nhàu nàng mất thôi”
Tiêu Tử Y quay đầu lại, lòng có chút tâm sự nặng nề nói khẽ, “Anh đi trước mau lên, ta có thể tự mình xuống dưới được, ta còn muốn ngồi yên một lát nữa”
Nam Cung Sanh lo lắng nhìn nàng, nhưng nếu hắn không đi bố trí thời gian để tặng quà cho bọn trẻ sợ là không kịp nữa, vì thế trầm ngâm dặn dò, “Vậy công chúa nàng đừng để bị lạnh nhé, ta đi trước đây”
Tiêu Tử Y ngóng nhìn Nam Cung Sanh thi triển khinh công võ nghệ cao cường ngay trước mắt, lòng cảm thấy buồn bã vô cớ.
Nàng đem kẹo đường bỏ vào miệng, một vị ngọt mát sảng khoái trào dâng, nhưng trong lòng nàng thì lại không rõ vì sao mà thấy đắng như thuốc thế.
Hắn cho tới tận bây giờ chưa từng gọi tên nàng dù chỉ một lần.