Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 247: Đế sư




“Công chúa, người nên trở về đi” Độc Cô Diệp trầm ngâm một lát, rồi quả quyết nói ra, ‘Muốn Độc Cô huyền tiếp tục như trước thì e là hiện giờ không thể được nữa rồi”

Tiêu Tử Y cắn chặt môi dưới, nghe những lời họ nói lúc trước…, nàng cũng biết rõ mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, nhưng nàng cũng nên đi thử một lần xem sao?

“Thật ra thì vốn Độc Cô Huyền chưa phải nhận sự giáo dục tinh anh sớm như vậy đâu, vừa rồi ta sai người đi hỏi qua gia đinh của đại ca â, hình như là trên yến hội cách giáo dục của công chúa ngài đã làm cho đại ca ta không thể gật đầu bừa bãi được, cũng không còn cách nào cho phép Độc Cô Huyền được tiếp tục ở lại cung Trường Nhạc được nữa” Độc Cô Diệp nói nhàn nhạt.

Tiêu Tử Y cảm thấy tự trách càng sâu, bắt đầu nghĩ lại. Có lẽ nàng quá cưng chiều với bọn nhỏ rồi, mới tạo thành kết quả như hiện giờ. “Ta muốn gặp mặt đại tướng quân Độc Cô, xin công tử Độc Cô giúp ta được chứ?”

Độc Cô Diệp sớm đã biết quyết định như thế của Tiêu Tử Y, vì thế trên mặt cũng không xuất hiện vẻ ngạc nhiên gì, chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, cũng không khuyên nàng thêm nữa, “Đợi một lát ta đi thay quần áo đã”

Tiêu Tử Y khẽ gật đầu, trên mặt đen lại. Hiện giờ nàng ý thức được chuyện để cho Độc Cô Huyền được tiếp tục học ở trong cung Trường Nhạc là chuyện khó khăn tới mức nào, nhưng mà nàng cũng không thể không thử chút, cứ vậy mà về sao? Trong nhà trẻ để cho tương lai Độc Cô huyền và bọn trẻ được lớn lên không phải lo nghĩ gì, hay là để cho Độc cô Huyền cứ thế tiếp nhận sự giáo dục nghiêm khắc như vậy, đến cùng hai sự kiện này sự kiện nào mới đúng đây? Sự kiện nào mới thật sự có lợi hay có hại cho tương lai sau này của bé đây? Nàng thật sự không rõ lắm.

“công chúa à, nếu như tên nhóc Độc Cô Diệp sau này không đến dạy võ nghệ cho bọn trẻ nữa, thì cứ để ta đến dạy nha!” TRầm Ngọc Hàn thấy vẻ mặt trầm trọng của Tiêu Tử Y, có chút lo lắng nói.

“Ha ha, như vậy được sao? Biểu ca anh được phái tới bảo vệ ta cũng chỉ là tạm thời thôi, ta sao lại dám làm chậm trễ tiền đồ của anh chứ?” Tiêu Tử Y cười khổ bảo. Hiện giờ nàng còn chưa có thời gian để cân nhắc vấn đề thiếu giáo viên, Độc Cô Diệp không đến, mà Lí Vân Thanh bên đó thì bận cả, Đàm Nguyệt Li thì lại càng là người bận rộn hơn. Thái tử hoàng huynh của nàng thì loanh quanh chẳng thấy bóng dáng đâu. Nam Cung Tranh và Thái Phu tử thì đã dạy thay vài tiết rồi.

“Chậm trễ tiền đồ à? Sao thế được? Công chúa à! Nàng không cho ta dạy thì mới làm chậm trễ tiền đồ của ta đó! Đế sư (là thầy dạy vua) nha! Đó là đế sư tương lai đó nha! Đừng nói nhiều nữa, cứ coi như được làm đế sư nửa năm thôi cũng đã nổi tiếng rồi mà! Sau này hãy tính sau” TRầm ngọc Hàn dựa vào bức tường cổ đã lộ ra viên gạch xanh, tiện tay nhổ bật mũi tên bắn về phái hai người ra, lấy tay vuốt ve.

Tiêu Tử Y nghe mà ngẩn người. Thực ra thì cũng không phải Trầm ngọc Hàn nói thẳng ra như con buôn đâu, mà ngược lại nàng lại rất thích tính cách của hắn thích nói thật với nàng, so với những loại người miệng ngọt mà bụng xấu còn đáng sợ hơn nhiều. Đế sư à, hoá ra là giáo viên ở trong nhà trẻ lại là một công tác “bán chạy” đến vậy đó. Xem ra nếu nàng muốn tìm giáo viên cũng cần phải chú ý kxy mới được, tránh cho mình và Trạm Nhi đỡ phải phiền toái thêm sau này.

Trầm Ngọc Hàn chưa bao giờ có cảm giác tính tình nói thẳng của mình có gì không ổn cả, tuy bị trưởng bối trong nhà phê bình suốt do không phải làm quan buôn dược liệu. Song hắn lại tự mình biết đối nhân xử thế, cứ tuỳ tâm mà làm là ổn. Tại sao cứ phải gò ép mình khổ sở thế chứ? Hơưn nữa hắn có tám phần khẳng định Tiêu Tử Y sẽ để cho hắn được làm giáo viên thể dục dạy bọn trẻ. Dù gì thì người nàng có thể tin được cũng chẳng có bao nhiêu người.

Ngay lúc hai người đang tự hỏi bản thânm Độc Cô Diệp đã thay quần áo xong. Mặc một bộ đồ đỏ tía, áo choàng dài nổi bật lên dáng người cao quý của hắn, trên đầu còn có kim quan mà nàng chưa thấy bao giờ, ống tay áo viền những hoa văn, quần áo cắt may vừa vặn tạo nên dáng người quý tộc của hắn, rõ ràng chỉ cần nhìn cũng thấy rất tương xứng với khí chất của Tiêu Cảnh Dương.

“Thôi đi cha ơi…, rõ ràng lại còn mặc quần áo quan triều trước nữa chứ, chỉ đi gặp huynh trưởng của mình thôi mà sao lại mặc nghiêm chỉnh vậy chứ? Ngày thường thấy hắn tiến cung cũng đâu có mặc kiểu vậy nà” Trầm Ngọc Hàn nhìn không chấp nhận nổi cái loại thế gia đại phiệt kiểu này, giọng không to không nhỏ nhẩn nha nói.

Câu này vốn là nhắc nhở Tiêu Tử Y, xác thực cho tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ thấy Độc Cô Diệp mặc quan phục nghiêm túc đến thế, toàn trang phục thường ngày, hiện giờ chẳng qua là đi gặp ca ca ruột của mình thôi mà, lại phải thay bộ quần áo chuyên môn như thế, xem ra gia quy của Độc Cô Phiệt này thật nghiêm ghê.T

Độc Cô Diệp thay đổi trang phục trông khác hẳn bình thường, khoé mắt đều không thèm liếc TRầm ngọc Hàn lấy một tý, phất tay áo đi trước dẫn đường. Lúc ra hắn đi sâu vào chiếc sân nhỏ, đi về toà nhà phía trong.

Cảnh trogn này không giống lúc trước, tuy vẫn còn nghiêm túc cũ kỹ song kiến trúc vẫn chẳng khác gì, hơn nữa tường bao cũng không đồng nhất. Xem ra toà nhà này mới được xây thêm sau này, mà cũng không phải xây một lần mà xong. Bởi vậy có thể thấy, thế lực Độc Cô Phiệt cũng giống y như phủ đệ của họ, theo thời đại lâu dần khuếch trương lên, cho tới tận thời kỳ này, không biết toà nhà này sẽ thành cái loại gì nữa.

TRầm Ngọc Hàn rõ ràng là lần đầu đến Độc Cô Phiệt. Tuy vẻ kinh ngạc không hiện lên miễn cưỡng trên mặt, nhưng Tiêu Tử Y cũng cảm giác được sự chấn động trong lòng hắn.

Bởi sự đáng sợ không phải ở trên mảnh đất này, mà là do hào khí ở đây. Không có âm thanh gì, không có tiếng nói chuyện với nhau, thậm chí gia đinh đi đi lại lại cũng không có tiếng chân bước. Tĩnh mịch chẳng khác gì trong mộ cả. Quả nhiên người khác không thể tin được nơi đây chính là phủ đệ hào hoa nhất kinh thành.

Cho dù ánh mắt trời ở trên mái ngói, Tiêu Tử Y cũng hiểu được bầu trời lúc nào cũng u ám.

“Chẳng trách mà tiểu Huyền ngày thường lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài chơi, ở một nơi như vậy, không thay đổi thì là ai cũng có cảm giác đầy áp lực” Trầm ngọc Hàn chịu hết nổi cau mày nói. Nhà họ Thẩm rất để ý đến hoà khí sinh lợi, vì thế cho dù tâm tình người trong gia tộc không tốt, lúc nào cũng thấy nụ cười tươi trên mặt, khắp nới đều là tiếng cười nói vang lên. Sau này hắn chẳng bao giờ muốn…đến nơi này nữa rồi, chẳng trách mà hai nhà không thèm nhìn mặt nhau.

Tiêu Tử Y bất chợt nhăn đôi mày thanh tú lại, càng thêm kiên định ý nghĩ dẫn Độc Cô Huyền đi. Hào khí quái dị như thế, mà Độc Cô Huyền lại hoạt bát sáng sủa đáng yêu như vậy thì sao chịu được chứ?

Độc Cô Diệp đi trước nói thản nhiên, “Nghe nói trước đây Độc Cô Phiệt không phải thế. Chỉ là ông nội sau một trận chiến bị thương ở chân, sau khi trở về cũng không bước ra khỏi phòng nửa bước. Trong nhà trên dưới ai ai cũng không dám đến bên cạnh thư phòng của ông cười đùa. Nhiều năm đi qua rồi, dần dà toàn bộ toà nhà lại biến thành như vầy” Họ đang lúc nói chuyện thì nhìn thấy một gian nhà ba tầng nhỏ dựa vào hòn non bộ, xung quanh bố cục núi non, hoa và cây cảnh. Cho dù hiện giờ là mùa xuân song vạn vật đều có vẻ khô héo, càng lộ ra sự hoang vu tới cực điểm.

“Ừ, chính là chỗ đó đó” Độc Cô Diệp hạ giọng xuống, dừng bước, mặt mũi đầy vẻ phức tạp.

Tiêu Tử Y thật ra cảm thấy phòng ốc đó giống như chỗ ở của quỷ vậy. Nàng đưa mắt nhìn một lát đột nhiên thấy lầu nhỏ kêu “két” một cái được một người từ trong đẩy ra, một bóng người áo trắng như ngọc chậm rãi đi ra.

“Biểu ca, chẳng phải huynh nói nhà họ Thẩm và nhà họ Độc cô không quan hệ với nhau đấy thôi?” Tiêu Tử Y dụi dụi mắt, chẳng dám tin hỏi, “Vậy tại sao Thẩm Khúc Ngọc lại ở đây vậy?”