Edit: Tử Trúc
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y quay đầu lại đi, chỉ thấy dưới bậc thang vững chắc một người thiếu niên mặc cẩm bào đỏ sẫm, đang
ngẩng đầu lên tự tin khóe môi gợi lên.
Tiêu Tử Y chỉ nhìn một cái, liền biết
cái thân hình thiếu niên cũng không trưởng thành này tất nhiên là siêu
cấp thiên tài nhi đồng mà Tiêu Trạm từng đề cập tới, Tiêu Sách. Hắn lớn lên cùng Tiêu Cảnh Dương hoàn toàn không giống. Tiêu Cảnh Dương có thể
là được mẫu thân di truyền hơn chút ít, tướng mạo quả thực chính là
cùng hoàng hậu trước mắt cùng một khuôn mẫu, mà Tiêu Sách hai đầu lông
mày lại rất giống hoàng đế, ngay cả cái loại ánh mắt bễ nghễ thiên hạ
nầy cũng giống nhau. Mặc dù so sánh thì hắn vẫn còn nhỏ, nhưng là cái loại vẻ mặt khí thế nầy tuyệt không bại bởi người trưởng thành.
Vậy đại khái đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu nhất mà hoàng đế
thích Tiêu Sách sao. Tiêu Tử Y khóe mắt còn dư quang nghiêng mắt nhìn
đến trên khuôn mặt hoàng đế nụ cười vừa sâu sắc vài phần, hiển nhiên là mừng rỡ khi Tiêu Sách đến.
Tiêu Tử Y lén đem Tiêu Sách
cùng Tiêu Cảnh Dương so sánh một chút, nàng mặc dù cùng Tiêu Cảnh Dương tiếp xúc cũng không đủ sâu, cũng chưa từng thấy mặt qua mấy lần, nhưng
là cũng có thể nhìn ra được Hoàng thái tử hẳn là mạnh vì gạo, bạo vì
tiền, mà không phải loại hoàng đế quyết tuyệt có tính cách quyết đoán.
Hẳn là ưu điểm đặc biệt sao. Đại Chu triều đại hiện tại dường như hẳn là bị vây giữa, dứt khoát
không thích hợp để liều lĩnh cải cách, Tiêu Tử Y cũng là cảm thấy loại
tính cách này của Tiêu Cảnh Dương không còn gì tốt hơn.
Bất quá nàng cũng là tự mình
đoán mò, hiện tại đã lo lắng cung thay đổi, không khỏi có chút buồn
lo vô cớ đi. Tiêu Tử Y bỏ suy nghĩ lung tung, lúc này Tiêu Sách đã đi
lên bậc thang, đứng ở bên cạnh nàng, một đôi con ngươi sáng ngời một
chút cũng không khách khí nhìn Tiêu Tử Y từ trên xuống dưới. Mà Tiêu Tử Y cũng không lùi bước trừng mắt nhìn trở lại.
Loại mỹ thiếu niên này, ngươi
nếu như càng đem hắn nhìn ở trong mắt, hắn sẽ càng không coi ngươi ra
gì. Tiêu Tử Y rất rõ ý đó. Bất quá, chỉ chốc lát sau nàng kịp phản ứng,
mỹ thiếu niên thì mỹ thiếu niên, người này hẳn cũng coi như là đệ đệ
của nàng, nàng đang suy nghĩ gì a!
Ách, bất quá không nghĩ tới
hắn lại cùng nàng có chiều cao không sai biệt lắm, điều này làm cho
Tiêu Tử Y hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng vừa nghĩ lại nhớ từ trước
đến giờ nữ sinh trổ mã đều sớm hơn so với nam sinh, cũng là chẳng có gì lạ. Thân thể của nàng sau mười bốn tuổi này cũng sẽ coi là trưởng
thành rồi, mà nam sinh lúc này lại trong thời gian thay đổi thanh
âm tiếng nói, thời điểm vóc dáng cao lên. Ai… ai…, bất kể như thế nào, cái Tiêu Sách này cũng bất quá vẫn còn là một Chính Thái mà thôi.
Còn là một Chính Thái rất kêu ngạo.
Hoàng đế cho hai người bọn họ
giới thiệu lẫn nhau, liền bị các đại thần kéo đi qua một bên thảo luận
những chuyện khác, lưu lại Tiêu Sách cùng Tiêu Tử Y lần đầu tiên gặp
mặt hai tỷ đệ mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiêu Sách dùng đôi mắt ẩn
giấu sự lạnh lẽo kia đánh giá kĩ càng Tiêu Tử Y chốc lát, bỗng
nhiên mở miệng nói: “Ngươi hôm nay sẽ rất xui xẻo.”
” ! ” Tiêu Tử Y không thể
kiềm chế trợn tròn hai mắt, những lời này nàng làm sao lại quen tai
như vậy? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều có thể xem tướng?
Tiêu Sách nhìn thấy Tiêu Tử
Y, khóe miệng độ cong càng thêm sâu sắc vài phần, cười khẽ giải thích:
“Hôm nay phụ hoàng sẽ luôn mang theo ngươi đi khắp nơi, ngươi sẽ rất
xui xẻo.”
Hô, thì ra là chỉ một sự việc
như vậy. Tiêu Tử Y không hiểu ra sao liền thở phào nhẹ nhõm, loại chỉ cần thể lực sống này không sao cả, sớm muộn gì cũng bị giới thiệu cho
bên ngoài! Chịu đựng chịu đựng là sẽ qua.
Cho nên, để Tiêu Tử Y điều
chỉnh tốt tâm tình, sau một canh giờ kiên trì cùng Tiêu Sách một trái
một phải làm bạn ở bên cạnh hoàng đế, nụ cười trên mặt nàng đã hoàn
toàn cứng ngắc.
Nhìn ánh mắt của Tiêu Sách
nhìn mình có chút hả hê, cùng hắn ứng đối vẻ mặt tự nhiên đúng mực,
Tiêu Tử Y lúc này mới hiểu hắn vừa bắt đầu đã nói nàng sẽ rất xui xẻo
là có ý gì.
Những người này làm sao lại
có nhiều lời muốn nói như thế a? Hơn nữa Tiêu Sách ngươi mới mấy tuổi? Lại cũng có thể cùng nhất bang đại thúc còn có lão đầu tử chậm rãi mà
nói? Không có thiên lý sao! Hơn nữa cái loại tiếng nói trong thời kỳ
thay đổi thành vịt đực này, cũng may mà bọn họ có thể nhịn được nghe
như vậy. Bọn ta nghe được lỗ tai đều nhanh bị phá hư.
Tiêu Tử Y không để lại dấu vết sờ sờ bụng đói đến phải mức bụng phải kêu “cô cô”, buồn bực mình
buổi sáng đều sợ không kịp liền không ăn cái gì, cái này tốt lắm, quả
nhiên rất xui xẻo.
“Cái này không nhịn được?”
Tiêu Sách thấy thế lùi phía sau một bước, ở bên cạnh Tiêu Tử Y khẽ
nói, “Đây mới là không tới một nửa mà thôi, hoàng hậu bên kia còn phải
chịu đựng hơn ngươi đây này.” Tiêu Sách cười đến ánh mắt dài nhỏ cũng
cong lên, khóe miệng hai bên lộ ra má lúm đồng tiền không sâu không
cạn, ngược lại để cho tiểu đại nhân hắn khôi phục mấy phần ngây thơ chất phác.
Nhưng là Tiêu Tử Y nhưng không có nửa phần tâm tình đi thưởng thức hình ảnh mỹ thiếu niên để dưỡng
mắt, nàng gần như tuyệt vọng địa quay đầu nhìn về phía một đầu khác
Thiên Lộc Các một mảnh oanh oanh yến yến, trong bụng bắt đầu suy nghĩ
nếu hiện tại lập tức giả bộ bất tỉnh có thể nắm chặt mấy phần lập tức
trở về Trường Nhạc cung để nghỉ ngơi.
Lúc này hoàng đế rốt cục bởi
vì nghe thấy lời của Tiêu Sách mà chú ý tới Tiêu Tử Y sắc mặt tái nhợt,
hạ chỉ để cho mọi người nhập tọa ban thưởng yến tiệc. Tiêu Tử Y thầm
nghĩ được cứu trợ rồi, sau được an bài đến bên người hoàng đế, mà một
bên khác của nàng dĩ nhiên là là Tiêu Sách.
Đại Chu triều đại lúc này ước chừng là đồng đẳng với thời kỳ giữa Đường triều, cũng như Tống Triều có chút ít lễ giáo phong kiến. Cho nên nữ quyến cũng tùy theo ngồi vào vị
trí, hoàng hậu đầu tiên ngồi ở một bên khác của hoàng đế, còn lại tất
cả cung phi cũng ngồi vào vị trí riêng của mình.
Tiêu Tử Y không để lại dấu vết nhìn quanh một chút, phát hiện Tiêu Cảnh Dương hay là không có xuất
hiện, mà tiểu bằng hữu Tiêu Trạm ngồi ở bên kia hoàng hậu, trên căn bản
thuộc tình huống không nhìn tới lẫn nhau.
Lúc này ở Hải Đường yến bắt
đầu một đoạn ca múa kiểu công chính. Thật ra thì nói Hải Đường yến là vì nàng mà mở, nhưng là nhân vật trung tâm là Tiêu Tử Y lại thờ ơ lạnh nhạt, hiểu được này ước chừng chính là hoàng đế vì hạ thần thân cận mở gia yến. Có chút tương tự với công ty đến cuối năm, có mang theo người thân tụ lại ăn một bữa ăn, lão bản nói một chút về việc phát triển trong một năm tới, phần thưởng những người khác, sau đó mong ước mọi
người năm tiếp theo tiếp tục cố gắng.
Mà làm Tiêu Tử Y giật mình
không dứt chính là ở trên yến hội, hoàng đế giống như là thuận miệng chỉ định một hôn ước, gia trưởng song phương đi lên khấu đầu tạ ơn. Tiêu
Tử Y xem thần sắc trên mặt bọn họ, cũng là mừng rỡ dị thường.
Nga nga! Có thể lý giải, mùa
xuân tới. Khó có thể cái này hàng năm Hải Đường yến lại là tập thể tương thân yến không được? Tiêu Tử Y mơ hồ nhớ được mới vừa hoàng đế mang
theo nàng nhìn rất nhiều thanh niên tài tuấn. . . . . . Phụ thân của
họ, thật giống như cũng cố ý nhắc tới nhi tử bọn hắn chức quan hiện tại là cái gì.
Khụ, đáng tiếc lúc đi nàng
đối diện soái ca không có hứng thú, đối với chức quan cũng không còn
phản ứng. Hiện tại lại không cho nàng nhìn soái ca, cái này không
thể trách nàng không có ấn tượng a.
Tóm lại, này Hải Đường yến
nhàm chán vô cùng, trên đài phía trước hát hí khúc càng làm cho Tiêu
Tử Y đầu đau như muốn vỡ tung, mí mắt trên dưới của nàng quả thực sẽ
phải dính lại cùng nhau.
“Tử Y, những thứ này ngươi xem rồi không thú vị sao? Như vậy chúng ta không xem ca diễn nữa.” Hoàng
đế một mực chú ý đến vẻ mặt Tiêu Tử Y, thấy thế phủi tay nói: “Các ngươi cũng đi xuống đi, chúng ta tới phía dưới ném thẻ vào bình rượu.
Ta sẽ rất xui xẻo?