Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 228: Mầm mồng hoài nghi




Tiêu Tử Y bị ốm tới chiều ngày hôm sau nàng cũng cảm thấy mũi thông khí khá nhiều, thân thể cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn, cũng hơi có chút thích ăn.

Khả năng thật sự là do cháo thuốc của Nam Cung Sanh có hiệu quả, dù sao thì có đánh chết nàng cũng không chịu uống thuốc đông y do chính Nhan Hàn Nguyệt sắc. Cho dù Nhan Hàn Nguyệt có thật sự uy hiếp nàng thế nào đi nữa nói đến chuyện nàng lấy phương thuốc “Cung đình” nói ra, nàng cũng nhất định không chịu thoả hiệp.

Nói gì thì nói, dù sao thì cũng đã lấy ra dùng không phải cho nàng, nàng sợ cái gì chứ!

Tiêu Tử Y đang cầm chén canh gừng mật ong do Nam Cung Sanh đặc chế cho uống, tâm tình rất tốt nằm bên ghế cạnh cửa sổ phơi nắng. Lúc yếu ớt nhất có người chăm sóc cảm giác tốt lắm. Trước đây lúc bị ốm nàng lúc nào cũng phải một mình chống chọi. Có lẽ bởi vì thế mà lần này bệnh nàng mau khỏi hơn.

“Công chúa, bên ngoài cửa sổ có gió, phơi nắng một lát rồi vào trong đi ạ” Nhược Trúc gọi các cung nữa khác đem thay chăn đệm.

“Được, biết rồi” Tiêu Tử Y nghe lời thong thả tiến vào, lại nhìn thấy Nhược Trúc đang đứng ngẩn người ở đầu giường. “Sao thế?” Nàng vừa hỏi thì nhớ lại rốt cục là Nhược Trúc đang nhìn cái gì, nhất định là bản chép tay ghép lại do hoàng hậu Độc Cô để lại rồi.

Nhưng có chút kỳ lạ, nàng đột nhiên phát hiện ra dấu vết đồng dạng dưới mặt giường sau khi chuyển đệm đi mới phát hiện ra, song lại cần khá nhiều ánh sáng chiếu vào. Nam Cung Sanh mới tiến cung không lâu sao đã khéo phát hiện ra được nhỉ?

“Đúng thật là, rốt cục đứa bé nào lại nghịch thế chứ, dám khắc này nọ lên giường của công chúa” Nhược Trúc có chút bất đắc dĩ nói.

“Không phải bọn nhỏ khắc đâu” Tiêu Tử Y không muốn nói đây là dấu vết hoàng hậu Độc Cô để lại, hiện giờ nàng đã học được chỉ nói một nửa trước mặt Nhược Trúc thôi.

Nhược Trúc cau mày suy tư một lát rồi gật đầu bảo, “Quả thật là vậy, lúc giường này được chuyển đến, tất cả bọn trẻ đều bận tập kịch, đến cả công chúa cũng không phát hiện ra đồ đạc được đổi. Bọn trẻ lại càng không có thời gian đến nơi này. Sau yến hội công chúa đã bị ốm rồi, Hoàng tôn điện hạ cho dù có vào trong nội thất thì cũng rất nhanh đã được mời ra ngoài. Công chúa người cả ngày đều nằm ở đây cũng sẽ chẳng có ai cố tình đùa dai vậy đâu”

Tiêu Tử Y thấy Nhược Trúc có vẻ nghiêm túc muốn tra rõ như vậy thì không khỏi khẽ cười bảo, “Có lẽ là đã có trước rồi ha”

Nhược Trúc lắc đầu tự nhiên nói, “Công chúa người chắc không rõ đâu, mọi chuyện trong cung đều có cung nữ ở tư cục ghi vào sách, mọi đồ đạc trang sức cứ một thời gian lại tiến hành tra rõ, như thế có vết cắt nào đều ghi lại cả. Nhược Trúc ở đây mấy ngày trước tính đổi đồ đạc trong phòng của công chúa cũng đã từng thẩm duyệt qua những sách này rồi, xác nhận đồ đạc trong cung Trường tín này chưa hề sứt sát nên mới đồng ý đổi đó ạ”

Tiêu Tử Y nghe được những lời này thì như bị sét đánh.

Nhược Trúc nói như vậy nghe qua quả thật phức tạp, nhưng thật ra cũng dễ hiểu. Thì phải là, những Hán ngữ ghép vần này không phải do tự tay Hoàng hậu Độc Cô khắc, mà là có người sau đó đã khắc lên. Là ai đây? Còn phải hỏi nữa sao?

Tốn hết tâm sức, chính là mời nàng nhìn những câu như ngẫu nhiêm này, mục đích chính là muốn nhìn một chút xem nàng rốt cục có biết loại văn tự này hay không, như vậy hắn đạt được kết quả là gì chứ?

Nàng sẽ không cho là tự mình bịa chuyện để nguỵ tranh bản thân. Hắn nhất định là biết nàng xem có thể hiểu, vì thế mới đối tốt với nàng như vậy sao? Vì thế mới đối với nàng ôn nhu như vậy sao? Vì thế mới….

“Choang!” Chiếc chén trong tay Tiêu Tử Y cuối cùng cũng vô lực rớt xuống vỡ nát trên mặt đất.

“Công chúa! Người có bị thương không? Đừng nóng giận mà chọc tức thân mình, Nhược Trúc sẽ đi phạt cái vị cung nữ phụ trách viết lách kia” Nhược Trúc vội vàng kéo Tiêu Tử Y đi ra xa vài bước, cách xa đám mảnh vỡ nhỏ.

Tiêu Tử Y thản nhiên ngăn lại bảo, “Không sao, không liên quan đến chuyện đó, chỉ là ta tự dưng chẳng có sức mà thôi”

“Đúng rồi, hai ngày nay công chúa đều ăn uống không nổi. Ta đi bảo nhà bếp chuẩn bị món gì thanh đạm ăn chút nhé” Nhược Trúc đỡ Tiêu Tử Y ngồi trở lại chiếc ghế nằm bên cửa sổ, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Tiêu Tử Y ngồi mãi chỗ đó, ngơ ngác nhìn các cung nữ trong phòng nhanh tay chân quét dọn những mảnh nhỏ và nước đọng, giường cũng được thay bộ chăn đệm mới rồi lui ra, đứng chờ bên sảnh đợi sai bảo.

Trong phòng lại khôi phục cảnh yên tĩnh. Nhưng trong lòng Tiêu Tử Y thì không sao bình tĩnh cho nổi.

Rốt cục nàng làm sao vậy? Vừa mới bắt đầu hắn tìm trăm phương ngàn kế để tiếp cận nàng, vì sao hắn không tới nơi khác mà lại trốn vào cung của nàng chứ? Nếu chỉ vì trốn người nhà Hạ Hầu thì dường như hắn chỉ nói vậy thôi, chạy đến núi Chung Nam thì có sao ha? Nàng rất choáng váng cứ như vậy bị hắn để ý.

Đúng vậy, hắn từ đầu tới giờ đều dùng từ Hán ngữ “bạn cũ” để ghép vần, đều không ngừng muốn dò hỏi thân phận nàng thôi.

Đổi lại mà nói nếu không phải là lỗi nàng viết sai chính tả, biết một ít kiến thức về bản chép tay của Hoàng Hậu Độc Cô thì đến cả ý nghĩ của nàng hắn cũng không thèm quan tâm ấy chứ.

Tiêu Tử Y cứ ngỗi lặng dưới ánh mặt trời, ánh nắng tuy ấm áp chiếu nóng bỏng trên người nàng nhưng tận đáy lòng nàng thì lạnh như băng vậy.

Lòng người chính là vậy đấy. Một khi gieo xuống mầm mống hoài nghi, sự ngờ vực vô căn cứ và nỗi niềm bất an sẽ nảy sinh trong lòng. Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy mình thật ngu ngốc, ngây thơ. Nhớ tới cảnh ở chung mấy ngày nay với Nam Cung Sanh, nàng thà rằng vĩnh viễn không đối mặt hắn còn hơn.

Hắn vì cái gì chứ? Muốn tìm đồ vật gì đó mà Hoàng Hậu Độc Cô để lại sao? Hay là cho rằng trong tay nàng có bản chép tay gì đó chứ?

Tiêu Tử Y đau lòng tới cực độ, rồi lại bật cười. Nàng cười chính mình quá ngu ngốc, hiện giờ nàng thân phận là công chúa, thân đang ở chốn hoàng cung. Bất kể nàng có thừa nhận hay không, mỗi một người tiếp cận với nàng đều có tâm cơ sâu, có mục đích riêng phải đạt cho bằng được. Nhược Trúc cũng vậy ,mà Nam Cung Sanh lại càng thế, nàng còn biết tin tưởng vào ai nữa đây?

“Tử Y à, muội sao vậy? Sao lại khóc?” Tiêu Cảnh Dương sốt ruột tới hỏi. Hắn khó lắm mới bớt chút thời giờ đến đây, lại nhìn thấy Tiêu Tử Y ngồi ôm gối một mình nằm trên ghế, như chú chim nhỏ bị thương đôi cánh cuộn tròn tại đó. Ánh mặt trời chiếu lên người nàng càng khiến cho màu áo trắng đơn sơ của nàng càng toát lên vẻ cô đơn và yếu ớt.

“”Không, muội có khóc đâu chứ?’ Tiêu Tử Y cong moi lên, ra sức dùng đôi tay ôm chặt lấy mình hơn. Sau này nàng sẽ tự bảo vệ lấy chính mình thôi