Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 217: Uống rượu




Tiêu Tử Y không hề chuẩn bị tâm lý nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương, trong lòng bỗng trăm mối tơ vò, cũng không rõ là dùng thái độ gì để đối mặt với hắn nữa.

Tiêu Cảnh Dương nghe được tiếng chân bước thì nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người đến là Tiêu Tử Y cũng hơi tách ra đứng lên không dựa vào thân cây, bỗng chốc đứng sững sờ tại chỗ, không biết nên nói cái gì.

Hai người đứng nhìn nhau, Tiêu Tử Y vừa tiếp xúc với tầm mắt Tiêu Cảnh Dương, lập tức mở bừng ra, suy nghĩ mông lung nếu giờ nàng mà quay đầu đi có phải quá thất lễ hay không. Song chỉ là lúc dời ánh mắt đi, Tiêu Tử Y để ý bầu rượu trong tay hắn, còn một số chai rỗng lăn lốc dưới chân.

“Huynh…Uống nhiều như vậy ư?” Nàng nhận ra loại bình rượu sứ trắng này, trong đó không phải là thứ rượu tầm thường mà là loại rượu “Bồng Lai Xuân” được Giang Nam tiến cống. Tuy độ rượu cũng không phải cao nhất, nhưng với Tiêu Cảnh Dương ít uống rượu thì loại rượu vậy cũng đủ cho hắn lắm rồi. Hơn nữa hắn vẫn chưa ăn gì, uống nhiều rượu vậy hại đến dạ dày.

“Trạm Nhi này, ta chỉ bảo nó lén trộm mấy bình rượu đến cho ta thôi” Tiêu Cảnh Dương day day huyệt giữa trán, cố sức chớp chớp mắt, làm cho tinh thần mình trở nên tỉnh táo hơn chút.

Tiêu Tử Y thấy thế lại càng không dám bỏ lại hắn, bất đắc dĩ thở dài, đi tới cầm bầu rượu trong tay hắn không cho uống nữa, “Uống nhiều rượu như vậy làm gì chứ?”

“Hết cách rồi, ta muốn trốn đi một nơi không ai nhìn thấy. Dù sao Thái tử say rượu trước mặt người khác sẽ bị mọi người đả kích lắm” Tiêu Cảnh Dương cười tự giễu, có vẻ không đứng thẳng lên dược, vẫn cứ dựa lưng vào cây khô.

Tiêu Tử Y lắc lắc bình rượu trong tay, phát hiện ra vẫn còn hơn nửa bình rượu, không thể để Tiêu Cảnh Dương tiếp tục uống nữa, vội giấu ra sau lưng. “Hoàng huynh à, uống rượu hại người lắm, hơn nữa huynh lại tự dưng bảo Trạm Nhi đi lấy rượu giúp huynh, thật là vô trách nhiệm quá cơ” Tiêu Tử Y nhỏ giọng oán trách. Tý về nàng phải “dạy dỗ” Trạm Nhi cho tốt hơn mới được, còn nhỏ mà đã ra vẻ lợi hại lắm không bằng.

Tiêu Cảnh Dương nghe vậy thì cười buồn thảm bảo, “Đúng vậy ha. Ta đây làm một phụ vương thật đúng là vô trách nhiệm lắm…” Thậm chí đến cả tương lại của con mình mà không bảo hộ nổi, lại còn tự dưng đi đồng ý với điều kiện kia của phụ hoàng, hắn thật khốn nạn lắm.

Tiêu Tử Y thấy run lên, cảm giác có chuyện xảy ra trong những lời Tiêu Cảnh Dương nói ra. Nhưng vấn đề lớn thế lại không cách nào hỏi nổi. Hoá ra, hắn sầu khổ cũng không phải chuyện giữa hắn và nàng, nàng thật đúng là lo lắng thái quá. Tâm tình Tiêu Tử Y không hiểu sao cũng thoải mái hơn chút, nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn.

“Không sao, muội không biết huynh đang phiền não chuyện gì ở đâu. Nhưng muội tin huynh nhất định sẽ đối tốt với Trạm Nhi. Trời sinh ra không ai đã làm phụ thân rồi, cứ từ từ sẽ được thôi mà” Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Cảnh Dương uống rượu mặt đỏ bừng lại thấy biểu hiện đó của hắn giống y lúc Trạm Nhi giận dỗi, lòng chợt mềm hẳn.

Tiêu Cảnh Dương nhìn lên trời mơ màng, hắn không rõ vì sao cuộc sống lại đến mức như thế. Hắn không muốn làm thái tử, nhưng lúc nào phụ hoàng cũng tìm đủ mọi cách để khảo nghiệm hắn. Thậm chí còn đề phòng hắn nữa. Hắn không muốn bị cô độc nhưng đến cả người bên cạnh ai cũng rời xa hắn. Đầu tiên là dì Vân, Nhàn Nhi. Tiếp đó là đến nhóm đệ đệ của mình. Ngũ đệ đã sớm phân rõ giới hạn với hắn, lần này trở về cũng trốn biệt không nhìn thấy bóng đã bảy tám ngày rồi. Đến cả Thập Tam đệ gần gũi nhất với hắn cũng trở thành xa lạ. Đừng có nói tới mẫu hậu nhé, hắn cảm thấy mẫu hậu đang đợi hắn, giống như một công cụ nào đó vậy, chẳng có tý tình cảm nào cả.

Dĩ nhiên hắn biết bên người hắn chẳng có ai đáng tin. Song ngẫu nhiên lúc mệt mỏi hắn cũng muốn tìm một bóng hình để ôm ấp dựa dẫm chút, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết không thể tin tưởng bất kỳ một ai. Mỗi người tiếp cận với hắn đều có mục đích khác. Trừ nàng ra.

Tuy bây giờ nàng có thể chạm tới rất gần, nhưng hắn lại không thể đàng hoàng được ôm nàng vào trong lòng, thậm chí không dám nhìn cả nàng nữa. Nàng nói nàng có người trong lòng rồi, vậy là ai chứ? Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến đây đã thấy sự ghen tị cứ gặm nhấm đau đớn trong lòng hắn, hơn nữa còn như bóng với hình vậy.

Chiếc bình rượu trong tay Tiêu Tử Y vô ý thức toả ra mùi nồng đậm làm Tiêu Tử Y bất giác đưa lên mũi ngửi.

Kỳ quá, nàng nhớ rõ rượu được chuẩn bị trong yến tiệc, không có bình rượu tinh xảo khéo léo vậy, hơn nữa cũng không ngửi được mùi rượu thuần hậu có hương vị ngọt ngào đến thế.

“Rượu này được lấy từ đâu thế?” Tiêu Tử Y cảm thấy mùi rượu này ngửi đặc biệt dễ chịu, bất giác muốn biết nhiều hơn.

“Vừa rồi Lãnh Thu Ngô đi qua đây, thấy ta ngồi uống rượu, mới đem đến uống cùng ta một lúc. Rượu này là do hắn mang đến, ta cảm thấy mùi vị không tệ nên cũng lấy từ chỗ hắn thôi” Tiêu Cảnh Dương cảm thấy trong ngực rầu rĩ, thở phì phò từng cơn.

“Lãnh Thu Ngô ư? Là ai vậy hả?” Tiêu Tử Y lắc lắc bình rượu trong tay, cảm thấy mùi rượu này rất thơm, cũng định uống một ngụm.

“Chỉ là người gần đây mới từ biên cương được triệu về kinh thành, tướng quân Ninh Viễn, bạn thân, cùng Hạ Lăng hai người được người ta ca ngợi là tường đồng của quân Tây Thu. Vừa rồi vẫn ở trong này mà, nhưng đã được Hạ Lăng tóm đi rồi. Muội mà đến sớm một chút, có thể nhìn thấy họ” Tiêu Cảnh Dương càng ngày càng cảm thấy tim đập nhanh hơn, nói chuyện suýt nữa thì đã hết cả hơi.

Tiêu Tử Y ngẩn người, nhớ tới cái gọi là “Phương thuốc bí truyền cung đình” kia của Nhan Hàn Nguyệt lúc giao cho Hạ Hầu Linh, đã từng nói loại này phải dùng loại rượu ngon nhất mới phát huy được hiệu quả. Không ngờ người trong lòng Hạ Hầu Linh lại là vị Lãnh Thu Ngô kia.

Xong rồi, không phải Hạ Hầu Linh muốn làm rồng đen, không coi Lãnh Thu Ngô kia cho kỹ, kết quả lại tặng rượu thuốc đó cho Tiêu Cảnh Dương uống? Tiêu Tử Y càng xem càng thấy tình hình Tiêu Cảnh Dương không ổn, lòng thấy bồn chồn lo sợ bất an.

“Hoàng ….hoàng huynh, huynh trước tiên cứ ngồi im ở đây nhé, muội đi nhanh rồi quay lại ngay” Tiêu Tử Y quyết định chạy nhanh về điện Vĩnh Thọ để tìm Nhan Hàn Nguyệt, nếu ăn nhầm xuân dược mà nói….thì cô ấy hẳn phải có cách giải quyết mà?

Nhưng lúc nàng vừa mới xoay người định chạy thì bất ngờ bị Tiêu Cảnh Dương ôm từ sau lưng.

Bầu rượu màu đỏ trong tay Tiêu Tử Y tuột khỏi tay nàng, nàng đứng lặng nhìn chất lỏng chảy ra dưới ánh mặt trời tạo nên đường cong duyên dáng, trong suốt, giống như màu hổ phách mê người vậy. Cái kiểu này không phải mắt thường có thể nắm bắt được, lại giống như cứ từ từ chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng, làm cho đầu nàng trống rỗng.

Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng bầu rượu rơi phát ra tiếng trầm đục trên cỏ, nhìn chiếc bình nhỏ cứ quay tròn không ngừng, Tiêu Tử Y mới kịp phản ứng biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra rồi.

Ngửi trong không khí ngoài mùi rượu ngập tràn trên thảm cỏ xanh đầy mê hoặc ra, cảm nhận được ở sâu trong cơ thể có một luồng nhiệt độ nóng bỏng như lửa thiêu đốt cơ thể, Tiêu Tử Y cảm thấy chiếc hộp sắt bị khoá sâu trong lòng mình tựa như có ai đó lay nhẹ giật mình.