Hai người cùng nhìn nhau cười, còn Nhược Trúc thì bước nhanh vào phòng học hạ giọng nói, “Công chúa, Hoàng Thái Hậu cho người tới thông tri, muốn chính Công Chúa điện Hạ lấy danh nghĩa mình mở một yến hội ở cung Trường Nhạc”
“Yến hội ư?” Tiêu Tử Y sững sờ, ngơ ngác hỏi lại. Tất cả người trong cung đều viết nàng là người duy nhất không thích yến hội, sau vài lần mời nàng, lúc thiệp mời được đưa đi rồi lại đưa về cũng không còn ai mong chờ có thể mời được nàng nữa. Hiện giờ hoàng thái hậu đang có ý gì đây? Bảo nàng làm chủ một yến hội ư? Có nhầm không đây?
Nhưcợ Trúc biết yêu cầu này đã làm khó cho Tiêu Tử Y, vừa rồi lúc nàng ta nghe được người từ cung Kiến Chương truyền lời kia cũng ngạc nhiên sửng sốt mãi. Hầu như còn hoài nghi là mình nghe nhàm nữa. Nàng thở dài, liếc mắt nhìn Nam Cung Sanh đứng cạnh cất tiếng, “Hoàng Thái Hậu muốn mở hội cũng chỉ vì tiểu thư Hạ HẦu linh mà thôi, nếu không nhà nàng ta làm gì có năng lực vậy, tỏ chức một lễ trong cung Vị Ương thì không hợp lý lắm, mà uỷ thác cho người khác thì cũng không chọn được người nào và địa điểm đâu cả. Bởi thế nếu muốn thì chỉ có công chúa là người thích hợp nhất” Hoàng Thái Hậu và nhà Hạ hầu còn có quan hệ thân thích, vì thế muốn mượn yến hội này để cho Hạ HẦu Linh trở lại đàng hoàng trong mắt moi người, coi như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra.
Tiêu Tử Y vừa nghe đến tên Hạ HẦu Linh theo bản năng lại nhìn về phía Nam Cung Sanh, tiếc rằng da mặt hắn rất dày, nàng nhìn mãi cũng không nhìn ra nửa góc biểu hiện gì của hắn. Tiêu Tử Y nghĩ lại thấy vui sướng khi người gặp hoạ, hừ khẽ bảo, “Cũng vậy thôi, chẳng phải chỉ là một yến hội hay sao? Nếu Hoàng thái hậu đã chọn ta, vậy cũng tốt thôi!~ Đúng lúc cung Trường Nhạc của chúng là vừa mới đón một đầu bếp mới tới, đúng vậy không?”
Vẻ mặt Nhược Trúc đen sì, nàng ta thật không ngờ tới Tiêu Tử Y lại đồng ý nhanh đến vậy, xem ra tất cả đều bới nguyên nhân là Nam Cung Sanh rồi.
Tiêu Tử Y đan hai tay vào nhau, vặn vẹo vài cái, hứng lên hỏi, “Như vậy khi nào thì bắt đầu yến hội đây? Còn bao nhiêu ngày để chuẩn bị?”
”Thời gian đúng là bảy ngày sau, những việc công chúa cần làn đều ở trong này cả, nô tỳ sẽ giúp người chỉnh sửa lại cho tốt ạ. Những này chỉ cần người quyết định là xong cả mà” Nhược TRúc vừa nói vừa rút một tờ giấy trong tay áo ra dâng hai tay lên trước mặt Tiêu Tử Y.
Ầm, có một thư ký siêu cấp vậy thì đỡ lo hẳn. Tiêu Tử Y mở tờ giấy ra, lại hoảng sợ phát hiện trên đó ghi một đống các việc ngập tràn. Từ việc mời ai đến tham gia yến hội cho tới dùng loại đồ ăn nào, tất cả đều nảy lên trong óc nàng.
Nhược Trúc đứng cạnh giải thích, “Là do công chúa tổ chức lần đầu tiên nên mọi việc nô tỳ đều kê rất chi tiết ra cho người ạ. Nô tỳ đã từng có kinh nghiệm một lần tổ chức yến hội rồi nên sẽ hướng dẫn cho người hầu trong cung làm cho quen để sau này làm sẽ dễ dàng hơn ạ”
Còn lần sau nữa sao? Tiêu Tử Y nhìn trên giấy thấy cần phải quyết định gì đó thì thấy đau hết cả đầu. Nàng cũng không thể thu lại những lời đã nói ra được ha? Nàng thực ra không muốn tổ chức yến hội gì cả…
“Ta sẽ tới giúp người nhé” Nam Cung Sanh đi đến trước mặt Tiêu Tử Y bất ngờ nói thản nhiên.
“Hả? Anh ư?” Tiêu Tử Y cau mày hé mắt liếc trộm hắn, chắc không phải bị những lời nàng kích thích đó chứ?
“Dù sao thì đó cũng là chuyên môn của ta mà” Nam Cung Sanh nói đơn giản, sau đó cúi gập người xuống nhinf lướt qua mọi thứ liệt kê trên giấy, cầm than củi trên bàn tròn bắt đầu vẽ phác thảo, “TRước hết mời người nào trước đã. Nhược Trúc ngươi đi thăm dò xem hoàng thái hậu cần mời ai tới, sau đó tìm thái tử điện hạ hoặc chỗ Hoàng hậu nương nương xem danh sách thích hợp cho yến hội này là gì. Chủ đề của yến hội là gì, hay là không cần nói thẳng ra là vì tiểu thư nhà Hạ HẦu, cứ tạm gọi là yến tiệc ngày hề đi vậy. Một câu hai nghĩa. Tiết mục trong cung thì không cần mời đào kép, nếu cung Trường Nhạc đảm nhiệm được, vậy thì tất cả mọi người cùng thưởng thức buổi biểu diễn của con cái họ lại còn cùng chơi với bọn trẻ một số trò chơi thường ngày đi vậy”
“A…..Có thể được không đây?” Tiêu Tử Y nghe đến đó kìm không nỏi xen vào. Tuy nghe Nam Cung Sanh nói hai ba câu thì đã đem mọi việc giải quyết rất dễ dàng nhưng mà tiết mục diễn của bọn trẻ thì có phải rất khoa trương hay hông đây?
Nam Cung Sanh đứng lên, cúi đầu nhìn nàng mỉm cười, “Yên tâm đi. Các tiểu thư trong cung hay của các gia đình thường ngày muốn đến xem thì đều đến cả, không phải chỉ có mấy người đâU. Trừ phi người có thể mời được đào hoa nổi tiếng kinh thành Hoa Công tử tới”
“Hoa công tử ư?” Là một cái tên rất hay, hay là nghệ danh đây.
“ đóng vai nữ thì tuyệt đối xuất trần như tiên vậy, vừa nổi tiếng với vở “Bá vương biệt cơ”. Nhưng mà rất ít khi đi diễn ngoài, có người còn không biết thân phận thật của hắn nữa. Vì thế công chúa căn bản là không thể nào mời được hắn đến cảe”
Nam Cung Sanh cười cười rồi nói tiếp, “Mấy ngày trước ta lật thấy công chúa người viết câu “Tiểu Long Nữ “ kia cảm thấy rất được, cứ để bọn trẻ diễn cái đó là được, không cần hát, cứ đối thoại với nhau là ổn”
“Kịch bản ư?” Viết kịch bảne cho bọn trẻ đang chơi máy bay giấy ở đây sao? Tiêu Tử Y toát hết mồ hôi, như thế không có vấn đề gì chứ? Vì sao àm Nam Cung Sanh lại nói tự tin như thế chứ?”
“Kịch bản sao? Tên này hay lắm, cứ vậy đi. Còn về trò chơi, ta thấy ngày thường bọn trẻ chơi trò chơi mà công chúa nói ra cũng rất hay, ngoài một số ít tiểu thư không thể vận động mạnh ra, thì trò cờ nhảy lại rất hợp với các nàng ấy. Còn có cái gì câu cá vàng ha, cũng được lắm. Trong cung không thể chơi diều một mình, như vậy làm máy bay giấy cũng được” Nam Cung Sanh đã định trước nói. Hắn vốn tư tưởng rất kiên định, nếu không cũng không làm cho Lan Vị phường làm ăn tấp nập tới vậy.
Tiêu Tử Y cũng nghĩ thế. Nhớ lại lúc hắn ở Lan Vị phường kia suốt ngày giao tiếp cùng công tử và tiểu thư các nhà giàu, tổ chức một yến hội như thế chẳng phải có thể chọn ra được sao? Vì thế cuối cùng nàng vẫn gật gật đầu bảo, “Được rồi, vậy tất cả nghe lời anh”
Nam Cung Sanh vừa tiếp tục nói vừa bảo Nhược TRúc, không lâu đã quyết ra được kế hoạch gọn gàng. Nhược Trú nhìn nhìn Tiêu Tử Y thấy không có chút dị nghị gì, cũng vội vàng đi làm y theo lời của hắn bảo. Mặc dù bảy ngày cũng không quá ngắn nhưng cũng là lần đầu tiên nàng phụ trách một yến hội lớn vậy, xem ra cũng không thể trông cậy gì nhiều vào công chúa được hết cả, đành phải để nàng ta tận dụng mọi thời gian để làm còn hay hơn.
Tiêu Tử Y một tay chống đầu, cố sức nhìn xuyển thủng vị này, hy vọng có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Sanh ẩn sâu dưới bộ râu rậm kia của hắn. Tiếc là lúc này mặt trời thì trốn trong mây, cong trong phòng học thì tối om, nàng nhìn thế nào cũng thấy không rõ lắm.
“Đi thôi” Nàng nghe thấy Nam Cung Sanh khẽ cười bảo.
“Đi ư? Đi đâu?” Tiêu Tử Y ngẩn ngơ hỏi lại, còn chưa kịp định thần xem rốt cục là hắn nói vậy là có ý gì
“Có chuyện này cần công chúa nbgười quyết định ạ” Nam Cung Sanh cười đi đầu đi ra ngoài phòng học, vừa đi vừa nói chuyện, “Là quyết định chọn toà điện nào trong cung Trường Nhạc để tố chức đó mà”