Điện Y Lan từng được coi là cung điện đặc sắc, thời Hán triều, Vương phu nhân sinh ra Vũ Đế vốn đã vậy. Bởi thế lúc Mai Phi sinh được hoàng tử thứ mười ba là Tiêu Sách thì đã được ban thưởng điện này, từng được vua và dân chúng lén bàn luận xôn xao khá nhiều, lại càng bởi sau này Tiêu Sách được Hoàng Thượng sủng ái chẳng kém gì hoàng thái tử Tiêu Cảnh Dương năm đó, thậm chí lại còn được sủng ái hơn, khiến nhiều người có lòng cũng không tránh khỏi lo nghĩ nhiều.
Nguyên nhân tạo nên tình trạng này cũng không chỉ Tiêu Sách thông minh hơn người từ bé, mà còn bởi mẫu phi của cậu cũng có quan hệ khá lớn.
Mai Phi chính là người con gái quý giá nhất của Thái sư đương triều, tên thực là Tô Nguyệt Nhi, lúc tiến cung chưa đầy mười lăm tuổi. Lúc còn nhỏ vẫn thường ở cùng với cha mẹ vài năm ở Giang Nam, nên miệng lưỡi ngọt ngào mềm nhẹ…tới mức làm cho hoàng đế yêu thích mãi. Cũng bởi tính cách bà ôn nhu, dung mạo tú lệ, dưới đôi mắt xếch còn có một nốt ruồi lệ làm cho người ta yêu thương mãi. Bề ngoài thì bà không tranh giành tình cảm gì, làm cho hoàng đế cứ hận mãi là không đem tất cả mọi thứ đến cho nàng dùng cả.
Trong điện Y Lan khắp nơi đều trồng mai, còn cố tình tạo một chiếc hồ lớn trong đình. Dưới ánh trăng hiền hoà, mặt nước lăn tăn, bóng cây loang lổ, lại càng làm cho con người ta thấy xúc động dạt dào.
Lúc này Tiêu Sách đang cúi đầu thỉnh an về phía mẫu phi của mình, sau đó thì ngồi một bên dựa vào chiếc ghế.
“Ngồi thì phải ngồi cho ngay ngắn, đừng nghiêng ngả thế” Giọng Mai Phi tuy giống như tiếng chim hoàng oanh mềm mại uyển chuyển, nhưng ẩn chứa trong đó sự uy nghiêm làm cho Tiêu Sách phải ngồi thẳng ngừơi lại, còn nghe được tiếng cười khẽ của cung nữ hai bên, bất giác nhìn xung quanh. Mai Phi thấy cả, vung tay lên cho các cung nữ lui hết, đợi khi chỉ còn hai mẹ con bà trong phòng lúc này mới nói hiền hoà, “Người phàm hành vi là ngồi nằm, không thể cứ coi nhẹ được. Sách nhi à, những điều này đều là kiến thức cơ bản của một vị đế vương, con nhất định phải nhớ kỹ đó”
Tiêu Sách gật gật đầu, tuy cảm thấy mẫu phi mình lấy tiêu chí chuẩn của đế vương ra ra yêu cầu cậu làm cũng hơi chút quá đáng, nhưng mà từ nhỏ cậu cũng luôn được mẫu phi lén dạy như thế nên cũng không để ý cho lắm.
Mai Phi đưa tay ra cầm lấy chén thuốc bên người, lông mày cau lại nói, “Sao không trả lời ta hả?”
Tiêu Sách vội vàng cúi đầu xác nhận, cất giọng khàn khàn như vịt đực kia nói, “Mẫu phi, giọng Sách nhi thật khó nghe lắm, nên vẫn ít nói đi là tuyệt hơn ạ”
“Có người giễu cợt con sao?” Mắt phượng Mai Phi cau lại, chỉ hơi cong cong hé nhìn rồi mỉm cười lạnh lùng bảo, “Nếu mà là lời nam tử nói…thì không có khả năng kẻ này đang giễu cợt con. Đây đúng là lời của một cô gái nhỏ chưa lớn, giễu cợt con, hẳn là Kiếm Sương bên cạnh ta sao?”
Tiêu Sách định cất lời giải thích thay Kiếm Sương nhưng biết rõ mẫu phi mình cũng sẽ không đổi ý vì lời của mình nói, nên đành gục đầu thấp hơn.
Mai Phi uống từng ngụm từng ngụm nhỏ chén thuốc, nói thản nhiên, “Con đã đến tuổi rồi, nếu con thích nàng ấy, ta sẽ để cho nàng ta tới hầu hạ con vậy”
“Mẫu Phi!” Tiêu Sách kinh ngạc ngẩng đầu, cậu vốn nghĩ mẫu phi mình đang giận lây sang Kiếm Sương, nhưng mà không làm sao nghĩ đến lại có kết quả như thế.
“Thế nào? Nếu mà con không thích…Ta sẽ để cho nàng ta đi làm việc ở phòng củi vậy. Ở chỗ này của ta không cần những kẻ lắm miệng” Đôi môi mỏng mọng đỏ của Mai Phi hơi cong lên, cánh môi do uống thuốc nóng bỏng nên lại có vẻ đỏ khác thường.
Tiêu Sách nghĩ đến ngụ ý của mẫu phi, mặt bất chợt đỏ bừng lên. Từ nhỏ cậu sinh trưởng trong cung đình, dù chưa làm thực sự hoặc tận mắt thấy nhưng mà cảm thấy dĩ nhiên mẫu phi đang ám chỉ cái gì. Cậu chợt nhớ tới đôi mắt to trong trẻo mê người của Kiếm Sương, trong lòng nhảy bịch bịch, vội cúi đầu xuống.
Mai Phi thấy thế cũng chẳng còn cách nào. Con trai cũng đã đến tuổi rồi, Tiêu Cảnh Dương người ta lúc lên mười một tuổi thì đã làm đám cưới, con trai bà cũng không thể tụt hậu được. Trước tiên cứ đưa người hầu bên bà vào cung của nó đã, bà cũng thấy yên tâm chút.
“Vậy thế nhé. SÁch nhi, gần đây chuyện học hành của con thế nào rồi?” Mai Phi thổi thổi chén thuốc trong tay, tiếp tục uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
“Cũng không tệ lắm ạ, La Thái Phó vẫn thường nói chẳng còn gì để dạy cho con nữa rồi” Tiêu Sách cung kính đáp lại.
“Hừ, chẳng còn gì để dạy thì cũng không cần ông ta dạy nữa. Những kẻ này từ xưa đến nay trong lòng đều không đồng nhất. Kẻ nào kẻ nấy làm người ta nhìn phát chán” Mai Phi nói thẳng tuột.
Tiêu Sách đáp vội, “La Thái Phó rất uyên bác, SÁch nhi vẫn còn cần học nhiều ở ổng nữa. Chỉ là gần đây La Thái phó tâm tình không được ổn, nghe nói là bị hoàng tỷ trêu chọc ạ”
“Hoàng tỷ ư?” Chiếc chén trong tay Mai Phi hơi rung, lập tức cười bảo, “Đúng là cái vị trong cung Trường Nhạc kia rồi, La Thái Phó tâm cao khí ngạo, Tiêu Tử Y này nhất định là mầm tai vạ ẩn giấu rồi. Đúng rồi, Sơ Hương gần đây có tin tức gì truyền về không hả?”
Tiêu Sách đành thở dài, ngày nào Sơ Hương truyền tin về mà chẳng đều qua tay cậu cả, càng xem thì càng cảm thấy cái nhà trẻ ở cung Trường Nhạc ấy hấp dẫn cậu rất lớn. Cậu đã gần như tối nào cũng nằm mơ đến mới thấy chính bản thân mình trưởng thành ở trong tình trạng thế nào. “Bẩm mẫu phi, ngoài Nam Cung Tranh giới thiệu một vị đầu bếp cho hoàng tỷ ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả”.
Mai Phi buông chén thuốc trong tay xuống, từ từ gật đầu, nói lời thấm thía, “Sách nhi à, không phải mẫu phi bảo con phải cố đi tranh thủ ngôi vị thái tử đâu, mà chính là phụ hoàng cha con không hiểu sao có biểu hiện chẳng tín nhiệm Tiêu Cảnh Dương chút nào. Nhưng mà điều này cũng không thể trách được phụ hoàng con được, ổng đang lúc còn khoẻ, mà thái tử thì đã trưởng thành rồi, việc ép cha vào chuyện đã rồi cũng không hiếm, vì thế phụ hoàng cũng đem con là hậu bối để bồi dưỡng. May là con cũng không làm cho ổng thất vọng”
Tiêu Sách cúi đầu nghe, những lời này gần đây mẫu phi mới nói với cậu. Ngay từ đầu cậu nghe cũng chẳng hiểu gì cả. Nhưng số lần bà nói lại tăng lên nhiều hơn, dần dần cậu cũng hiểu được ẩn ý của mẫu phi kỳ vọng điều gì ở cậu. Điều này làm cho trong lòng cậu như bị một tảng đá ngàn cân ép chặt, hôm nay cuối cùng cũng chịu không nổi mở miệng hỏi, “Mẫu phi, điều này có thể được sao? Hoàng huynh làm mọi chuyện lúc nào cũng cẩn thận, lại càng chẳng có nửa chút ý nghĩ nào ngỗ nghịch phụ hoàng mà”
Mai Phi càng cau đôi mi cong dài được chăm sóc cẩn thận kia lại, nội tâm vui mừng mãi. Biết đặt ra câu hỏi, thì đã thể hiện rằng con trai bà thực sự đã nghe lọt tai những lời của bà. Bà vươn tay vuốt ve chiếc vòng cổ đồi mồi trước ngực con, khẽ cười bảo, “Hiện giờ không có chút ý nghĩ nào trong đầu nhưng sau này không phải là không có. Sau này không có chút ý nghĩ nào trong đầu, nhưng không có nghĩa là không có ai gợi suy nghĩ này nẩy sinh trong đầu hắn”
Tiêu Sách cau mày bảo, “Phế bỏ thái tử là chuyện lớn trong cả nước, trừ phi hoàng huynh ngỗ nghịch phạm thượng thật sự, hoặc là bị tố cáo thất đức, nếu không chẳng uy hiếp được địa vị thái tử đâu ạ”
Con ngươi trong mắt Mai Phi đảo đảo, mỉm cười nói, “Ngỗ nghịch phạm thượng thì hơi có chút khó khăn, thất đức thì lại là cơ hội rất lớn. SÁch nhi à, con tốt nhất là đi theo phụ hoàng con học hành cho giỏi đi, thời gian vẫn còn dài mà, mẫu phi sẽ thay con chống đỡ hết tất cả. mặc dù hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung nhưng bàn về thủ đoạn xấu xa thì không thể bằng người mẹ của con là mẫu phi ta đây”
Tiêu Sách nghe mà trong lòng thấy phát run lên, liên tưởng đến trận tung tin vịt về Tiêu Tử Y ngoài cung trước đây, sau chuyện đó hoàng hậu lui vào điện tiêu phòng đóng cửa không ra. Hôm nay nghe mẫu phi của cậu nói ra những lời này trong đó ẩn ý sâu cũng nghĩ ra được chút.
“Mẫu phi…Chả lẽ người đã phái người đi ám sát hoàng tỷ đó ư….?” Tiêu Sách cảm thấy trong lòng lạnh lẽo hẳn, ngẩng đầu cất tiếng buồn bã hỏi.