Anh bạn Trầm Ngọc Hàn lộ vẻ mặt khổ sở, vẫy tay cho những người khác nhà họ Thẩm tản đi, lúc này mới cẩn thận khuyên bảo, “Công chúa Điện Hạ, hôm nay không phải là nói chỉ đi bái tế dì Vân nhà họ Thẩm thôi đó sao?”
Tiêu Tử Y cau mày, kiên trì bảo, “Học đường không phải là ngay cạnh Từ đường đó ư? Chả lẽ tiện đường liếc mắt nhìn một cái, hỏi chút xem họ bắt chước là cái gì cũng không được sao?” Lúc trước bởi nàng vì muốn làm nhà trẻ, nên mới lật không ít tư liệu để xem, cũng biết phần lớn học đường bình thường của một gia tộc đều xây bên cạnh Từ đường. Nàng muốn nhìn một chút, rốt cục là trông thế nào mà lại có thể bồi dưỡng ra nhân vật nổi tiếng như mẫu phi nàng chứ?
Trầm Ngọc Hàn không chút hoang mang nở nụ cười, “Công chúa có điều không biết chứ, học đường nhà họ Thẩm đã sớm không còn xây bên cạnh đó nữa rồi. Bởi số trẻ con Thẩm gia rất đông, vì thế đã sớm tìm được mảnh đất ở ngoại thành núi Chung Nam để xây dựng, tạo thành thư viện Thẩm gia, chỉ là do chúng ta quen gọi là học đường mà thôi”
“Ở ngoại thành sao?” Tiêu Tử Y không cam lòng hỏi lại,. hôm nay thế nào mà nàng làm cái gì cũng không được thuận lợi chứ? Muốn gặp ai cũng không được, muốn đi đâu cũng khó vậy.>
“Đúng vậy ha, hiện giờ thư viện đều được xây ở ngoại thành, trong núi không có cái gì quấy nhiễu, có thể để bọn trẻ tĩnh tâm đọc sách, hơn nữa còn đối xử bình đẳng với nhau, giảm bớt cọ sát. Công chúa người không phát hiện ra Thẩm gia to lớn vậy mà chẳng có đứa trẻ nào hay sao? Bọn trẻ nhà họ Thẩm lúc lên sáu đến mười ba tuổi đều được đưa tới thư viện để sinh sống, cách một tháng trước năm mới hoặc tết mới được trở về”
Trầm Ngọc Hàn dẫn đầu đi trước, tính nhanh chút xem có thể mang vị tiểu công chúa không có việc gì làm này mau về cung hay không, chẳng may xảy ra chuyện gì hắn không chịu trách nhiệm đâu.
”Quả thật đến đây đã lâu vậy, chưa nhìn thấy một đứa trẻ nào cả” Tiêu Tử Y còn tưởng rằng, trường hợp này là nhốt bọn trẻ lại thôi. Nhưng kiểu chế độ thế này rất giống ký túc xá mà, dạy dỗ bọn trẻ cho tốt. Tuy cha mẹ thiếu quan tâm song vẫn thường thường rất phù hợp cho cha mẹ đi làm. Tiêu Tử Y nghĩ đến đây đã kìm không nổi lại hỏi. “Chả nhẽ bất kể nam hay nữ nhà họ Thẩm đều sống bằng cách buôn bán để kiếm tiền sao?”
Trầm Ngọc Hàn lộ ra vẻ ngoài khó tả, gật đầu bảo, “Hoá ra công chúa người không biết sao? Buôn bán trong nhà họ Thẩm, phụ nữ cũng chiếm không ít đó. Phụ nữ làm ăn dĩ nhiên dễ dàng hơn chút mà”
Thật sự là ….. là một gia tộc quá mốt rồi.
Tiêu Tử Y đến đây một ngày nghe vậy thì cùng nhìn đến Thẩm gia, làm nàng dâng lên sự thán phục. Chỉ là hôm nay thoạt nhìn lão gia gia trông cũng rất bình thường lại chính là một tay Trầm lão gia gây dựng Thẩm gia sao? Tiêu Tử Y nhịn không được khẽ thở dài, “Ông ngoại ta thật lợi hại quá đi…Biểu ca à, ta nghĩ muốn đi nói chuyện với ổng”
Trầm Ngọc Hàn bĩu môi, thong thả bước hạ giọng, “Thực ra việc này cũng không phải là ý tưởng của ông nội, ta có từng nghe qua, là bạn của ổng đề nghị ổng làm vậy đó”
“Bạn sao?” Tiêu Tử Y hơi trầm ngâm, sợ hắn nói dối, cố ý kích tướng bảo, “Không phải là huynh định giữ chân ta lại đây mà cố ý lừa ta đó chứ?”
Quả nhiên Trầm Ngọc Hàn ưỡn ngực, hừ khẽ một tiếng nói, “Ta đường đường là nam tử hán sao có thể gạt muội được chứ? Người bạn đó của Ông nội ta cũng thường xuyên đến đây giảng đạo, có rất nhiều người hiểu. Đương nhiên ta chính là một trong số những người đó đó”
“Giảng đạo à?” Tiêu Tử Y lúc đầu không để ý đến chuyện Trầm Ngọc Hàn nói khoe khoang, toàn bộ lực chú ý của nàng bị hai chữ trong đó hấp dẫn, “Chả lẽ là đạo sĩ sao? Khéo đến vậy sao, chả lẽ chính là vị Đại Huyền Tung Đạo trưởng ở miếu Đông Nhạc ư?”
“Hừ, hoá ra công chúa cũng biết ha!” Trầm Ngọc Hàn vô tình thở hắt ra , lúc này có vài người nhà họ Trầm đang tiến đến phía trước, hắn đợi họ tiến đến gần mới tụt lại sau vài bước nói chút chuyện tào lao với họ.
Còn Tiêu Tử Y thì kiểu gì cũng không bình tĩnh nổi, nhìn khắp mọi phía. Cái vị Lý Long Cơ kia không đơn giản chỉ là đạo sĩ đâu, đến tột cùng ông ta có mưu đồ gì đây?
Không muốn nghĩ nữa, trước đây nàng gặp được Nam Cung Sanh ở miếu Đông Nhạc cũng không phải là tình cờ. Một kẻ có hoài bão lớn như Nam Cung Sanh vậy, cũng khó nắm chắc là đang dấu một kẻ có tâm địa ác độc như Huyền Tung đạo trưởng.
Đừng trách nàng nghi ngờ, bởi dù sao cũng được gọi là Lý Long Cơ mà!
“Công chúa à, người làm sao vậy? Sao trong lòng bàn tay lại nhiều mồ hôi thế?”
Diệp Tầm ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi.
Tiêu Tử Y lúc này mới để ý ra nàng đang nắm tay Diệp Tầm nhưng vì nóng ruột nên tất cả đều đầy mồ hôi, đành nhìn cậu cười cười xin lỗi, lấy khăn ra lau tay cả hai, lúc này mới cất lời chào mỗi người đứng ở trước cửa TRầm gia. rồi lại chuyển quà tặng của hoàng đế qua tay nàng đưa cho Trầm lão gia. Tuy những này người Trầm gia đều không coi ra gì nhưng lại là vật vua ban cũng đủ để họ thấy thoả mãn.
Đợi khi lên xe ngựa cũng đã nửa canh giờ sau rồi, Tiêu Tử Y xoa xoa hai má đã cười tới mỏi, rồi âm thầm quyết định rằng thoạt trông thì Thẩm gia rất tốt, những cũng chỉ là diễn trò thôi. Nếu lại đến vài lần, chắc nàng cười tới mặt biến thành than mất.
“Công chúa cực khổ rồi. Hiện giờ chúng ta đang trở lại cung Trường Nhạc” Trầm Ngọc Hàn cung kính ở ngoài xe nói, trong lòng rốt cuộc cũng thấy nhẹ hẳn.
Tiêu Tử Y cảm giác như xe ngựa chạy xa dần nhà họ Thẩm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mất mát của Diệp Tầm trước mặt, cũng không biết nên nói gì cho phải đành vươn tay ra ôm cậu vào lòng.
“Công chúa à, con nghĩ rồi, có phải phụ thân không nghe được tiếng con gọi không? Lúc ấy con rất sợ người khác phát hiện ra con, vì con đã gọi rất to” Diệp Tầm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngửa mặt lên chớp chớp đôi mắt xanh đen lại nhìn Tiêu Tử Y đợi.
Năm đó Diệp Tri Thu vốn là võ Trạng nguyên võ nghệ siêu quần mà, sao đến cả tiếng con mình gọi ầm ĩ cũng không nghe thấy nữa nhỉ? Nhưng Tiêu Tử Y cũng không đành lòng đả kích tâm linh yếu ớt của Diệp Tầm, đành cười gượng nói nhỏ, “Chắc là thế nha, nhất định là cha con không nghe thấy rồi!”
Trên mặt Diệp Tầm lại lần nữa sáng ngời, kéo nhẹ ống tay áo của Tiêu Tử Y khẩn cầu bảo, “Công chúa, chúng ta vất vả lắm mới ra ngoài được một chuyến, lần sau con cũng không biết là được mang ra cung lúc nào nữa, Hay là…có thể để cho con đi gặp cha được không?”
Tiêu Tử Y khó xử thở dài nhưng cũng biết Diệp Tầm nói đúng lắm. Chỉ là hiện giờ nàng cũng không biết có nên dẫn Diệp TẦm đi gặp Diệp Tri Thu không nữa? Nếu gặp mặt lại càng làm cho Diệp Tầm bị tổn thương sâu hơn, nàng thà rằng không đi còn hơn.
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi, nàng vẫn đẩy màn xe ra, định hỏi Trầm Ngọc Hàn chút xem chuyện này có thể được không. Đang lúc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe một thoáng, Tiêu Tử Y mới phát giác ra xe ngựa đã chạy gần đến trước cửa Lan Vị phường, mà Nam Cung Sanh vốn một thân như quý công tử đang đứng ở ngõ nhỏ cổng Lan Vị phường, không biết đang nói gì đó với một người đội mũ chùm đầu .鍊
Gì đây? Rốt cục Nam Cung Sanh ra cung thế nào nhỉ?
Lúc này Diệp Tầm cũng đang ghé vào cửa kính trước xe, nhìn thấy cảnh này bỗng chợt kêu to lên, “Công chúa, cái vị đang đội mũ che đầu kia là cha con đó”