Thẩm Khúc Ngọc đang được Thẩm Tịch Dạ khuyên bảo, cuối cùng cũng bỏ thuốc lại để Thẩm Tịch Dạ đỡ vào trong phòng, còn trên cây anh đào Phong Uyển Tình và Tiêu Tử Y đang cúi đầu nghĩ ngợi, chẳng ai nói câu nào.
Mãi cho tới khi có tiếng chim nhỏ vì người hầu của Phong Uyển Tình đến gần mà sợ hãi vỗ cánh bay đi, đột nhiên Tiêu Tử Y lấy lại tinh thần nhìn thấy một người hầu mặc áo màu vàng hạ thấp người bên cạnh Phong Uyển Tình hỏi khẽ xem nàng ta có gì sai bảo không.
Tiêu Tử Y không rảnh mà đi thưởng thức người hầu cao lớn tuấn tú bên cạnh Phong Uyển Tình, nói cướp lời, “Uyển Tình tỷ tỷ à, ta nghĩ đi bái tế mẫu phi ta trước đây” Hôm nay ngay từ đầu nàng đã bị muộn rồi, nghĩa trang nhà họ Thẩm ở vùng ngoại ô, đường xá quá xa xôi, vì thế hôm nay lại tế bái ở Từ Đường trước, sau đó mới đi thắp hương trước mộ phần.
Phong Uyển Tình không phải không nghe thấy nhóm Thẩm Khúc Khóc kia nói…, nhìn Tiêu Tử Y thì chỉ biết vị tiểu công chúa kiểu này cơ bản là không biết sự kiện sóng to gió lớn rất khiêu khích năm đó. Nhưng Phong Uyển Tình lại biết, chính nàng cũng không hứng thú làm kẻ lắm lời, dù gì ít nói vẫn hay hơn cả.
“Bạc Liêm à, ngươi có biết Từ đường của Thẩm gia ở đâu không?” Vì để cho Phong Uyển Tình có thời gian suy nghĩ, nàng mở miệng hỏi nàng hầu của nàng ta,
“Biết ạ” Người hầu có tên là Bạc Liêm này đáp nhanh gọn.
“Tốt lắm, hiện giờ dẫn bọn ta vào đó đi” Phong Uyển Tình rất tự nhiên vươn tay nhỏ dài duyên dáng lôi kéo nàng đứng dậy, sau đó xoay người, vươn tay về phía Tiêu Tử Y cười thản nhiên.
“Cảm ơn” Tiêu Tử Y cảm kích nhìn nàng ta cười cười, bắt tay vào làm chuyện của chính mình.
Cuối cùng Phong Uyển Tình cũng nhìn thoáng qua đình viên vắng tanh, nơi đó đơn giản là tịch liêu, làm cho nàng ta không khỏi nhớ lại cảnh như vừa mới thấy người thanh niên đang ngồi ngay ngắn tại đó, sạch sẽ và thánh khiết.
“Tiểu thư..” Bạc Liêm thấy nàng ta vẫn không động dậy, bất chợt cất tiếng giục.
“Được, đi thôi” Phong Uyển Tình quyết tuyệt xoay người, cũng không ngoái đầu lại nhìn mà tiến thẳng về phía trước. Nàng ta biết hắn và nàng là hai loại người khác nhau, trong lòng cũng không có khúc mắc gì, chỉ cần liếc mắt nhìn xa xa đã cảm thấy thoả mãn rồi.
Tiêu Tử Y cùng Phong Uyển Tình tiếp tục đi chậm rãi về phía trước, chẳng qua giờ đổi lại Bạc Liêm là người đánh ám hiệu đi trước lại trở thành Tiêu Tử Y. Nhìn cả người Phong Uyển Tình đờ đẫn như mất hồn hoàn toàn đều nhờ nàng dẫn đi trước, Tiêu Tử Y lắc đầu giận dữ bảo, “Nếu quả thật không bỏ được, ta cũng chẳng ngăn cô nữa, trở về đi ha? Nếu cùng nhà người ta biết nhau rồi nói chuyện, ta sẽ không ngăn cô nữa” Nếu là do nàng làm tổn hại một đoạn nhân duyên như thế nàng cũng thấy có lỗi quá.
Tuy nàng cũng không cho rằng Thẩm Khúc Ngọc xứng đôi với Phong Uyển Tình nhưng nhìn bộ dạng của Phong Uyển Tình thì hình như rất để ý đến đối phương.
Trong mắt Phong Uyển Tình bắn ra tia không cam lòng, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh như cũ, “Tuy ta chinh phục đàn ông khắp nơi, nhưng cuối cùng mới biết có người không thích hợp với ta. Thật rõ ràng, Thẩm Khúc Ngọc là không thích hợp với ta, ta buông tha cho, Vì thế hiện giờ ta chỉ là có điểm không cam lòng mà thôi, cũng không phải để ý cho lắm” Nàng lặp lại cường điệu bản thân không thèm để ý, lại có chút để lại dấu vết.
“Vậy ha…” Tiêu Tử Y kéo dài giọng, thực ra cũng không biết nói gì cho phải cả. Cái loại tình cảm này không thể lấy ra làm trò đùa được. Nàng thực sự không biết là nên sống chung ra sao nữa. Nhưng mà Phong Uyển Tình nói về tình yêu trong đó…làm nàng cũng chịu không nổi đều hoài nghi rốt cục tình cảm tính là gì. Nàng không rõ mà Phong Uyển Tình cũng không hiểu, rồi sau đó con người chẳng qua là dùng hết cả thời thanh xuân của mình để đi tìm đáp án. Nàng không biết mình có quyền ngăn chặn người ta hay không nữa.
Phong Uyển Tình thấy thế lộ ra nụ cười tươi, sẵng giọng, “Thực ra tỷ tỷ ta nói thật nhé, sau này sẽ không đi tìm người đàn ông phù hợp với ta nữa, tất cả đều là lừa muội cả thôi, Muội không trách tỷ tỷ ta đó chứ?”
Biểu hiện kỳ lạ trên mặt Tiêu Tử Y tới cực điểm, đương nhiên nàng sẽ không tin chỉ bằng mấy câu này của nàng ta, cái tính phong lưu đã thành quen của nàng ta chỉ dùng mấy lời là xong sao? Chỉ là nàng không dự đoán được nàng ta sẽ nói thẳng ra thế. Xem ra người phụ nữ này cũng không phải không đáng yêu như vậy.
Phong Uyển Tình thấy Tiêu Tử Y chẳng nói gì, lại cười khì khì, thò tay nắm lấy tay nàng cười ầm bảo, “Bỏ đi. Ta và một đứa bé như muội nói những này làm gì. Thật hồ đồ quá. Ta dẫn muội tới Từ đường của Thẩm gia trước vậy, được chứ?”
Tiêu Tử Y gật gật đầu, quyết định vậy ít ra cũng không sai. Dù sao thì nàng giả vờ như mình còn nhỏ tuổi cái gì cũng không hiểu là được.
“Nhưng mà nói thêm câu nữa này” Sắc mặt Phong Uyển Tình lại đột nhiên ảm đạm hẳn đi, lông mi dài cong vút chớp chớp vài cái, cúi đầu lẳng lặng bảo.
“Vâng, Tử Y xin nghe đây” Tiêu Tử Y cảm thấy tính cách Phong Uyển Tình này thay đổi như chong chóng, cảm xúc biến hoá đến cả bọn nàng trở tay cũng không kịp, thật đúng là không biết có người đàn ông nào có thể chịu nổi nữa.
Phong Uyển Tình dừng bước, hai tay nắm lấy cánh tay của Tiêu Tử Y, mắt đẹp lặng yên nhìn nàng nói nghiêm túc, “ Nhớ kỹ, nếu quả thật đã thích một ai đó, thì tuyệt đối tuyệt đối đừng có bỏ qua người đó. Nếu bỏ lỡ thì người đó đã vụt qua, cuối cùng có đuổi theo cũng không được nữa”
Tiêu Tử Y nhìn sự thật trong đôi mắt của Phong Uyển Tình, trong đầu hiện lên dung mạo tuấn tú dịu dàng của Tiêu Cảnh Dương, sau đó thì lại biến thành cảnh cổ tay Nam Cung Sanh chảy đầy máu rơi trên người nàng, lại thấy hốt hoảng. Đến tột cùng nàng đã bỏ lỡ cái gì rồi? Có phải đúng vậy không? Hay là đã bỏ lỡ ai đó đây?
Phong Uyển Tình cũng kìm không nổi nhớ lại chuyện của mình, hai người cùng yên lặng nhìn nhau, mãi cho tới khi có giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh của hai nàng.
“Công chúa, hoá ra là người ở đây. Thứ lỗi cho tại hạ bảo hộ bất lực, không có cách nào bảo vệ được người” Trầm Ngọc Hàn nói xong câu cuối cùng cứ như nặn ra từng chữ trong kẽ răng vậy.
Đôi mắt đẹp đa tình của Phong Uyển Tình bất chợt lạnh lùng, dùng loại giọng điệu lãnh đạm nói chậm rãi, “Bản tiểu thư mời Công chúa Điện Hạ cùng đi giải sầu chút, chả lẽ không được sao?”
Trầm Ngọc Hàn đè nén cơn giận trong lòng lại, cúi đầu quỳ một chân xuống nghiêm mặt bảo, “Thần chính là tự trách tội mình không làm tròn trách nhiệm bảo hộ công chúa, cũng chẳng có toan tính gì cả”
Tiêu Tử Y đứng một bên nghe vậy thì trầm trồ khen ngợi, Trầm Ngọc Hàn không thẹn là xuất thân từ gia tộc thương nhân, mỗi một lời từ đầu tới cuối đều chặt chẽ, cẩn thận. Quả thật vừa rồi tuy giọng điệu của hắn có chút không đúng, nhưng mà nói ra vẫn là tự khiển trách bản thân. Nàng thấy lông mày Phong Uyển Tình vẫn cau lại định nói gì đó, sợ tâm tình bọn họ không tốt thốt lên nhưng câu khó nghe, vội vã chen vào một câu, “Giờ lành cũng sắp tới rồi chăng? Biểu ca hay là huynh dẫn ta đi bái tế mẫu phi ta trước đi”
Phong Uyển Tình cười híp mắt lại nói chen vào, “Vẫn cứ nên để bản tiểu thư dẫn muội đi thôi, ít nhất ta cũng chẳng giống kẻ nào đó, cố ý dẫn muội đến nhà Thẩm gia lớn như vậy mà đi lòng vòng mãi để giết thời gian đâu”
Trầm Ngọc Hàn chà một câu, lửa giận bốc lên nhìn Phong Uyển Tình chằm chằm.
Tiêu Tử Y thấy vậy lại càng cảm thấy Phong Uyển Tình nói câu này có vẻ trúng đích, biểu ca này của nàng khả năng là tính toán vậy thật. Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, rồi cười yếu ớt bảo, “ Vậy xin phiền Phong Tình tỷ rồi”
Trầm Ngọc Hàn mím chặt môi, thở dài nói, “Không phải hạ quan cố ý kéo dài thời gian, mới vừa rồi lúc hạ quan tiến vào trong phòng khách thì cũng không thấy hai người đâu. Đến cả đứa bé đi cùng tiểu công chúa người cũng không thấy nữa