Tiêu Tử Y nhìn về phía trước, chỉ thấy một tiểu viện không lớn lại tinh xảo xuất hiện ở khúc ngoặt. Bởi Thẩm gia ngoài vườn, hoa viên thì khắp nơi đều là vườn theo bốn mùa để tạo thành. Các nàng vừa mới đến cuối vườn, bỗng bố trí cũng thay đổi, chợt cảm thấy chung quanh một mảnh hiu quạnh, cả dây thường xuân ở góc tường cũng không hiểu sao không hợp mùa hiện ra một màu đó tím.
“Đi nào, đừng có ngây người thế, về chậm chút không phải không được sao?” Phong Uyển Tình lôi nhẹ Tiêu Tử Y thúc giục nàng do dự.
“Tỷ nói chỉ là liếc mắt nhìn thôi mà, nếu không thấy người thì đi ngay cơ mà” Tiêu Tử Y cắn môi dưới, không yên tâm dặn dò. Nàng sợ Phong Uyển Tình này nhìn thấy soái ca thì sẽ nhào vào, nàng thấy mình cần phải chịu trách nhiệm bảo vệ biểu ca chưa biết mặt kia an toàn mới được.
“Được rồi, đi thôi” Phong Uyển Tình kéo nhẹ Tiêu Tử Y lên trước, nói khẽ.
“Tại sao lại hạ giọng vậy chứ?” Tiêu Tử Y cau mày hỏi. Bởi đột nhiên Phong Uyển Tình trở nên thần thần bí bí, tiếp theo nàng cũng không tránh khỏi hỏi khẽ, bỗng chốc có cảm giác như làm kẻ trộm vậy.
“Ngắm mỹ nam thì đương nhiên làà ngắm trộm rồi, gọi người ta ra nói chuyện là hỏng, thân phận ta và muội sẽ ảnh hưởng đến hành vi cử chỉ của họ, Mà cách tốt nhất đó là, lặng lẽ quan sát kỹ. Lần trước ở nhà Nam Cung là vì có phu nhân Nam Cung coi chừng ta nên chẳng còn cách nào, lần này nhất định phải dựa theo cách nghĩ của ta mà thực hiện” Phong Uyển Tình đương nhiên bước qua cảư mà không vào, dẫn Tiêu Tử Y ra cửa sau đình viện, ở đó có một cây anh đào thấp bên tường, nhìn xuyên qua đám lá có thể thấy toàn cảnh trong đình viện.
Tiêu Tử Y chịu không nổi lắc đầu, đến cả chuyện rình coi mà cũng phong nhã tự nhiên như vậy, càng ngày nàng càng cảm thấy chân tướng Phong uyển Tình này thật giống một công tử ăn chơi (Play Boy) . May là nàng ấy không đầu thai làm đàn ông, nếu không có biết bao cô gái là người chịu khổ nhất.
Song nội tâm lại càng oán giận hơn, trong lòng Tiêu Tử Y dâng lên một cảm giác kích thích vô cùng, tốt hơn là nàng nên túm váy theo Phong Uyển Tình bước nát đám cỏ, cẩn thận không để phát ra tiếng động. May là nơi này mặc dù là vườn thu nhưng vẫn là đang mùa hè. Ở đây cũng không nhiều lá rụng lắm, hai người thuận lợi đứng dưới gốc cây.
Vừa thở ra nhẹ nhàng, Tiêu Tử Y liền phát giác ra ngoài mùi cây cỏ, bùn đất ra thì còn có một mùi thuốc đông y tràn ngạp quanh nàng. Hơn nữa mùi thuốc đông Y này hình như đã được ngửi ở đâu đó rrồi.
“Aizzz, mùi hương này thật đúng là làm cho người ta chịu không nổi, nhưng lại làm cho ta nhớ được gì đó” Phong Uyển Tình lập tức lấy chiếc khăn trong lòng ra che mũi lại.
Tiêu Tử Y thấy hành động quen thuộc này của Phong Uyển Tình, bỗng chốc nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phong uyển Tình. Lúc ở trong vườn U Lan của nam Cung Sanh cũng có mùi thuốc đông y này. Nhưng khác ở chỗ là lúc ấy rất nồng nặc, hiện giờ loại mùi hương thản nhiên này lại làm cho lòng không khỏi bình tĩnh hẳn, còn có hiệu lực ngưng thần bình khí.
“Oa, Thẩm Khúc Ngọc đẹp quá ha. Không cô phụ kỳ vọng của bản tiểu thư đây” Lông mi thật dài của Phong Uyển Tình chớp chớp hai lần, giọng sợ hãi than thầm từ trong chiếc khăn truyền ra, có chút khàn khàn.
Tiêu Tử Y lấy lại tinh thần, nhìn theo tầm mắt nàng ta, chỉ thấy qua khe lá, thấy một nam tử mặc áo trắng đang ngồi trên ế đá cúi đầu chọn thuốc, cầm một túm lên đưa lên mũi ngửi. Tuy các nàng chỉ nhìn thấy một nửa mặt nhưg có thể thấy hắn cũng không buộc tóc lại, toàn bộ tóc đen dài lúc cúi xuống buông tự nhiên trên vai che gần như toàn bộ khuôn mặt.
Tiêu Tử Y tò mò vì sao không thấy rõ mặt, Phong Uyển Tình lại còn có thể khen là Thẩm Khúc Ngọc kia đẹp trai chứ nhỉ? Trong con mắt nàng, người đàn ông này tuy ngồi ở chỗ đó có khí chất hiền lành, song cả người lại tản ra cảm giác bình tĩnh, giống như nàng từng có cảm giác thất bại này với Nam Cung Sanh, vì thế lần này cũng không thể kết luận dễ dàng được.
“Tay huynh ấy thật đẹp, động tác lại ôn nhu như thế, nếu là bàn tay như vậy….” Phong Uyển Tình như biết nghi vấn trong lòng Tiêu Tử Y là gì, bắn lên tia sáng khác thường trong mắt, lẩm bẩm nói.
Tiêu Tử Y sửng sốt, lúc này mới dời mắt đến bàn tay của Thẩm Khúc Ngọc, nhìn xong không khỏi thầm than Phong Uyển Tình quả nhiên là đã duyệt qua vô số người, đôi tay thon dài và màu da trong suốt kia, hơn nữa dưới ánh mặt trời lại làm con người ta mê mẩn, hơn nữa động tác lại ôn nhu như vậy, làm người ta lập tức nhìn ra tính cách của hắn cũng mềm mại điềm tĩnh như mặt nước vậy.
“Tử Y muội muội à, Muộic chắc hẳn tò mò ta vì sao lại thích loại đàn ông này nhìn nhu nhược chẳng có sức gì phải không?” Phong Uyển Tình liếc mắt nhìn Tiêu Tử Y một cái, sau đó thì luyến tiếc rời mắt khỏi người Thẩm khóc ngọc, vòng vèo trở về.
“Chẳng có gì đặc biệt cả” Tieu Tử Y nhìn lại về phía Thẩm Khúc Ngọc. CÁc nàng chỉ cách hắn khoảng hai mươi bước chân, nhưng mà nhẹ giọng nói chuyện thì không sợ hắn nghe được.
“Trước đây lúc ta vừa mới cập kê, ta thích đàn ông mạnh mẽ, võ nghệ cao cường chẳng sợ cái gì, tốt nhất lại còn có thể cưỡi ngựa trắng liều lĩnh cướp ta đi, dẫn ta đi du ngoạn khắp nơi. Nhưng mà mất vài năm sau ta hoàn toàn thất vọng, vì loại đàn ông này không phải không có, mà là họ không chỉ coi trọng mình ta đâu, họ còn coi trọng võ công và công danh nữa. Trong đôi mắt đẹp của Phong Uyển Tình lộ ra thần thái thê lương, nói mềm nhẹ.
“TA cũng tưởng tượng như vậy đấy” Tiêu Tử Y mìm môi cười nói. Lúc nàng còn đang đi học, cũng đã từng có lần tưởng tượng đến, nếu đi qua sân thể dục, chợt đột nhiên có một quả bóng hoặc quả cầu bay vọt tới, tiện lại là một soái ca cũng tốt. Tiếc là loại chuyện này xác xuất xảy ra rất thấp ít phát sinh, thường thường lại gây cho nàng là bị cầu nện vào đầu nhiều hơn.
“Sau đó, ta vừa có thể làm cho ta cảm thấy nam nhân vui vẻ, cách tốt nhất có thể để cho ta vui vẻ cả ngày không cần lo lắng nghĩ ngợi phiền não chuyện thế tục này, mang ta đi ẩn cư ở thế ngoại đào nguyên. Nhưng mà tương tự lại làm cho ta thất vọng thay, loại đàn ông này mà nói làm ra chuyện không chỉ có mỗi một mục đích hoặc là nghĩ mình chiếm được gì đó trên người ta, đều dùng lời ngon tiếng ngọt nói dối, cuối cùng ta không thể không tỉnh lại trong mộng của mình” Phong Uyển Tình để khăn tay xuống, như rốt cục không chống đỡ nổi cả người, chậm rãi ngồi xổm xuống bãi cỏ.
“Sau đó nữa, ta trở nên cần tìm kiếm các loại đàn ông, ta phải tìm được một người đàn ông mà ta thích, phải tìm được một người có thể cho ta dựa vào. Ta cứ đi tìm mãi, nhưng vẫn không thích”
Tiêu Tử Y nghe vậy bỗng tràn đầy cảm xúc, nàng quay đầu đi, nhìn xuyên qua đám lá đào che chắn, khuôn mặt như hoa của Phong Uyển Tình kia lộ ra vẻ cô đơn, trong lòng không khỏi run lên.
Nữ nhân này thực ra cũng không sai, nàng đang đi tìm tình yêu, bởi nàng ấy chỉ vì tình yêu này mà sống. Nếu không có tình yêu, nàng ấy cũng chẳng còn động lực nào mà tiếp tục dây dưa cuộc sống này nữa, tựa như một đoá hồng nhất định phải dựa vào đất, hoặc là một chén nước để sống vậy.
Phong Uyển Tình còn tiếp tục nói tiếp gì đó, đột nhiên đôi mắt đẹp bỗng toát lên tia sáng kỳ dị, rốt cục nói không ra lời, mặc cho ai nhìn cũng thấy được tâm tình nàng ta đang bị kích động.
Tiêu Tử Y theo bản năng nhìn lại trong đình viện, vừa thấy cũng không không khỏi ngây ngẩn cả người.
Cái vị Thẩm Khúc Ngọc kia, đã dần ngẩng đầu lên, chậm rãi tiến về hướng các nàng.
“HẠbộ dạng…thật đúng là đẹp quá ha…”Bên tai truyền đến tiếng than nhẹ của Phong Uyển Tình.