La Diễn Văn không dám tin đứng tại chỗ sững sờ, thậm chí còn không kịp phản ứng để lau sạch cát bám đầy trên cổ và mặt. Đang…..xảy ra chuyện gì đây?
Tuy trong tay áo Tiêu Tử Y vừa mới được Nam Cung Sanh cho bản kế hoạch dạy học, nhưng mà nàng cũng chẳng còn tâm tư đâu mà cùng hiệp thương với La thái Phó nữa. Nàng chỉ cần nhìn thấy vị La Thái Phó này ỷ vào việc mình là đại nhân bắt nạt các đứa bé của nàng thì trong lòng đã kìm không được lửa giận rồi.
Đáng nhẽ là cần phân rõ phải trái gì với người ta đã, nhưng đối phó với hạng người như thế thì ra tay trực tiếp là cách tốt nhất. Định cướp bọn trẻ bên cạnh nàng đi sao? Đừng có mà mơ nhé! Ta là công chúa sợ ai chứ!
Tiêu TRạm sùng bái nhìn bác nhỏ của mình, chỉ có nàng ấy mới dám ném cát vào mặt La Thái Phó. Mà quan trọng nhất là, bé biết nàng vì bảo hộ bé nên mới phải làm vậy, điều này làm cho bé càng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nam Cung Tiêu đứng cạnh vui sướng nhất mà cũng không tránh khỏi sầu lo, cái vị La Thái Phó này hình như không dễ đối phó cho lắm, công chúa kiêu ngạo như thế, khó bảo toàn mà không có hiệu quả ngược lại.
Mỗi người ở đây đều lo lắng đăm chiêu, nhưng không cùng hẹn mà đều nhìn La Thái Phó đứng nguyên một chỗ, để ý xem ông ta có phản ứng thế nào.
Đầu óc La Diễn Văn rốt cục cũng tiếp nhận được sự thật là mình bị người ta ném cát vào người, tức giận tới mức run rẩy, cả tay chân, mồm mép định mắng chửi người cũng không thốt lên nổi lời nào.
“La Tháo Phó, ngài có khoẻ không? Ta chẳng qua chỉ là muốn nói với ngài chút về chuyện vô ý là gì mà cố ý là gì thôi mà, ta nghĩ điều này chắc ngài phân biệt được rõ đấy chứ?” Tiêu Tử Y cười híp cả mắt bảo. Định truy cứu trách nhiệm thì cứ nhằm vào nàng đi, dù sao thì hiện giờ nàng cũng chẳng qua là một cô bé mới có mười bốn tuổi mà thôi, không hiểu được chuyện đúng mực là bình thường mà.
La Diễn Văn há miệng ra thấy đều toàn là cát, định phun ra nhưng cảm thấy thất lễ quá, song đến cả cãi lại cũng không thể được, gấp đến độ ông ta cứ lắc đầu mãi.
“Ngài xem xem, người cảm thấy hối hận cũng đã xin lỗi rồi, chúng ta có thể hiểu được ý ngài là tốt rồi” Tiêu Tử Y cười hiện rõ lúm đồng tiền nói.
La Diễn Văn dường như cơn tức vẫn còn, đang định liều lên tiếng phản bác thì thấy một giọng non nớt, thánh thót dễ nghe truyền từ dưới lên, “Vị lão gia gia này ơi, vẫn nên đem phủi sạch cát trên mặt đi đã”
La Diễn Văn cúi đầu nhìn thấy một cô bé mặc váy màu hồng nhạt, hai tay đang cầm một chiếc khăn mặt, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to trong sáng yên lặng nhìn ông ta.
Nên dùng câu vẫn lưu hành mà nói, tuyệt…..tuyệt thật đó! Quả nhiên vẫn có những cô bé mà ai cũng thích. La Diễn Văn dường như rung rung nhận lấy chiếc khăn lau trong tay cô bé, đem lau sạch cát trên mặt và trong miệng đi.
“Vị lão gia gia nè, đem trà này súc miệng đi ha” Bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một cô bé khác, hai người này khuôn mặt giống nhau như đúc, có khác chính là trên tay cô bé này đang bưng một ly trà xanh.
Rất……rất ngoan! Nếu Quốc Tử Giám mà nhận nữ sinh thì có phải tốt biết bao không, vậy thì cả ngày ông ta cũng không cần tức giận gì với một đám nhóc thối kia. Vẫn là con gái khéo hiểu lòng người quá ha! La Diễn Văn đưa tay bưng tách trà lên xúc miệng, cuối cùng cũng bởi do khát nước quá mà đem chén trà uống một hơi cạn sạch.
“Hừ, miệng ta cũng rất khát, sao không có ai bưng nước trà và khăn dâng lần lượt cho ta nhỉ?” Độc Cô Huyền đứng bên cạnh tức khí nghĩ ngợi, chợt buột mồm hạ giọng oán hận bảo.
Nam Cung Tiêu đứng bên cậu ghé sát tai cậu nói khẽ, “Vậy cũng muốn ngươi có phúc được hưởng mới được. Nhìn trò đùa dai biểu hiện trên mặt hai chị em kia kìa, chỉ sợ chén trà này cũng không đơn giản vậy đâu”
Độc Cô Huyền trợn to mắt trừng trừng, cũng còn chưa nhìn ra biểu hiện trên mặt hai chị em song sinh này có chỗ nào không bình thường, nhưng nếu Nam Cung Tiêu mà đã nói vậy thì dĩ nhiên là có lý của nó rồi.
La Diễn Văn uống xong chén trà, không thể không nói tâm tình đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông ta nói gì với bọn nhỏ trong nhà trẻ này đây? Cho dù có là công chúa Trường Nhạc đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ không lớn không nhỏ mới mười bốn tuổi thôi. Quan trọng nhất là ông ta muốn bẩm báo gấp những điều mình biết lên đương kim thánh Thượng, xin ngài quyết định.
Tiêu Tử Y nhìn biểu hiện âm hiểm trên mặt vị La Thái Phó này trong lòng cũng cảm thấy bất an. Ai biết được lão già này có thể gây ra chuyện gì nữa, nàng có thể bịt kín được sao?
“Hôm nay lão phu coi như nể mặt hại vị tiểu thư nhà họ Tô mà bỏ qua cho. Công chúa tự giải quyết cho ốt đi” La Diễn Văn hơi nâng tay lên rũ rũ cát trên người xuống rồi sầm mặt quay người đi.
Tiêu Tử Y thở phào một hơi, xoa đầu Tiêu TRạm khen ngợi, “Trạm Nhi, hôm nay là tốt lắm” Thật sự là càng ngày càng làm cho người ta yêu thương không thôi.
Tiêu TRạm ngượng ngùng cúi đầu cười, trước đây bác nói rất đúng, cảm thấy có thể giúp được người khác thật tốt lắm. Độc Cô Huyền chạy đến bên Tô Lâm Lang, không hiểu hỏi, “Lâm Lang, ngươi đưa cho La Thái Phó kia uống gì thế?”
Tô Lâm Lang ngây thơ mở to hai mắt lắc lắc đầu nói, “Ta cũng không biết ha, là nó bảo ta bưng cho ông già kia đó, nhưng mà chắc bên trong có gì đó nha! Ha ha….” Nói dứt lời cười trộm chỉ tay về phía xa xa.
Độc Cô Huyền và Nam Cung Tiêu cùng nhìn theo tay cô bé chỉ thì chỉ thấy có một người lúc nào cũng luôn ngồi một mình yên lặng đọc sách Đàm Tinh Duyệt kia.
“Nè, nè! Đàm tiểu đệ! Rốt cục bỏ gì vào trong chén trà đó hả?” Độc Cô Huyền chạy vội đến trước mặt Đàm Tinh Duyệt, tò mò hỏi.
Đàm Tinh Duyệt im lặng mọt lúc, đôi mắt nhỏ dài khẽ nhếch lên, chiếc môi mỏng thản nhien phun ra hai từ, “Ba đậu”
“Ba đậu à? Ba đậu là cái gì vậy hả?” Độc Cô Huyền ngẩn ngơ. “Có phải là cây đậu ăn rất ngon không?”
Đàm Tinh Duyệt liếc mắt nhìn cậu, rốt cục cũng lười đáp lại, tiếp tục chuyển sự chú ý về quyển sách cậu đang cầm trên tay. Có cái lão già kia ở đó cứ làm ầm ĩ lên làm người ta phát ốm, vì thế cậu mới muốn ông ấy mau mau đi cho nhanh thôi mà.
Lúc này Nam Cung Tiêu mới đến gần, nghe được tiếng Độc Cô Huyền lầm bầm gì đó…, nhấc tay lên vỗ nhẹ xuống đầu Độc Cô Huyền bảo, “Đồ ngốc, không biết hả? Không biết mà còn nói…, vậy đi cùng ta tới phòng y tế tìm HÀn Nguyệt tỷ tỷ xin ăn thử chút xem” Đúng là đần quá, đó là thuốc xổ thuốc xổ đó mà!
“Được được! Đi, vậy thì đi!” Độc Cô Huyền nghĩ đến ba đậu là loại ăn rất ngon nên vui vẻ bất đắc dĩ kéo Nam Cung Tiêu chạy tới phòng y tế.
Tiêu Tử Y nghe được rất rõ ràng, nhếch miệng cười. Đàm Tinh Duyệt là em trai của thầy tướng Đàm Nguyệt Li, dĩ nhiên trên người không thể thiếu một chút thuốc cổ quái gì đó rồi. Nhưng mà nàng cũng không ngờ Đàm Tinh Duyệt vốn chẳng quan tâm đến xung quanh vậy mà lại là đứa bé có thể ra tay giúp đỡ, chứng thật điều này làm nàng mừng rỡ mãi. Chỉ cần chút thay đổi mà cuối cùng lại có hiệu quả thật.
Đành cúi đầu tự an ủi động viên Diệp Tầm vài câu, Tiêu Tử Y mới đi tới cầm lấy tờ giấy trên tay Nhược Trúc. Dù không có chữ ký bên dưới nhưng nhìn bút tích thì cũng biết là Nam Cung Sanh viết cho nàng, trên mặt tờ đó chỉ viết vài câu, “Nhanh đi gặp Hoàng thượng giải thích hết đi”
Tiêu Tử Y cảm thấy cả kinh, dĩ nhiên đoán được Nam Cung Sanh nhắc nhở gì.
Chẳng trách mà mới vừa rồi vị La Thái Phó kia lại dễ dàng bị đánh đã đi mất rồi, nàng còn tưởng là do hiệu quả thần tốc của ba đậu chứ. Hoá ra là quay đầu đi gặp phụ hoàng, định thành kẻ ác tới cáo trạng trước ha!
Hừ hừ! Cứ thử xem ai sẽ là kẻ ác tới cáo trạng trước nhá! Nàng từ nơi này đi cung Vị ƯƠng nhưng là con đường ngắn nhất nhá. Tiêu Tử Y cầm tờ giấy trong tay run lên, tâm tình khoái trá nghĩ nói thầm.