Ôi, cuối cùng đã nói chuyện rồi! Vì vừa rồi Tiêu Tử Y suýt nữa quên mất anh bạn nhỏ này trong lòng mà cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng quả thật Đàm Tinh Duyệt đứng đó trông quá yếu ớt, rất dễ bị người ta bỏ qua.
“Ha ha, Tinh Duyệt em đang nghĩ như thế hả? Chẳng trách tối nào em cũng ngồi ngắm sao. Nhưng mà nghĩ vậy cũng khá giống với ý này. Dù sao ngắm sao đêm chúng ta cũng nên học theo” Đàm Nguyệt Li có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn để ý tới vấn đề của Tinh Duyệt.
Đàm Tinh Duyệt từ từ ngẩng đầu lên, lúc này Tiêu Tử Y mới nhìn rõ khuôn mặt của cậu bé thu hút này.
Là đứa bé có nước da rất trắng, cũng không phải là loại trắng nõn của Diệp Tầm, mà là loại nước da trắng không bình thường, nhìn tái nhợt. Vừa nhìn là thấy rất ít ra ngoài, ít nhìn thấy ánh mặt trời. Loại màu da trắng nhợt này càng tôn thêm vẻ suy nhược của cậu. Trước ngực cậu lủng lẳng đeo một chiếc ngọc bội, vốn làm tôn lên nước da trắng nõn. Nếu không phải Tiêu Tử Y biết rõ cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Đàm thì còn nghĩ cậu là đứa bé con nhà nghèo bị suy dinh dưỡng nào đó chứ!
Ánh mắt cậu bé trông rất giống Đàm Nguyệt Li, là đôi mắt hẹp dài hoa đào, tiếc là không có thần vận giống Đàm Nguyệt Li, nhìn cũng chẳng thấy xinh đẹp chút nào, mà ngược lại còn có chút trầm lặng.
Đang lúc Tiêu Tử Y ngắm kỹ Đàm Tinh Duyệt thì vừa lúc cậu mở mắt nhìn nàng, tầm mắt hai người giao nhau rồi lại cụp xuống, Đàm Tinh Duyệt lập tức giống con chó con bị kinh hãi, vội vàng nhìn lảng sang chỗ khác. Tiêu Tử Y thấy thế sắc mặt âm trầm lôi Đàm Nguyệt Li đi ra ngoài, Nam Cung Tranh mặc dù tò mò nhưng vẫn đang làm bạn nói chuyện với Đàm Tinh Duyệt.
“Có chuyện gì vậy?” Đàm Nguyệt Li kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Tử Y, chẳng hiểu sao nàng lại có vẻ mặt thế này.
Tiêu Tử Y lôi hắn rời xa đại điện tới một gốc cây thì dừng lại, quay đầu cau mày chất vấn, “Có phải nhà các ngươi chăm sóc Tinh Duyệt không tốt không? Nếu không sao nó lại có kiểu như thế hả?” Nhìn bộ dạng sợ hãi kia của Đàm Tinh Duyệt, lòng Tiêu Tử Y cũng nghĩ mãi tới chuyện ngược đãi trẻ con.
Đàm Nguyệt Li ngẩn người, bật cười khẽ nói, “Sao thế chứ? Dù gì thì Tinh Duyệt cũng là đệ đệ của ta, nhưng mà cũng khó trách người sẽ nghi ngờ, từ nhỏ nó vốn có cá tính như thế rồi, ai khuyên cũng không được. Hôm nay có thể mở miệng nói chuyện cũng là điều bất ngờ đối với ta đó”
“Nói thế là thế nào?’ Tiêu Tử Y khó hiểu, sao cả chuyện mở miệng nói cũng là điều bất ngờ chứ?
“Tinh Duyệt là đứa con lúc cha mẹ ta đã già mới sinh được, theo lý thuyết thì hẳn vốn là đứa con cưng. Nhưng mà từ sau khi Tinh Duyệt sinh ra, cha ta bắt đầu được thăng quan. Mất vài năm cứ ngồi mãi chỗ đó, ngày nào cũng bận chuyện công vụ thì khỏi cần nói rồi. Còn mẹ ta thì vì giúp cha củng cố địa vị quan trường nên ngày nào cũng đi ra ngoài giao lưu với các bà, vì thế cứ để Tinh Duyệt cho nhũ mẫu và thị nữ nuôi.
Đứa bé này ngày nào cũng xem sách ban ngày, ban đêm thì lên núi ngắm sao, nếu không tình cờ hỏi nó hai câu thì nó còn trả lời, còn hầu như đều tưởng nó bị câm điếc vậy.” Đàm Nguyệt Li cười khổ bảo.
Tiêu Tử Y nghe vậy thì thở dài, hoá ra Đàm Tinh Duyệt là đứa bé tự kỷ điển hình, bởi do trước đây thiếu coi sóc, vì thế mới tạo cho tính không có cảm giác an toàn thế này. Đây cũng là cách làm không ổn lắm, thường thì đứa bé nào tâm linh cũng rất nhạy cảm, nếu chẳng may nói nhỡ câu nào lại xúc phạm tới nó.
“Thật là, cũng không biết nó bắt đầu không nói chuyện từ lúc nào nữa” Đàm nguyệt Li ảo não dùng chiếc quạt đập đập vào đầu.
Tiêu Tử Y hung hăng trừng mắt liếc, nói hờn mát, “Lúc nào ư? Anh cứ nghĩ kỹ lại xem nào, lúc nó còn nhỏ, có phải lúc nó gọi anh anh cũng không đáp hay không? Có phải lúc nó khóc anh cũng không đến dỗ hay không? Có phải lúc nó kéo góc áo của anh mà anh lại giựt vội ra hay không? “ Đứa bé này không có khả năng hành động như thế. Mà nguyên nhân càng ngày càng không thích nói chuyện khả năng duy nhất chính là chẳng có ai đáp lại nó, như vậy nó nói cho ai nghe đây?
Đàm Nguyệt Li ngẩn ra, nét tươi cười trên mặt cứng nhắc lại, cuối cùng cười không nổi nữa.
Tiêu Tử Y cười lạnh nhạt bảo, “Theo lời anh tự nói, thì tuổi thơ của anh có vẻ như rất tốt đẹp thì phải, có cha mẹ yêu thương, làm hết mọi thứ vì anh. Nhưng mà giờ anh có thể mang niềm vui đến cho bọn trẻ ở nhà trẻ này, vậy mà anh lại chẳng thèm mở miệng nói chuyện câu nào với đệ đệ của mình, cũng quá thể lắm”
Đàm Nguyệt Li cứng họng không trả lời được, trong mắt hoa đào hiện lên tia hối hận, đôi môi mỏng giật giật định giải thích gì đó nhưng cuối cùng cũng biến thành thở dài. Hắn giải thích cái gì chứ? Nàng nói câu nào cũng đúng hết, hắn vứt hết mọi trách nhiệm lên cha mẹ, còn bản thân mình trên thực tế rất ích kỷ. Ngày nào cũng vùi đầu đọc sách, muốn sớm tìm ra khát vọng, dùng hêt mọi thủ đoạn cũng chỉ cầu được công danh lợi lộc mà thôi.
Từ trước tới này hắn không biết tính tình kiểu này của mình lai đáng xấu hổ thế, đồng thời hắn còn biết rõ Hoàng thái tử rất thích hắn. Nhưng mà Tiêu Tử Y nói đúng lắm, hắn cũng có thể ôn nhu đối với những đứa trẻ khác nhưng mà đối với đệ đệ mình thì ngược lại, còn lười ở cùng nữa.
Tiêu Tử Y sớm đã có tư tưởng giáo dục tên thầy tướng tự cho mình là đúng này lâu rồi, nhưng khi nhìn vẻ hối hận trên khuôn mặt đẹp trai của hắn thì những gì vốn định nói ra trong lòng lại không nỡ nói.
“Ta có một người bạn trước đây cũng vậy, ở trước mặt người khác thì là người rất hoàn mỹ, nhìn thấy ai cũng mỉm cười, ai bảo nàng ấy làm nàng ấy cũng đều vui vẻ làm hết, hơn nữa đều có khả năng làm tốt. Nhưng mà nàng ấy vừa về đến nhà thì tính tình thay đổi hẳn, mỗi ngày bị áp lực gì đều bung ra, đối tượng chẳng qua lại chính là cha mẹ của mình, Nàng ấy làm vậy có đáng không? Cho dù có chiếm được lòng người khác thì sao chứ? Cuối cùng người ở bên cạnh mình mãi vẫn là người thân của mình thôi. Sao lại không đối xử tốt với họ chút chứ?” Tiêu Tử Y thản nhiên nói. Người như thế nàng hiểu nhất, họ cơ bản là không biết mất đi người thân thống khổ thế nào đâu, tiêu xài hoang phí loại hạnh phúc xa xỉ không ràng buộc gì, một ngày nào đó sẽ hối hận vô cùng vô cùng đó.
Đàm Nguyệt Li nghe vậy thì không nói câu nào mà xoay người đi đến điện Vĩnh Thọ, Tiêu Tử Y vội vàng ngăn hắn lại, thất kinh hỏi, “Anh định làm gì thế?”
“Ta muốn dẫn nó về nhà” Hai mắt Đàm Nguyệt Li nhìn thẳng vào trong chỗ ngồi trong điện nhìn con người bé nhỏ kia, lần đầu tiên dùng giọng nghiêm túc nói chuyện với nàng. Nhưng mà Tiêu Tử Y bất ngờ lại không thấy phản cảm.
Mãi cũng không thấy đáp lại, Đàm Nguyệt Li cúi đầu nhìn mặt Tiêu Tử Y, thì thấy cô gái này đã cười rất vui vẻ, “Ta nói ta muốn dẫn nó về nhà” Đàm Nguyệt Li kiên định nhắc lại. Hắn đã biết vấn đề ở chỗ nào rồi, như vậy không cần để Đàm Tinh Duyệt ở trong cung nữa.
“Đây là đâu nào? Có thể cho anh tuỳ tiện đến lúc nào thì đến mà đi lúc nào thì đi sao?” Tiêu Tử Y cười trông rất ác, thấy Đàm Nguyệt Li định mở miệng phản bác thì lập tức cau mày bảo, “Anh về thì anh có thể bảo đảm một ngày mười hai canh giờ ở bên cạnh nó suốt được sao? Anh có thể cam đoan rằng trong lúc vô tình anh làm tổn thương nó rất nhiều lần vậy, nó còn có thể dễ dàng tin tưởng anh nữa hay sao?
“…..” Đàm Nguyệt Li há họng không trả lời nổi, hẳn tưởng tượng trước đây cứ hứa giống như trước đây, lại thấy không dễ thốt ra được câu nào khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo kia của Tiêu Tử Y.
“Không phản đối nữa à? Tốt lắm, vậy cứ thế đi, chiều mai nhớ đến đúng giờ đi học, đừng tới muộn nhé, tạm biệt!” Tiêu Tử Y đẩy vai hắn ra, xoay ngược hắn lại rồi đi qua, sau đó phụ giups hắn hướng cửa cung mà đi.
“……” Đàm Nguyệt Li bắt đầu cân nhắc, có phải hắn quyết định mang Tinh Duyệt đến đây bên cạnh công chúa rất nguy hiểm này là quyết định sai lầm rồi không đây?
“A! Đúng rồi, tối qua ta ngắm sao, Đàm công tử à, hôm nay anh sẽ rất xui xẻo đó nha!” Tiêu Tử Y bỗng thốt lên câu nói bất ngờ.
“Gì cơ?” Đàm Nguyệt Li nghe được câu quen thuộc, tự dưng quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Tử Y.
“Ôi, đằng trước có cây đó…”
“Pưng!”
“Vẫn nói chậm mất rồi…” Tiêu Tử Y vỗ vỗ tay, cười híp cả mắt lại bảo.
Ha ha, cuối cùng thì đã hết giận rồi.