“Trầm Ngọc Hàn ư?” Tiêu Tử Y nhíu mày, hôm qua nàng vừa mới nói chuyện với Thái Khổng Minh về người này, sao thế nào mà hôm nay đã hiện ra trước mặt nàng rồi vậy? Đây không phải là trùng hợp quá mức đó sao?
“Thế La thị vệ phụ trách đâu rồi? Ta còn nhớ rõ ngươi là ngự tiền thị vệ đi?” Không đối đầu, La thị vệ là do Tiêu Cảnh Dương đưa cho nàng, đến cả đạo lý không thèm chào hỏi cũng đã đi mất rồi ha!
“Công chúa, La thị vệ bị điều đi rồi, là Hoàng thượng phái ta tới đây” TRầm Ngọc Hàn không thèm để ý tới thái độ phòng bị của Tiêu Tử Y, cười bẩm báo.
Tiêu Tử Y nghĩ ngợi, giải thích như vậy cũng hợp tình hợp lý, dù sao thì có thể phủ định Tiêu Cảnh Dương an bài thì cũng chỉ có phụ hoàng của nàng thôi. Nghĩ đến đây, Tiêu Tử Y nhoẻn miệng cười bảo, “Vậy làm phiền biểu ca rồi. Chúng ta bây giờ hồi cung đi, nhưng mà trước đó phải đi cung Kiến Chương nhìn Hoàng Bà nội chút xem có chuyện gì hay không đã” Hơn nữa chị em song sinh nhà họ Tô nhất định là cùng Hoàng Thái Hậu đi rồi, nàng kiểu gì cũng phải đi đón các cô bé đó trở về.
“Công chúa, ta thấy tiểu thư Lý có chút buồn ngủ, hay là để cho ta bảo người khác bế cô bé được không?” TRầm Ngọc Hàn cười đề nghị.
Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn nhìn Lí Vân Tuyển đang cố cưỡng lại cơn buồn ngủ, không khỏi yêu thương cô bé sáng sớm hôm nay đã bị ép dậy sớm cho tới tận bây giờ, vội vàng gật đầu.
Lúc này Nhược Trúc ở lại cũng đã đi tới ôm lấy Lí Vân Tuyển đi sang bên cạnh.
“Được rồi, Công chúa, trước hết mời” Trầm Ngọc Hàn gọi một thị vệ bên cạnh ôm lấy bé Vân Tuyển đi ra đằng sau, còn chính hắn thì lùi lại nửa bước cung kính mời Tiêu Tử Y đi trước.
Đằng trước tự nhiên là có một thị vệ khác mở đường, Tiêu Tử Y nửa ra đến ngoài điện, người ở ngoài triều tuy vẫn rất nhiều nhưng thấy nàng đến đều tránh đi, làm cho Tiêu Tử Y cảm thấy rất không tự nhiên.
“Aizz Kỳ Mặc có nói muội đã mất đi trí nhớ trước kia rồi, ta còn thật không tin, hôm nay vừa thấy vẫn không khỏi làm ta không tin ha” Giọng điệu kỳ quái bất ngờ cứ từ đằng sau vang lên truyền đến bên nàng làm cho lông tóc nàng dựng đứng cả lên.
Là ai vậy kìa? Đột nhiên lúc đó nàng không dám quay đầu lại để xác nhận. Bởi vì người đi đằng sau nàng gần nhất chính là người đó mà nàng biết, chính là vị Trầm Ngọc Hàn kia.
Tiêu Tử Y phát hiện ra vẻ mặt thị vệ đi bên cạnh cũng không đổi, không biết là có nghe được hay không nữa. Sợ quá hà, nàng không thể giả vờ là như không nghe thấy có được không đây?
“Đừng có giả vờ như không nghe thấy nha, ta nhưng là mất ít công phu mới tới được bên cạnh muội đó, định đem mọi chuyện giữa ta và muội trả lại gấp đôi, kết quả mới phát hiện ra muội cái gì cũng chẳng nhớ rõ nữa, thật mất hứng quá”
Giọng TRầm ngọc Hàn có thể gọi là tuyệt đối u oán. Tiêu Tử Y cứ tưởng tượng ra nét mặt người đàn ông này hiện giờ không khỏi có chút không rét mà run.
Hôn mê rồi, Hoá ra nàng đến tột cùng còn để lại cục diện rối rắm gì cho nàng nữa đây? Còn có vị Kỳ Mặc kia nữa, sao có thể tuỳ tiện nói cho người khác biết chuyện của huynh ấy chứ?
Ôi? Nhắc tới Kỳ Mặc, Tiêu Tử Y mới chợt nhớ đến huynh ấy lúc đưa cho nàng chiếc trâm Phượng Hoàng, đã từng quẹt bị thương cổ tay một người, chính là huynh ấy cũng nói cho nàng biết nàng đã từng gây ác cho một người nào đó…Chả lẽ là cái vị TRầm Ngọc Hàn này sao?
Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, quay chiếc đầu xinh đẹp lại cười nói, “Biểu ca à, huynh cứ so đo nhiều như vậy làm gì chứ? Huynh là biểu ca của ta mà! Ta không bắt nạt huynh thì còn bắt nạt ai nữa đây?”
Aizz da da, những lời này có uy lực cũng không tệ lắm, có thể nhìn ra được TRầm ngọc Hàn đã bị doạ thế nào. Khoảng cách gần như vậy, Tiêu Tử Y cũng có thể tinh tường nhận ra nét run rẩy trên mặt hắn.
“Các ngươi….CÁc người kết bè chơi ta…” TRầm Ngọc Hàn hiểu lầm hoàn toàn, hắn thầm hận đã không biết tự chui đầu vào lưới rồi sao? Tiểu ma nữ này căn bản là đạo hạnh cao thêm một tầng nữa rồi, Ngũ Hoàng tử căn bản chỉ là buồn lo vô cớ thôi! Ma nữ nhỏ như vầy, trên thế giới này căn bản cũng chẳng có người thứ hai. Làm sao mà có thể bị người treo đầu dê bán thịt chó chứ (bị lừa)? Rõ ràng là chính nàng ấy đã bày ra trò đùa dai cấp cap nhất để chơi đó mà.
Tiêu Tử Y nhún nhún vai, nàng cũng từng trải qua tuổi mười bốn mười lăm rồi, thích sửa người để chơi đùa chỉ cần nàng nói một vài lời là được. Hơn nữa Trầm Ngọc Hàn này thoạt nhìn có vẻ rất đơn thuần dễ lừa, thật đúng là vậy.
“Vừa rồi bé Vân Tuyển ở đây, ta cũng không dễ nói chuyện thôi! Nói đi, sư huynh của ta hắn chạy đâu mất rồi hả? Huynh gần đây có nhìn thấy huynh ấy không?” Tiêu Tử Y vừa nói lập lờ, vừa lùi xuống nửa bước, cùng sánh vai với Trầm Ngọc Hàn đi tới.
Trầm Ngọc HÀn vội vàng bước từng bước nhỏ lại lùi ra sau một chút, kiên trì không dám đồng hành cùng nàng, “Công chúa nàng không biết sự tình của Kì Mặc sao?”
Tiêu Tử Y hơi quay đầu thấy biểu hiện cổ quái trên mặt Trầm Ngọc Hàn thì hiếu kì hỏi, “Sư huynh huynh ấy làm sao vậy? Có phải trong cung đã gây ra sai lầm gì rồi không?”
“Không phải…Hắn đã trở lại giang hồ rồi” TRầm Ngọc Hàn từ từ khó khăn nói ra.
Tên nhóc chết tiệt này, xuất cung cũng chẳng nói tiếng nào với nàng. “Nè! Rốt cục là làm sao vậy?” Trong lòng Tiêu Tử Y thấy khó chịu, giọng điệu không tự chủ được tăng lên rất nhiều.
Trầm Ngọc Hàn cố đè nén nói chậm rãi, “Kỳ Mặc hắn đi dâu cũng rêu rao rằng, hắn làm chuyện gì trên giang hồ thì không có ai có thể làm được, thì đó là…tiến cung đã từng làm thái giám….Phụt! Ha ha!” Đến phút cuối Trầm Ngọc Hàn dường như kìm không nổi bật cời, cười to tới nỗi mà làm cho khách hành hương đều phải ngó nhìn.
“…” Tiêu Tử Y tương đương cũng không nói gì, cho dù sư phụ nàng huynh đệ là đệ tử phái Thiên Sơn của Tây Vực chất phác, cũng không thể như vậy mà không biết chứ!
Thảm rồi! Sư huynh à! Đời này huynh chẳng có ai thèm lấy rồi….
À, không phải! Là không lấy được cô dâu nào chứ…
Bé Vân Tuyển được ôm lên xe ngựa sau đó thì tỉnh lại, trên đường đi Tiêu Tử Y thấy thật nhàm chán, đn giản cùng cô bé tán gẫu những chuyện liên quan tới nhà họ Trầm. Nhược Trúc thì ở bên cạnh thả sức ba hoa, hai người cứ một lớn một nhỏ tán gẫu tới say sưa.
Vừa hỏi như vậy, Tiêu Tử Y mới biết được nhà họ Trầm là thế gia truyền kỳ trong thành ai ai cũng đều biết cả. Mà chính bởi vì ai ai cũng biết nên tất cả mọi người ai ai cũng nghĩ nàng cũng sẽ biết, sẽ chẳng có ai tin là nàng lại không biết loại sự tình này cả.
Hai người bé Vân Tuyển và Nhợc Trúc cứ người một câu hai câu nói vào làm cho Tiêu Tử Y biết được hoá ra tổ tiên Trầm gia là kinh doanh dược liệu, bởi vài thập niên trước một trận ôn dịch ở trong thành Lạc Dương, Trầm lão gia đã cố gắng hết sức mình cống hiến dược liệu mà không màng ràng buộc. Có lẽ là do ông trời cố ý tạo cơ hội cho nhà họ Trầm, chẳng bao lâu ôn dịch cứ vậy mà lắng xuống, ngăn không lan tràn nữa, vì thế nhà họ Trầm đã lấy được thanh danh vang dội khắp trời, đến cả Thánh Thượng cũng đều hạ chỉ khen ngợi. Từ đó về sau kinh doanh dược liệu nhà họ Trầm cũng từ đó càng vào, dần dần cũng bắt đầu chen chân vào ngành sản xuất. Cũng bởi thanh danh tốt của nhà họ Trầm, nên dân chúng truyền miệng và trong lúc vô tình, nhà họ Trầm trở thành nhà giàu có.
Hiện giờ nhà họ Trầm không…thiếu hai thứ, một là tiền, hai là người. Tiền nhiều hơn dĩ nhiên thê thiếp cũng đông hơn, Trầm lão gia được xưng là có chín chín tám mươi mốt vị thiếp thất. Vợ chính thì đã mất sớm, vì thế trong nhà không có nhà giữa nhà liền kề, mà bọn trẻ trong nhà ai chỉ cần kiếm được nhiều tiền hơn thì có địa vị hơn. Nhưng mà sau đó Trầm lão gia lại cảm thấy thương nhân chẳng có địa vị gì cả, mới bắt đầu cổ vũ hậu bối trong nhà không có năng lực làm ăn buôn bán tham gia thi cử, bất kể là đỗ Tiến sĩ hay thám hoa, chỉ cần có một trong thứ đó thì đều có thưởng, địa vị trong gia tộc lập tức sẽ khác ngay.
“Công chúa à, truyền thuyết nhà họ Trầm tuyệt đối không có địa vị là con gái. Bởi vì không thể ra ngoài làm ăn buôn bán, lại không thể ra ngoài tham gia thi cử, vì thế…bị coi thường. Còn mẫu phi của công chúa nghe nói cũng là bởi vì vậy mới từ nhỏ được mẫu thân cho mặc thành con trai cùng nhóm huynh đệ đi học” Lần đầu Nhược Trúc thấy Tiêu Tử Y tò mò đối với nhà họ Trầm, vì thế cứ thao thao bất tuyệt không ngừng.
Lí Vân Tuyển ở bên cứ gật đầu liên tục, tuy nhà họ Trầm cũng không phải là thế tộc giàu có nhất gì mà cũng chẳng phải hậu duệ quan lớn quý tộc gì, nhưng mà chuyện xưa của nhà họ Trầm từ trớc đến nay đều do sức ực đầu đường cuối chợ bùng phát mà thành, vì thế cô bé nghe nhiều đến mức dường như đều thuộc cả.đ
Có lẽ là cạnh tranh gia tộc kịch liệt, đã tạo cho Văn Võ Trạng Nguyên nhà họ Trầm được sinh ra, có lẽ là mẫu phi của nàng từ nhỏ đã giả nam tử, cho nên mới không có ai hoài nghi gì. Lần đầu tiên Tiêu Tử Tử nghe đến sự tích về nhà họ Trầm mà không lảng tránh, không khỏi cứ suy nghĩ miên man.
“Công chúa à, sau này bé Vân Tuyển có thể được cùng Trạm Nhi đi học ở trên Quốc Tử Giám không?” Lí Vân Tuyển cắn môi dưới chần chờ một chút, kìm không được mở miệng hỏi