Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 163: Bùa




“Trầm ư?” Tiêu Tử Y kinh ngạc hỏi lại, không phải là khéo như vậy chứ? Hơn nữa còn đệm là Ngọc nữa…

Thái Khổng Minh gật gật đầu, bội phục bảo, “Chưa đến hai mươi năm mà Thẩm gia đã có hai vị văn võ Trạng Nguyên, thật là một đoạn giai thoại mà”

“Thật lợi hại quá…” Tiêu Tử Y thốt lên cảm thán. Nàng không ngờ mẹ mình lại tự dưng văn võ song toàn như thế, xem ra là nông sâu khó dò nha. “Vậy giờ vị Trầm Ngọc Hàn kia đang làm việc ở đâu rồi?”

“Bình thường đậu được TRanh Nguyên thì đã lập tức trở thành quan võ cao nhất trong triều, cao nhất nhưng là tương đương với tướng lãnh quan tam phẩm đó, không cần trao tặng tham tướng đâu, chỉ là thị vệ đứng đầu trong hoàng cung thôi” Thái Khổng Minh nói tới đây thì dừng chút, lấy chiếc khăn trong lòng ra lau lau mồ hôi trán.

Tiêu Tử Y hơi đảo mắt nhìn, vị Thái Khổng Minh này thật là, dù hiện giờ mới có tháng 4 nhưng theo tính toán cổ đại thì đang gọi là thời kỳ nhà nông, còn dựa theo lịch dương mà nàng tính thì hiện giờ đang sang tháng Sáu rồi. Chớp mắt mà mùa hè đã tới, còn mặc cả quần áo xuân nữa sao, chả nhẽ không có tiền mua ư? Xem ra thì có vẻ vậy. Đợi sau khi bảo Thuần Phong lén đi thăm dò về nắm. “Vậy Trầm Ngọc Hàn đó có phải được tuyển vào trong cung làm thị vệ đứng đầu hay không?”

Thái Khổng Minh gật gật đầu, hơi có chút kinh ngạc hỏi, “Công chúa làm sao mà biết rõ như thế?”

Tiêu Tử Y nhấc chén trà lên nhấp môi, khẽ cười nói, ‘Ta đoán thôi. TRầm gia nếu ở trong thành phủ, càng tiếp cận vị trí trung tâm quyền lực dĩ nhiên là càng tốt chứ sao! Giống Độc Cô Diệp vậy, tám phần là nhằm tham tướng rồi, có cơ hội thì xuất chiến sa trường”

Thái Khổng Minh thu khăn tay lại, giận dữ nói, “Công chúa đoán đúng lắm. Nhưng mà TRầm gia vốn là thương nhân, vài thập niên trước dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mới có được địa vị như ngày nay vậy, đúng là không ngờ được. Càng không ngờ hơn nữa là nhân tài trong gia tộc xuất hiện lớp lớp, văn võ song toàn, lúc nào cũng được tôn sùng là truyền kỳ. Còn về họ Độc Cô, mấy trăm năm vẫn là tộc sĩ diện, tộc quy vô cùng nghiêm. Tuy có nhiều nhân tài nhưng tộc quy quy định mỗi đời chỉ có thể có một người đứng lên làm tướng quân, không phải trong gia tộc đề cử lên mà phải thông qua tỷ võ để hoàn thành tâm nguyện chinh chiến sa trường. Ví dụ như mười năm trước đây Độc Cô Diễm chết trận ở Đột Quyết, chính là một lần đứng đầu bảng tỷ võ hai mươi năm trước, tiếc là bịa dưới tay Diệp Tri Thu. Kì tài Thành Thượng thì có thể, vì vậy ngoại lệ đã thuyết phục Độc Cô đại tướng quân thay chỉ huy số binh lính này chinh chiến. Chỉ tiếc là….”

Tiêu Tử Y kinh ngạc, không biết vị Thái Tam Quốc lắm chuyện này cũng thật là lắm chuyện quá, nhưng mà việc này không thể nói trước mặt bọn trẻ con như thế được. Nàng nhìn quanh một vòng, ngay lúc đó thấy Độc Cô Huyền đang cùng Trạm Nhi chơi rất vui, Diệp Tầm thì lại đang viết chữ thay cho chúng, nhìn không thấy biểu hiện gì, cũng không biết cậu có nghe được bao nhiêu không?

Thái Khổng Minh lắc đầu thở dài một trận, tầm mắt lại rơi xuống quân cờ trên mặt bàn có chút không cam lòng nói, ‘Công chúa Điện Hạ, chúng ta cùng chơi một trận trò này đi”

Tiêu Tử Y vốn định hỏi nhiều chi tiết một chút nhưng cuối cùng thấy cũng chưa phải là thời cơ nên đành nhún nhún vai cười bảo, “Được thôi”

Ngày mười tám tháng tư, Tiêu Tử Y dẫn theo bé Vân Tuyển và hai chị em song sinh nhà họ Tô, trong ánh mắt hâm mộ của bọn con trai xuất cung đi tới miếu Đông Nhạc dâng hương. NHưng mà ngồi trong xe ngựa sắc mặt Tiêu Tử Y cũng không tốt cho lắm. Nguyên nhân là vì hoàng Thái Hậu bà nội có truyền lời tới bảo để cho bé Vân Tuyển được ngồi cùng xe ngựa với Hoàng Thái Hậu.

“Công chúa đừng giận, Thái hậu nương nương bà cũng đã lâu chưa gặp bé Vân Tuyển rồi. Cũng tiện thể bảo hai chị em song sinh nhà họ Tô ra mắt nữa. Thái Hậu nương nương tuy bà cũng thích trẻ con, nhưng mà ngoài Hoàng thượng cho tới giờ cũng chưa nuôi một đứa bé nào trưởng thành cả” Nhược Trúc biết công chúa của nàng lại lo lắng bảo bối bị người khác cướp maats nên cười khẽ giải thích.

“Thái Hậu…Nhược Trúc à, trước đây ngươi có theo hầu Thái Hậu. Bà là dạng người gì vậy hả?’ Tiêu Tử Y nhớ tới Hoàng thái hậu tuy bề ngoài thì trông hiền lành nhưng trong ánh mắt sâu thẳm kia vẫn toát lên thần thái cứng cỏi, có chút tò mò hỏi.

Nhược Trúc ngồi lên đằng trước ngoảnh lại nói nhỏ, “Công chúa chắc cũng không biết chuyện cũ này rồi. Thể chất hoàng đế vốn suy nhược, bệnh tật đầy mình, thậm chí còn không cách nào vào triều được. Chính Thái Hậu nương nương phải tự ra tay, thay thế hoàng đế xử lý việc triều chính thời điểm đương kim thánh thượng mới được sinh ra vậy”

Tiêu Tử Y nghĩ ngợi kinh ngạc hỏi, “Như vậy tính ra Thái Hậu năm đó tuổi cũng chưa lớn, thật sợ lợi hại quá ha” Quả nhiên vị Thái Hậu kia cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.

Nhược Trúc lắc đầu bảo, “Công chúa, có lẽ thế gia đại phiệt đã nuôi dạy nên phụ nữ sẽ có chương trình học đặc biệt chút, nhưng mà Nhược Trúc đã đi theo Thái Hậu nương nương vài năm rồi, thực ra biết nương nương cũng chẳng lắt léo gì, bà chính là người rất công bằng” “công bằng ư?” Tiêu Tử Y dựa vào đệm mềm trên toa xe tự hỏi.

Nhược Trúc gật gật đầu, nhẹ giọng nói, “Hai chữ công bằng này thoạt nhìn vô cùng đơn giản mà thực hành thì không dễ nhưng lại được thái Hậu nương nương vận dụng hài hoà, chẳng những đem mọi chuyện chính sự an bài chỉnh tề, còn duy trì hài hoà các mối quan hệ của thế lực lớn, ít nhất mặt ngoài là thế”

“thật sự lợi hại quá đi” Tiêu Tử Y cảm thán nói.

“Tiếc là tiên hoàng hay là đương kim hoàng thượng tuổi tác còn quá nhỏ thì đã làm đại sự rồi, Thái Hậu thay vì quản lý triều chính cũng đem toàn bộ quyền lực trả lại cho Thánh thượng lúc trưởng thành, luimình về ở cung Kiến Chương không màng thế sự nữa, ăn chay tu hành” Giọng Nhược Trúc mang đầy vẻ sùng bái. Nàng ta đã đi theo Thai Hậu nhiều năm, mưa dầm thấm đất nên tính tình của nàng ta cũng trở nên bình thản, chững chạc vượt hẳn ra khỏi tuổi của nàng ta.

Tiêu Tử Y nhìn qua màn xe xem cảnh phố bên ngoài, trầm ngâm không nói gì. Một phụ nữ không tham lam quyên thế như thế thì lại càng đáng sợ hơn bao giờ hết.

Kỳ vọng của Thái Hậu, hẳn là mong muốn triều Đại Chu muôn đời thiên thu dài lâu. Đạt được nguyện vọng này hẳn bà chẳng sợ bất cứ chuyện gì cả.

Baán xe cứ cọt kẹt đi phía trước, chẳng bao lâu đã tới trước miếu Đông Nhạc. Tiêu Tử Y xuống xe, cùng Hoàng Thái Hậu đi đến điện lớn Tông Bảo làm lễ cầu phúc tạ thần, sau đó thì tới điện Dục Đức nghe thiên sư giảng “Công lục đều ba năm”

Thậm chí điệp văn trong tay Tiêu Tử Y chỉ biết được vài chữ, lại vẫn phải kiên trì nghe cái vị gọi là Thiên sư đó giảng thật say sưa, thật là tra tấn hết mức.

Phải biết rằng dạy các pháp sự văn nói thì biến thành văn chữ, tất cả mọi mưu đồ đều chỉ là tượng trưng mà thôi, nàng xem này đó cũng giống như là loại hình ngoằn ngoèo ngoài hành tinh vậy, khóc không ra nước mắt. Nhìn ra tựa như những chữ đó như gà bới vẽ nghệch ngoạc trên tivi vậy, thế mà vị Thiên Sư kia cứ đọc làu làu, mà Hoàng Thái Hậu thì nghe như rót mật vaà tai vậy.

“công chúa à, ngâm nga thế này là gọi teê quan công đó, hung tà không dám xâm. bệnh tật không quấy nhiễu. Có thể phù chính trừ tà, trị bệnh cứu người, trợ nước đẩy lùi tai hoạ đó” Nhược Trúc ở đằng sau Tiêu Tử Y thì thầm bảo.

Tiêu Tử Y hoàn toàn hết chỗ nói mất rồi, tin tưởng Thần phật kiểu gì cũng đừng tới mức vậy chứ? Nàng không dám gật bừa quay đầu sang nhìn bọn trẻ con bên cạnh mình, lúc đó hai chị em nhà họ Tô đã sớm dựa vào vai nhau ngủ gà ngủ gật, còn sắc mặt Lí Vân Tuyển thì mất tự nhiên cứ quỳ ở đó.

“Bé Vân Tuyển à, có muốn lên trên Tây Các (ý là nhà WC đó) không?” Tiêu Tử Y vui lên, cuối cùng nàng cũng có cớ để chuồn rồi. Bé Vân Tuyển lúc vừa mới tới nhà trẻ của nàng có đôi khi chẳng biết xấu hổ cũng muốn đi toilet, vì thế cũng đã uống không ít nước, hoặc là cố nhịn cho đến hết tiết học. Thói xấu này bị nàng phát hiện ra sau đó, rồi dần dần sửa lại cho đúng. Nhưng mà hôm nay trong tình huống này, cô bé vẫn khó tránh khỏi không dám lên tiếng.

Bé Vân Tuyển cắn môi khó xử nhìn Tiêu Tử Y trông vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Tiêu Tử Y lặng lẽ ngậm miệng, cứ kéo cô bé dậy, hướng Hoàng Thái HẬu và Thiên Sư làm lễ một cái rồi thoải mái đi ra điện Dục Đức.