“Được rồi, ta muốn nói với con điều này không có vấn đề gì chứ?’
Tiêu Tử Y xấu hổ, tiện một bên dạy Abe làm thế nào học cách nắm tay, vừa khẽ cười bảo, “động vật tuy vậy rất mẫn cảm, cũng rất thông minh, nhưng mà vẫn không nói chuyện được mà! Abe nó có thể cảm nhận được tâm tình của con nhưng vẫn có hạn đó”
Diệp Tầm nhìn nhanh Abe học cách nắm tay, hơi có chút thất lạc hỏi thăm, “Nó nghe không hiểu sao?”
Tiêu Tử Y cười một tiếng bảo, “Tuy nó không hiểu, nhưng mà vẫn là người bạn tốt của con nha! Nhưng nếu con muốn luyện nói, phải tìm những người khác, chúng nó không cười lời con nói đâu”
Đôi môi mỏng nhạt màu của Diệp TẦm mím lại, một màu xanh, một đen ảm đạm xuống.
Tiêu Tử Y thở dài, đứng thẳng người lên bất đắc dĩ nói, “Không phải hỏi cha con là được sao?”
Khuôn mặt Diệp Tầm u sầu, vuốt ve Abe cúi đầu lẩm bẩm nói, “Công chúa à, bọn họ nói thật vậy không? Cha con thật sự là…Hạng người như vậy sao?”
Tiêu Tử Y nghe vậy thì lầm vào trầm mặc, hoá ra nàng thực sự đã quên mất căn nguyên mọi chuyện là bởi Diệp Tri Thu đó. Ngay từ đầu Độc Cô Huyền xem thường Diệp Tầm, cũng bởi nguyên nhân cha cậu. Hiện giờ hai bạn nhỏ tuy đã làm hoà rồi nhưng khúc mắc trong lòng Diệp Tầm vẫn chưa cởi được.
‘’Tiểu Tầm à, trong lòng con cha con là một người như thế nào?” Tiêu Tử Y dứt khoát ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh cùng Diệp Tầm tâm sự. Theo nàng nhìn từ góc độ này thì vừa lúc chứng kiến được con mắt màu xanh trên mặt kia của Diệp Tầm, có hình dạng dị quốc phong tình thực sự làm cho Tiêu Tử Y nhìn mà không rời mắt. Tuy nói con lai có chút đặc thù xinh đẹp, nhưng cũng có thể nghĩ đến cha đứa nhỏ này cũng rất đẹp nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tầm lập tức sáng lên, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói, “Cha con so với dũng sĩ trên thảo nguyên là lợi hại nhất! Con nhìn thấy qua rồi nha! Ông chỉ cần dùng một quyền là đã móc được dũng sĩ kia rơi xuống đất rồi!”
“Đó là võ công, cha con không dạy cho con sao?” Tiêu Tử Y tuy biểu hiện là cười hỏi nhưng trong nội tâm lại bỗng dưng ghĩ đến kẻ kia bỗng chỉ ra và xác nhận nàng cũng không phải Tiêu Tử Y chân chính, cũng bởi vì nàng không biết võ công. Nàng không phải là không có võ công mà chỉ là không biết dùng thôi. Nhưng mà giờ nàng người duy nhất có thể giúp nàng là Kì Mặc thì không biết đã đi nơi nào, thực sự buồn quá hà!
Diệp Tâm cũng không quay đầu lại, dùng đôi mắt dị sắc nhìn vào Tiêu Tử Y, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi. “Võ công ư? Giống như cái kẻ mặc áo trắng định làm hại công chúa ngày hôm quá đó ư?”
“Đúng, là võ công đó đó” Tiêu Tử Y không biết là Diệp Tri Thu biết võ công thì có gì không đúng. Tuy nhiên nàng trước đây xem trong tiểu thuyết đều nói cao thủ cõ võ công đều ẩn trong giang hồ. Điều đó thì đúng, nhưng mà gần đây nàng lại cho rằng vò giàu, văn nghèo, luyện võ thì phải ăn no mới có thể luyện công được, còn người nghèo ăn chưa đủ no, có chút sức thì phải làm ruộng, làm gì còn sức đâu mà luyện võ nữa chứ? Hơn nữa nhà giàu thì bên trong đều có người bảo vệ là võ lâm cao thủ, không tranh khỏi chuyện này có người dạy cho bọn trẻ con võ công. Tuy nhiên không phải nhất định thành công được, chẳng qua đối phó với những kẻ …mãng phu trên theo nguyên vẫn dư sức.
“Ah, thì ra là võ công ha!” Hai mắt Diệp Tầm ngời sáng, hưng phấn nói, “Đúng rồi, con còn muốn bắt đầu học…Cha con còn tưởng là qua võ Trạng Nguyên đây này”
Tiêu Tử Y không hiểu gì cả, Võ Trạng nguyên ư? Nàng đối với cái từ này cũng không lạ gì. Vấn đề là, nàng nhớ rõ mẹ nàng TRầm Vân cũng đã từng là Văn Trạng Nguyên. Tính toán thời gian chả nhẽ hai người này cũng là trong một năm lên Trạng Nguyên sao?
Bỗng Diệp TẦm như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức sụp xuống, nói khẽ, “Tiếc là phụ thân cũng chưa bao giờ dạy con, con cầu ông nhiều lần nhưng lần nào ổng cũng không trả lời, sau này con cũng không dám hỏi nữa…”
Tiêu Tử Y nghĩ đến chuyện Diệp Tri Thu cũng là Võ TRạng nguyên thì thấy trùng hợp quá mức lòng bỗng chốc thấy loạn, thuận miệng hỏi tiếp, “Vậy mẹ con thì sao?”
Mà phản ứng của Diệp Tầm thì ra ngoài dự kiến của Tiêu Tử Y, khuôn mặt vốn thanh tú trở nên khó coi, thậm chí còn có chút tái xanh. Abe nằm phơi nắng bên cạnh đang buồn ngủ cũng cảm ứng được tâm tình bất an của Diệp TẦm, lập tức mở to hai mắt ra, nhỏ giọng gầm gừ.
Sắc mặt Diệp TẦm lại càng hoảng sợ, đang định lôi tay cậu nói chút gì đó chuyển hướng nhưng Diệp Tầm lại bỏ qua tay nàng hướng hòn non bộ chạy mất. Abe không hiểu lắm quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y sau đó cũng đứng lên chạy đi tìm cậu chủ nhỏ của mình.
Tay Tiêu Tử Y để lơ lửng giữa chừng, bắt đầu cẩn thận nghĩ lại xem mình đã nói sai chỗ nào rồi. Đúng rồi, nàng có nói đến mẹ của cậu.
Toát mồ hôi. Mẹ cậu bé thì thế nào? Trong bụng Tiêu Tử Y đầy nghi nghị, tâm lo sợ bất an, sợ nói sai điều gì, vậy mà hình như đã nói sai ra rồi…
Tiêu Tử Y ngẫm nghĩ lại thật cẩn thận những lời vừa nói, quả nhiên chuyện vẫn làm nàng chú ý là trước đây Diệp Tri Thu là Võ Trạng nguyên. Mẹ Diệp TẦm khi nào có cơ hội nàng sẽ hỏi thử chút, xem bộ dạng của cậu hình như có nỗi bi thương cực lớn trong lòng. Tiêu Tử Y vừa nghĩ vừa đứng lên, đi ra sau hòn non bộ lại phát hiện ra một đứa bé đứng ở đó, là vẻ mặt uể oải của Tiêu Trạm.
TRạm Nhi? Sao hôm nay con cũng tới vậy nè? Sao lại có bộ dạng thế? Là ai bắt nạt con vậy? Nói cho bác nghe chút coi” Tiêu Tử Y tự nhiên cười nói, đi tới nhéo nhéo chiếcme miệng nhỏ của Tiêu TRạm. Aizz, TRạm Nhi vẫn đáng yêu như thế, có bộ dạng kiểu này vẫn đáng yêu vô cùng.
Đôi mắt to sáng của Tiêu Trạm đong đầy nước mắt như đê sắp vỡ vậy, rồi hơi khóc nức nở hỏi, “Bác nhỏ à, có phải dạo này Trạm Nhi làm sai cái gì rồi phải không? Bác nhỏ cái gì cũng không thích Trạm Nhi nữa rồi hả?”
Tiêu Tử Y cuống quít ngồi xuống, nghẹn họng trân trối hỏi, “Trạm Nhi, sao con lại nghĩ như vậy chứ? Bác đâu có không thích con đâu?”
Tiêu Trạm vừa ôm một cánh tay của Tiêu Tử Y vừa vùi đầu vào trong lòng Tiêu Tử Y, nói giọng buồn buồn, “Gần đây Trạm Nhi đều làm bài tập rất tốt nha, còn có đều rất biết điều trước hoàng gia gia và hoàng bà nội nha, vì sao bác không nhìn TRạm Nhi chứ?”
Tiêu Tử Y vuốt ve mái tóc mềm mại của bé, khó hiểu hỏi, “Không nhìn Trạm Nhi ư?”
Tiêu Trạm không yên cứ vặn vẹo trong lòng nàng, “Trước kia Trạm Nhi nhì bác, bác đều toàn tâm toàn ý nhìn vào Trạm Nhi. Nhưng gần đây bác rất ít nhìn Trạm Nhi rồi, tất cả đều….Tất cả đều nhìn mỗi Diệp Tầm thôi á!” Tiêu TRạm cảm thấy kiểu này rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ càng chôn sâu vào lòng Tiêu Tử Y hơn.
Tiêu Tử Y sững sờ, hiểu ra vấn đề ở chỗ nào rồi, bé Trạm Nhi của nàng ghen tị đó mà.