Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 137: Sát gái




Cho dù trước mặt Tiêu Cảnh Dương đã phát lời thề sẽ không khinh suất tha cho đối phương nhưng cho tới bây giờ đối phương là ai cũng không biết, hiện giờ Tiêu Tử Y cũng chỉ còn cách tốt nhất là tự bảo vệ mình và bọn trẻ thôi.

Còn có một chuyện có thể làm đó chính là cố sức để tìm ra người đã ra tay cứu nàng vô cùng nghĩa hiệp kia là ai. Nàng sẽ hậu tạ hắn.

Người hiềm nghi cuối cùng lại chính là trạch nam Nam Cung Sanh.

Bởi vì tuy Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh đã gặp nhau rồi nhưng chỉ là kiểu gặp mặt này cũng không được coi là gặp thưc sự vì dù có gặp nhưng vẫn ngăn cách bởi râu ria xồm xoàm đầy mặt. Hiện giờ cẩn thẩn nghĩ lại mới thấy đây chính là loại mặt nạ tốt nhất ai cũng nhìn không thấy bộ mặt thật của hắn.

Ngày hôm sau vẫn là ngày nghỉ của nhà trẻ, vì chuyện Tiêu Tử Y gặp thích khách được giấu kín không cho ai biết, nhất là đối với gia đình bọn nhỏ lại càng phải giấu kín hơn. Vì vậy chỉ có Độc Cô Huyền và Diệp TẦm là hai nhóc biết chuyện nguy hiểm xảy ra với mình thôi.

“Wow, thế mà Độc Cô Huyền và Diệp Tầm tự dưng lại biến thành như hiện giờ chứ, ta nghĩ chắc đệ đệ của ta cũng không hiểu vì sao đâu” Nam Cung Tranh vì vẫn lo cho Tiêu Tử Y nên dù là ngày nghỉ vẫn đến. Còn Độc Cô Huyền và Nam Cung Tiêu hai nhóc thì vẫn coi như những ngày thường cùng xuất hiện. Chỉ là ra ngoài dự kiến của mọi người, thái độ của Độc Cô Huyền rất khác thường, ra dáng làm anh của Diệp TẦm ghê, còn Diệp TẦm tránh xa làm cậu ta cứ đuổi theo khắp nơi.

“Hừ hừ, chắc là ngẫu nhiên thôi, Độc Cô bị tính cách đàn ông khí khái của Tiểu aamf chinh phục rồi…” Tiêu Tử Y cười híp cả mắt nói trêu chọc. Hôm qua vết thương trên cổ Diệp Tầm cũng còn rất nhỏ, trẻ con đúng là lành nhanh thật vài ngày là đã tốt lắm rồi. Nhưng Tiêu Cảnh Dương vẫn mời Cố Thần Y tới bôi thuốc cho Diệp Tầm. Hiện giờ cậu bé lại cố tình quàng khăn trên cổ để che vết thương lại.

“….” Vẻ mặt Nam Cung Tranh biểu hiện khó hiểu, trừng trừng đôi mắt hạnh nhìn Abe cắn gấu quần của Độc Cô Huyền không cho cậu ta tiếp cận cậu chủ nhỏ của mình.

“Không có gì là không có khả năng cả. Tiểu Tranh à, nhị ca ngươi….hôm qua ngươi có nhìn thấy không?” Trong đầu Tiêu Tử Y nghĩ ngợi đã lâu, rốt cục nhịn không được buột miệng hỏi.

Nam Cung Tranh chun chiếc mũi đáng yêu lại, buồn bực nói, “Dĩ nhiên là không rồi! Sao tự dưng người lại hỏi huynh ấy làm gì?”

“Ha ha, ta định cho Tiêu Nhi tham gia cuộc thi của huynh ấy mà thôi” Tiêu Tử Y là như vô tình khẽ cười nói.

Lúc này Nam Cung Tiêu cũng đang chán nản bước lại gần, vừa lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Tiêu Tử Y, giật thột chạy vội tới hỏi luôn, “Cuộc thi sao? Cuộc thi của Bản thiếu ta không phải là còn mười ngày nữa hay sao?”

Tiêu Tử Y cười xoa xoa đầu cậu bảo: ‘Mười ngày cũng rất lâu mà! Ta sợ công tử Sanh đợi không nhìn thấy thành tích của con thôi, nói xuông không bằng hành động, hôm nay chíng tới nhà các con, bảo công tử Sanh cho Tiêu Nhi thi đi!” Mười ngày, nếu mà đợi mười ngày nữa không khéo không thể đoán được người cứu nàng có phải là công tử Sanh không nữa. Nàng cũng muốn xem vết thương trên cổ tay Nam Cung Sanh kia đã khỏi hay chưa nữa.

“Nhưng mà công chúa à, chuyện hôm qua xảy ra như vậy hôm nay người đã ra cung….” Nam Cung Tranh tiến lên ghé sát tai thì thầm khuyên nhủ. May mà Nam Cung Tiêu bị chuyện thi cử đổ ụp xuống đầu đang đau đầu nhức óc nên cũng không để ý hai người lớn nói chuyện cho lắm.

“Không sao, yên tâm đi” Giọng điệu của Tiêu Tử Y bình thản. Tiêu CẢnh Dương đã magn toàn bộ thị vệ bên nàng đổi hết rồi, hơn nữa hôm qua bị tập kích ở nơi yên lặng kia, hôm nay đi trên đường lớn nàng không tin đối phương lại dám có gan lớn đến như vậy.

Tiêu Tử Y gọi Nhược Trúc tới bảo nàng ta làm một chuyện, mắt lại nhìn thấy một bóng thon cao từ hành lang đi ra, người đó mặc trên người một chiếc áo choàng màu xanh ngọc sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, Tiêu Tử Y có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào nhỏ dài kia của hắn cười thoải mái.

Độc Cô Huyền kêu ầm lên vui sướng, nhảy một nhát vào ngực của hắn.

“Đàm Nguyệt Li ư?” Tiêu Tử Y hơi kinh ngạc thở khẽ. Sao hôm nay hắn lại tới vậy nè?

“Ôi? Sao công tử Đàm lại đến nhỉ?” Nam Cung Tranh nhíu mày kinh ngạc, “Hừ. VẪn là bộ dạng phong lưu phóng khoáng quá ha!”

“Ngươi vẫn cứ chán ghét hắn thế cơ à?’ Tiêu Tử Y vừa thấy kiểu phản ứng này của nàng ta thì không khỏi tò mò hỏi.

Nam Cung Tranh chép miệng lẩm bẩm: “Ta chẳng bao giờ có cảm tình với ngừơi đàn ông nào có bộ dạng xinh đẹp hơn cả mình nữa. Ấy thế mà hắn lại được rất nhiều trẻ con và các cô gái hâm mộ nha!”

Thì đó là sát thủ sát gái mà lị! Tiêu Tử Y nhìn vị công tử nho nhã mặc quần áo lấp lánh kia chỉ cần nói vài câu thôi mà đã đem dỗ trẻ con dễ dàng rồi. Sau đố lại phe phẩy chiếc quạt trên tay tiến gần các nàng. Trên mặt hắn lộ vẻ thị uy xen ý tứ cười cười, đón đầu, “Công chúa Điện hạ khoẻ chứ, hôm nay người sẽ xui xẻo lắm đó!”

Nội tâm Tiêu Tử Y đập bùm bụp, định nói vài lời bỗng nghẹn tắc ở cổ.

Nam Cung Tranh đứng cạnh nàng ghé tai thì thầm, “Công chúa đừng để ý làm gì, những lời này của Đàm nguyệt Li toàn nói xuông thôi, với ai hắn cũng nói vậy mà”

Tiêu Tử Y cảm thấy cũng đúng, không chút yếu thế, khẽ mỉm cười bảo, “Công tử Đàm hôm nay sao lại hứng thú tới đây chứ?” Xui xẻo sao? Hừ! ngày hôm qua nàng mới xui xẻo đó! Vị thầy tướng này thật là!”

Đàm Nguyệt Li nheo nheo mắt hiện lên tia hứng thú, chiếc quạt trong tay phe phẩy càng hăng, cười híp cả mắt nói, “Chẳng còn cách nào, tính cho tới hôm nay tới gặp công chúa là ngày lành, nên mới chọn tới báo tin làm thầy giáo đó! Kính xin Công chúa chỉ giáo nhiều hơn” Giọng điệu của hắn ngả ngớn, nhưng nghe vào trong tai thì lại không thấy người này có chút thành ý nào, mà ngược lại cái kiểu giọng ngọt ngào phát ngấy kia lại làm cho người ta có cảm giác nhận ra là loại người chuyện nịnh nọt, lại còn có một cảm giác khó nói khác nữa.

Tiêu Tử Y nghe vậy thì thầm hận trong lòng, nàng không biết là hắn đến tột cùng có phải tính toán ra không, nhưng hôm nay nàng thực sự phải ra cửa đến gặp Nam Cung Sanh, nhất định phải làm rõ thân phận của người đó trước đã, cho nên không có thời giờ để cùng Đàm nguyệt Li dây dưa chuyện trước đây nữa.

Đàm Nguyệt Li rất thích thú đợi Tiêu Tử Y hồi phục trở lại, hắn phe phẩy chiếc quạt chậm rãi, môi một động tác lại tao nhã đến mức động lòng người, làm tóc bên tai hắn bay bay nhẹ nhàng, nhìn qua giống như một bức tranh vậy làm con người ta không thể rời mắt ra được. Đến cả Nam Cung Tranh có thành kiến với hắn như thế mà còn mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm đến hồn nhiên đến nỗi người ta còn phát giác ra là làm vậy thực thất lễ quá.

Tiêu Tử Y không phải không thừa nhận Đàm nguyệt Li chứng thực là rất có phong thái của thầy tướng, dù sao thì đã là một thầy tướng mà không cso vẻ ngoài mê hoặc người ta thì sao mà gạt được ai chứ?

“Lần trước ngươi đên vẽ được bức tranh kia cũng không tồi, thực sự là có năng lực đến dạy vẽ tranh cho bọn trẻ lắm. Xong tuy ngươi là do hoàng huynh mới đến nhưng bổn cung vẫn có một yêu cầu hơi quá đáng chút, hi vọng công tử có thể đáp ứng” Tiêu Tử Y sắp xếp lại từ ngữ nhíu mày nói. Nàng đang sốt ruột ghê lắm, nhưng nếu cứ khinh địch như vậy mà bỏ qua cho hắn nàng cũng không cam tâm đâu.

“A? Xin công chúa Điện hạ cứ việc nói” Đôi mắt hoa đào của Đàm Nguyệt Li cười càng cong lên.

Tiêu Tử Y nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, cười yếu ớt bảo, “Nghe nói nhị công tử Đàm còn có một đệ đệ, cùng độ tuổi với Trạm Nhi, có thể nói với cha mẹ ngươi cho tiểu công tử đên chơi cùng Hoàng tôn điện hạ ở chỗ của Bổn cung đây được không?”

Không ngờ Đàm Nguyệt Li vượt ra ngoài dự đoán của Tiêu Tử Y lập tức to vui vẻ nói, “Công chúa có tình, Nguyệt Li mong còn không được nữa là!"