Tiêu Tử Y cứ như vậy đứng thất thần một lúc, Diệp Tầm đằng trước dường như đã chui sâu vào trong cánh rừng rồi, bóng nhỏ rốt cục cũng nhìn không thấy nữa.
Nàng hít một hơi thật sâu, quyết định có đi đuổi theo Diệp Tầm hay không nữa. Dù sao thì mục tiêu của tên đó với cậu bé là vô cùng nhỏ, hơn nửa chính là vì nàng.
Tiêu Tử Y bình phục một chút lòng kinh hoàng, dừng bước, đứng lại giữa rừng cây. Lúc này gió nhẹ thổi qua trong rừng, thổi trúng lá cây gây ra tiếng động nhẹ thoảng qua bên tai, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là cảnh màu xanh của lá rất đẹp, tiếc là Tiêu Tử Y lúc này chẳng có tâm tình nào để thưởng thức nữa. Buồn bực quá đi! Sơm biết thế thì nàng đã mang theo thêm một ít thị vệ nữa rồi, mọi lo lắng cũng chỉ là muốn cho bọn trẻ có chút cảm giác du xuân thôi mà, nên cũng không mang theo nhiều thị vệ gì. Kết quả tự dưng lại thành ra như thế!
“Xuất hiện đi, ta biết rõ huynh đang ở đó” Tiêu Tử Y phi thường tin tưởng vào lúc này cái vị sư huynh Kỳ Mặc kia của nàng chơi đùa với nàng thôi, vì vậy cố kiên trì nói thoải mái như vậy.
Đáp lại nàng thì chỉ là cảnh yên tĩnh hoàn toàn.
Tiêu Tử Y cười khẽ một tiếng, lên giọng nói một câu bắt thóp, “Đừng có trốn nữa, muội thấy góc áo của huynh rồi”
Tiếng cuối cùng trong lời nàng vừa thốt ra, chợt nghe thấy có vài tiếng đạp rất nhỏ trên lá cây vang lên bên phải nàng. Tiêu Tử Y tuy cảm thấy kinh ngạc khi dễ dàng có thể như vậy mà làm cho người trốn hiện ra, nhưng da đầu vẫn run lên quay lại, quả nhiên thấy một người từ sau thân cây đi ra, đứng cách nàng chừng mười thước. Mà càng làm cho nàng thấy hoảng sợ hơn nữa là, người này trong tay dĩ nhiên là đang ôm chặt Độc Cô Huyền.
Khuôn mặt nhỏ của Độc Cô Huyền sợ tới mức trắng bệch, không phải bởi mình bị người xa lạ bắt cóc, mà chủ yếu là bởi vì trên da thịt non mịn của mình bị tiếp xúc là một con dao nhỏ màu bạc. Ánh lạnh và tia giết người từ trên con dao chạm vào da thịt truyền tới làm cho cậu bé sợ tới mức sắp khóc lên.
“Độc Cô Huỳen, thì ra con ở đây ha” Khoé miệng Tiêu Tử Y nhếch lên cười gượng nói. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Độc Cô Huyền, phát hiện cả ngừi cậu không bị thương chỗ nào, chỉ là bị điểm trúng huyệt đạo, lại bị kinh sợ nữa, khuôn mặt nhỏ trắng bệch mà thôi.
Còn tên bắt cóc Độc Cô Huyền kia mặc cả người là màu trắng, trên mặt bịt khăn cũng mãu trằng, chỉ để lộ hai mắt ra, nhìn qua cũng là màu trắng như linh hồn vậy. Nhưng mà xem dáng người thì có vẻ là đàn ông, bên hông còn có chiếc bao đựng dao nhỏ, trong tay chính là con dao nhỏ đặt trên cổ Độc Cô Huyền.
Tiêu Tử Y cố kiềm chế cơn sợ hãi lại thản nhiên nói, “Ngươi là hướng đến ta ha, cần gì phải khó xử với một đứa bé như thế chứ? Thả nó ra đi” Nàng vàư kéo dài giọng nói chuyện để kéo dài thời gian, còn trong đầu thì lại nghĩ rất nhanh xem phải ứng phó cảnh nguy hiểm trước mắt thế nào.
“Không được, không được. Ai mà chả biết Tử Y cô nương phái Thiên Sơn là người cực kỳ thông minh, tinh quái chút, lại có khinh công bậc nhất nữa. Không ngờ võ công cũng không tồi. Dĩ nhiên lại có thể phát hiện ra ta. Nếu mà cùng xuống tay, không khéo đến cả góc ấo cô nương cũng chạm không tới” Tên áo trắng kia cuối cùng cũng mở miệng nói, hắn nén giọng lại âm điệu có vẻ cổ quái, như là cố tình thay đổi giọng theo thói quen. Chắc là sợ Tiêu Tử Y nhận ra thân phận của mình vậy. “Ai da da. Hiện giờ không thể gọi là cô nương. Phải gọi là công chúa nha! Thế nào? Làm công chúa thì có thể đem mọi chuyện trước kia quên mất hay sao?”
Tiêu ử Y cười khổ. Nàng có thể từ trong lời nói của gã kia mà phân tích ra, gã hẳn là người trogn giang hồ. Tiếc rằng nàng cũng không phải là Tiêu Tử Y thật nên thực sự không có khinh công bậc nhất rồi. Cũng không biết gã là ai nữa, tựa như vừa phát hiện ra trong lời gã nói cũng chỉ là để lừa hắn thôi. Hơn nữa gã này đang tóm chặt lấy Độc Cô Huyền mà cũng không để cho hai thị vệ cung đình kia phát hiện ra thì có thể thấy võ công của tên này hẳn là rất cao.
NHưng gã nói tới chuyện trước đây, trước đây thì nàng đâu có thực sự biết chứ?
NHưng mà kẻ địch ở trước mặt tuyệt đối không thể yếu thế được. Trong lòng nghĩ thật nhanh, Tiêu Tử Y hừ lạnh một tiếng cất giọng nũng nịu chua ngoa lên, “Giờ biết ta là công chúa rồi, còn dám bất kính với ta sao? Cò nữa, lại còn tóm lấy một đứa bé định làm gì hả?”
Gã áo trắng khinh thường cười nhạo bảo, “Công chúa thật giỏi quá ha! Dẫu có giỏi gì thì chuyện trước đây phải chịu trách nhiệm chưa. Tuy võ công công chúa không cao, nhưng mà khinh công thì cũng đủ làm ta đau đầu lắm. Tại hạ cũng không chắc để thị vệ khác nghe được tiếng mà chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy mới bất đắc dĩ ra hạ sách này thôi, làm kẻ ác một lúc bắt nạt một tên nhóc một chút. Thực xin lỗi nha anh bạn nhỏ” Câu nói cuối cùng thì ghé sát bên tai Độc Cô Huyền nói cho cậu bé nghe.
Nghe giọng tên kia giả nhân giả nghĩa xin lỗi, sắc mặt Độc Cô Huyền càng trở nên tái nhợt hơn. Mặc dù nói gia tộc của cậu từ nhỏ đã tập võ để tăng cường cho thân thể khoẻ mạnh nhưng cậu mới chỉ có sáu tuổi thôi, hơn nữa được cưng chiều trong nhà như vậy, đến giờ cậu cũng chưa bao giờ chạm vào lưỡi dao nào gần như vậy, cũng càng không nói tới giờ con doa này còn đặt trên cổ cậu nữa, uy hiếp cả sinh mạnh của cậu. Cậu vừa mới lớn được như vầy, cho tới giờ cũng chưa bao gìơ cảm nhận được cái gọi là nguy hiểm là gì cả.
“VẬy ngươi muốn thế nào?” Tuy Tiêu Tử Y cảm thấy tên này nói những lời vô nghĩa nhưng lúc này lại phải càng cảm ơn gã nói những lời vô nghĩa để nàng có thời gian ngẫm nghĩ, dù hiện giờ nàng đang nghĩ loạn lên, cũng chẳng nghĩ nổi cái gì. Vốn ở sau núi này người thưa thớt, chỉ có mấy nhóm người chia nhau ra các hướng để tì kiếm, cả khoảng thời gian này cơ bản cũng sẽ không có ai để ý tới nàng ở đây xảy ra chuyện gì đâu.
Ánh sáng trong hai mắt lộ ra bên ngoài của gã áo trắng đột nhiên loé lên , nói lạnh như băng, “Tên trốn trong bụi cỏ kia, xuất hiện trước đi. Nếu không ta sẽ lấy mạng tên nhóc này trước tiên!”
Trong bụi cỏ hoàn toàn yên tĩnh.
Tiêu Tử Y định nói gã ta không cần nói dối, cơ bản ở đây trừ gã ta ra thì không còn bất kỳ ai nữa. Nhưng ý nghĩ này vừa lúc trồi lên trong lòng thì đột nhiên nàng nhìn thấy một bóng nho nhỏ trăng trắng lao vọt tới cổ tay tên áo trăng với tốc độ kinh người.
“Abe!” Tiêu Tử Y kêu lên thất thanh, nhìn Abe bị tên áo trắng thoải mái vung tay lên gạt ra đập rơi xuống dưới chân nàng, may là không sao, nó lập tức lại đứng lên trợn mắt nhe nanh nhìn tên áo trắng.
“Hừ! Thì ra chỉ là súc sinh! còn là một tiểu súc sinh nữa chứ!” Tên áo trắng hừ lạnh nói, tự giễu bản thân có chút thần hồn nát thần tính.
Hai mắt mở to của Độc Cô Huyền long lanh nước, hoá ra Abe là đồng chí tốt vậy, lại còn bất chấp cả nguy hiểm của bản thân tới cứu cậu nữa chứ. Nếu cậu có thể bình an qua kiếp nạn này, sau này Abe muốn ăn bao nhiêu sandwich thì cậu cũng cho tất!
Tiêu Tử Y âm thầm đáng tiếc, tuy hiện giờ Abe gần đây cũng lớn lên không ít nhưng cũng chỉ bằng hai nắm tay của nàng thôi. Nếu mà Abe là một con trưởng thành thì chỉ sợ gã áo trắng này gặp phiền phức thôi.
NHưng nếu Abe cứ ở đây, thì Diệp Tầm theo tiếng đi tìm nó chắc hẳn cũng ở gần đây rồi, hy vọng cậu bé đừng tới.
Tiêu Tử Y vốn đã căng thẳng rồi, giờ lòng càng thêm khó chịu, khó chấp nhận nổi mở miệng nói, “Là có người trả tiền bảo ngươi tới giết ta sao? Nếu ta có thể giao gấp ba số tiền thì thế nào?” Tuy nàng biết chiêu này khả năng là vô dụng nhưng mà nàng cảm thấy tên này so với kẻ giết người máu lạnh thì không giống chút nào. Nếu là loại sát thủ này thì nàng đã sớm chết phơi thây rồi.
Gã áo trắng cười khẽ một tiếng nói, “Công chúa, ngươi đừng có hiểu nhầm, chuyện đó và ngươi thì chả có nghĩa gì, cũng không phải muốn cò kè mặc cả với ngươi. Tại hạ nói thẳng, chứng thực là đến giết ngươi, nhưng mà cũng không muốn làm ô uế tay mình. Công chúa, xem ngươi coi trọng sinh mạng đứa bé này mà tự sát đi” Lời hắn nói rất ung dung tự tại, giọng điệu có chút như muốn nói hôm nay thời tiết đẹp lắm vậy.
Tiêu Tử Y tý nữa thì đứng không vững, dường như hoài nghi mình nghe nhầm. Hoá ra trên đời này lại còn có loại sát thủ như thế nữa. Sợ tay mình bị ô uế, nên tóm lấy người khác ép kẻ muốn giết tự sát.
“Thế nào? Công chúa? Lo lắng thế sao?” Gã áo trắng cười biếng nói, con dao trong tay dọc theo trên cổ Độc Cô Huyền động đậy một chút.
Tiêu Tử Y chưa trả lời thì Abe bên cạnh nàng đã nhịn không được nhảy tới phía trước vài bước, sủa lên ăng ẳng. Tiêu Tử Y thầm nghĩ như vầy không ổn, gã áo trắng này sợ có tiếng động nên mới không trực tiếp ra tay với nàng, Abe kêu to như vậy nhất định xảy ra chuyện rồi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Tiêu Tử Y trơ mắt nhìn động tác trong tay gã áo trắng, chỉ thấy một luống sáng loáng bay thẳng tới Abe.
Nó cách nàng khá xa, cho dù nàng định chắn nó lại trước mặt thì cũng không còn kịp nữa rồi.
“Pắp!” Lúc Tiêu Tử Y suýt chút nữa kêu lên thì con dao đang bay nhanh tới chỗ Abe bỗng không biết bị một cái gì đó bay ra bất ngờ chặn lại rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh chạm nhau giòn tan vang lên.
Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lại chỉ thấy con dao rớt xuống bên cạnh bụi cỏ có một quả đào nhỏ bằng một đốt tay đang xoay tròn không ngừng