Diệp Tầm nhìn Abe từ lúc sinh ra cho tới nay lúc nào cũng bên người mình lại bị bắt nạt vậy, lập tức biến sắc, tức giận tới mức khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, Con mắt màu xanh bị lửa giận phun ra sáng loé, lập tức chạy nhanh tới quyết sống chết một trận với tên Độc Cô Huyền này.
Nhưng lại bị một cánh tay trắng nõn xinh đẹp chắn ngang bé, lúc bé đang trợn mắt há mồm nhìn soi mói, thì đã túm được tóc Độc Cô Huyền không nhẹ chút nào lôi ra.
“A a a! Đau quá ha! Đau quá ha! Công chúa! Người làm gì vậy?” Độc Cô Huyền đau quá kêu ầm ĩ lên, theo phản xạ bỏ cái đuôi Abe ra.
Tiêu Tử Y thấy Độc Cô Huyền đã buông Abe ra, thì cũng buông tay đang túm tóc Độc Cô Huyền ra thản nhiên bảo: “Con đúng là làm cái gì vậy, thì ra cũng sẽ làm vậy với con nha! Ta túm tóc con chắc đau lắm ha? Vậy sao con lại túm đuôi người ta chứ hả? Abe không biết đau sao?”
Bé Vân Tuyển lập tức giật Abe thảm thương trong lòng Nam Cung Tiêu ra ôm chặt vào trong lòng mình vuốt ve, vẫn không quên dùng ánh mắt hung tợn trợn trừng nhìn Nam Cung Tiêu.
Nam Cung Tiêu khóc không ra nước mắt, cậu và Độc Cô Huyền không phải với nhau mà, cậu có ngờ đâu nhóc Độc Cô lại liều lĩnh túm lấy đuôi Abe chứ? Khụ, thực ra thì lông xù, cậu cũng đã sớm muốn túm để nhìn rồi…
Độc Cô Huyền bị dạy dỗ khóc không ra nước mắt, hai tay ôm đầu miệng mếu máo bảo: “”Ngừơi ta muốn ôm nó một chút chứ sao…”
“Ôm chó cũng không được túm đuôi nó như thế ha! Nè, bé Vân Tuyển ôm như vậy mới đúng chứ” Tiêu Tử Y không nói gì, cũng không tin lắm hỏi lại: “Con không phải định bắt nạt Abe đấy chứ?”
Độc Cô Huyền không phục cương quyết ngẩng đầu lên, nói to: “Sao mà bắt nạt nó được chứ? Nó nhỏ như vậy, ta sao lại ỷ thế lấy lớn hiếp nhỏ chứ!”
Tiêu Tử Y cúi đầu cười khẽ, vươn tay ra xoa xoa trán Độc Cô Huyền, áy náy nói: “Không phải bắt nạt nó là tốt rồi, là ta hiểu nhầm ha, xin lỗi con nhé” Hừ hừ, tên nhóc này, lại còn dám nói Abe nhỏ như đồ vật này nọ chứ. Đợi vài tháng nữa xem vóc dáng còn cao lớn hơn cậu ấy chứ.
Khuôn mặt nhỏ của Độc Cô Huyền đỏ ửng, mặc dù rất muốn ôm Abe, nhưng đáy lòng cũng có ý muốn lấy lòng Diệp Tầm chút, vì vậy cậu mới nhận mình có sai, cố hướng sang Diệp Tầm đang nén giận cúi đầu sảng khoái nói: “Thực xin lỗi nha, là ta sai suýt nữa thì làm Abe đau”
Diệp Tầm ngơ ngác đứng im tại chỗ, không thể tin nổi con người này mới vừa rồi còn đánh nhau với cậu, lại bắt nạt cả Abe nữa, thế nào mà đùng một cái lại nhận lỗi với cậu chứ?
Độc Cô Huyền cũng không cần Diệp TẦm nói gì, sau khi nhận lỗi xong, chạy thẳng tới trước mặt bé Vân Tuyển, hếch mặt lên nghiêm túc nói: “Tuyển Tuyển à, đưa Abe cho ta ôm ôm đi? Có được không?”
Lúc đầu Abe không đồng ý, hơi phản ứng “uông” một tiếng…
Tiêu Trạm chắn trước mặt bé Vân Tuyển bất mãn nói lạnh nhạt: “Không cho ngươi chơi! Phụ vương nói rồi, trẻ ngoan thì không được đánh nhau!”
Độc Cô Huyền gãi gãi đầu, nói lầu bầu: “Đúng vậy ha, ta chỉ nghĩ tới Diệp Tầm là trẻ ngoan nên mới đánh nó thôi”
Tiêu Trạm ngẩn người ra chả hiểu được nhưng lời Độc Cô Huyền nói gì, nghiêng đầu nhỏ nhíu màynghĩ ngợi, còn Tiêu Tử Y và Nam Cung Tranh hai người thì đã cười phì ầm lên.
“Độc Cô! Tên nhóc này thật là cứ quanh co lòng vòng mắng ngừơi khác” Tiêu Tử Y thấy cậu không còn cách nào đành cười trừ. Bảo Nhược Trúc tới mang bọn nhỏ đi ăn điểm tâm, dù sao thì tiết thể dục cũng còn hai phần ba thời gian, cứ coi như hoạt động tự do đi.
Bọn nhỏ sau khi được Nhược TRúc mang đi cả, Tiêu Tử Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo đứng không vững, mới tìm lấy một tảng đá ngồi bừa xuống.
“Thế nào? Cảm thấy mệt chết rồi ha?” Nam Cung Tranh ngồi xuống bên cạnh nàng buỮ cười hỏi.
Tiêu Tử Y nhìn bóng mấy nhóc khuất ở đằng xa hành lang, bất đắc dĩ giận dữ bảo: “Cảm tưởng như mọi chuyện cũng không giải quyết nổi, nên tảng đá trong lòng cũng không bỏ xuống được nha!”
Nam Cung Tranh nghe vậy thì nở nụ cười, tức giận nói: “Chỉ tại tên nhóc Độc Cô kia thôi! Hiện giờ cậu ta cũng không nói sẽ gây phiền toái với Diệp Tầm nữa! Chắc không sao rồi”
Tiêu Tử Y nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp của Nam Cung Tranh, tuy ngay từ đầu cảm thấy nàng ta cũng không có tâm cơ gì, nhưng không ngờ nàng ta tới đây lại thật tình đến vậy. Như vừa rồi nàng ta nghĩ gì nói gì với Độc Cô Diệp, chẳng có chút do dự nào cả.
“Không đơn giản như vậy đâu, đứa bé Độc Cô Huyền này tuy rất đơn thuần, nhưng chỉ sau khi nhận ra mới chịu thôi. Chẳng hạn như cậu bé chẳng thích học chút nào, nhưng lại vì điểm tâm ở đây nên mới chịu sáng nào cũng dậy đi học đó” Tiêu Tử Y tụt người xuống tảng đá, tay nhổ mấy nhánh cỏ đan châu chấu. Nam Cung Tranh nhìn hai tay linh hoạt của Tiêu Tử Y không ngừng nghỉ đan châu chấu, một lát sau đã thấy xuất hiện một con châu chấu cỏ trước mặt nàng ta. Nàng cười hì hì thích thú, đặt lên tay ngắm nghía.
“Tiểu Tranh à, những lời vừa rồi của cô, cô có nghe thấy nhị ca cô hay người khác nói tới không?” Tiêu Tử Y kìm không nổi mở miệng hỏi.
Nam Cung Tranh lắc lắc đầu, mở to hai mắt nhìn nàng, “Đây đều là những lời nói lung tung của nhị ca ta thôi, nhưng cha ta cũng từng ép hỏi ảnh sao lại biết nhiều như vậy, à…..Sau đó nhị ca ta trả lời thế nào nhỉ, ta tự dưng quên mất…..Ha ha, dù sao cũng là chuyện nhiều năm rồi. A! Cảh nhẽ những lời này không được nói bừa ra ngoài sao?” Nam Cung Tranh bất ngờ che miệng, có chút nghĩ mà sợ.
“Nói thì nói tất rồi. Nhưng xem ra phương diện này cả Độc Cô Diệp cũng không biết nữa, chỉ sợ đúng là có nội tình chút” Tiêu Tử Y hơi trầm ngâm, theo những lời phân tích của Nam Cung Tranh vừa rồi, nàng không phải đặt giả thiết, Diệp Tri Thu bại trận này thực sự là sao? Vì vậy ông ta mới chịu nhục, tính toán có một ngày sẽ tìm được đầu sỏ gây tội thực sự?”
Dù sao thì nếu ông ta giống Độc Cô Diễm kia tự sát hy sinh cho Tổ Quốc, thì không phải là chẳng có ai biết chân tướng sao? Cũng thấy lạ là Tiêu Cảnh Dương lại tốn tâm sức để tìm ông ta trở về nữa.
Nhưng mà Diệp Tầm mong chờ lại là một chuyện bất ngờ.
Biểu hiện của Tiêu Tử Y càng nghiêm trọng, Nam Cung Tranh không rõ cho lắm, nhưng cũng biết điều không dám phiền nàng, cố gắng nghiên cừu con chấu chấu cỏ trong tay xem có cách nào đan ra được. Một tiếng động nhỏ âm thầm tiếp cận, làm cho trong lòng mình xôn xao, Tiêu Tử Y lập tức nghe thấy. Cảm giác này có chút quen thuộc, Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng động bên cạnh tường nhìn lại.
Nam Cung Tranh theo tầm mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy một lát, bóng Lí Vân Thanh xuất hiện trước mặt hai người.
Anh ta một thân quần áo màu xanh da trời lẫn xanh lá cây thường ngày, dáng cao, trong tay cầm mấy chiếc túi giấy, vẻ mặt bất ngờ nhìn thấy hai người ngồi trên tảng đá.