Tiêu Tử Y nhìn thẳng vào mắt lạnh của Độc Cô Diệp, cảm thấy mọi ánh mắt cứ tập trung vào trên người nàng, không khỏi thở dài.
Trên thực tế, nàng cũng hiểu, giống như trong chiến tranh chống Nhật bị bắt sau đó con gái và quân Nhật kết hợp với nhau sinh ra con vậy, nếu nàng đứng trên lập trường ở đây, cũng sẽ cảm thấy loại người như thế này thì không thể nào tha thứ nổi. Hơn nữa, ca ca ruột của Độc Cô Diệp còn bị chết ở trong chiến dịch này nữa.
Nhưng mà….Nàng đơn thuần chỉ tin mỗi Tiêu CẢnh Dương mà thôi, hắn mất bao công sức mới tìm được Diệp Tri Thu trở về nước, nhất định có lý của hắn.
“Ta xin hỏi một câu nhé, lúc Diệp Tri Thu ở Đột Quyết, có bán đứng lợi ích quốc gia hay của dân tộc mình không?” Tiêu Tử Y đón lấy ánh mắt của Độc Cô Diệp, không chùn bước hỏi lại.
Độc Cô Diệp nhếch nhếch miệng, coi như công chính nói: “Diệp Tri Thu ở Đột Quyết mười nâm, tuy Khả Hãn cho ông ta một chức quan, lại gả con gái Khả Hãn cho, nhưng cũng chưa bảo giờ làm tổn hại tới Đại Chu chút nào”
“VẬy như thế không được sao? Diệp Tri Thu bị bắt ở trên chiến trường, cũng không phải tự nguyện đánh thua. Hơn nữa ở dị quốc tha hương, trải qua cuộc sống bị giam cầm, hiện giờ khó khăn lắm mới trở về được, còn cứ đối xử như với ông ta và người nhà ông ta sao?” Tiêu Tử Y kiên nhẫn nói, nàng hoàn toàn không biết sự tình cụ thể thế nào, nhưng dựa vào sự tín nhiệm của Tiêu Cảnh Dương, nàng tin tưởng vô điều kiện Diệp Tri Thu không phải là người bán nước cầu vinh.
Hai mắt Độc Cô Diệp bắn ra tia sắc bén, không nói được một lời, còn đang đợi Tiêu Tử Y có thể nói ra thêm gì đó nữa.
Nam Cung Tranh đứng bên cười thản nhiên, nói có chút khinh thường: “Như vậy nhìn hung hăng với người ta làm gì chứ? Diệp Tri Thu cũng không có giống như người ngoài nói thế, là một thành viên của nhà Độc Cô mà anh còn không biết sao? Trên chiến trường, tướng quân mang quân đi đánh giặc không phải không sợ chết hay sao? Vậy hắn cần gì phải để cho tướng, quân nhà mình lâm vào cảnh bị kẻ địch vây khốn mười ngày mà không sợ hãi sao. Người như vậy, sống chết dường như cũng là vấn đề mà hắn lo lắng chứ.”
Tiêu Tử Y sững sờ, hơi kinh ngạc quay đầu sang nhìn vóc dáng tuyệt đẹp của Nam Cung Tranh. Nàng không ngờ Nam Cung Tranh trông thì có vẻ tiểu thư, nhưng mấy chuyện như này lại nói thẳng thắn thế chứ.
Nam Cung Tranh thấy Tiêu Tử Y nhìn mình chằm chằm, ung dung bảo: “Đấy là ta nghe nhị ca ta lúc nói chuyện phiếm mà”
“Nam Cung Sanh ư?”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó. Người đó vừa uống rượu vừa thích nói linh tinh. NHưng mà có đôi khi nói với người khác thì có vẻ như không có gì, nhưng nếu nghe kỹ lại thấy đều có lý đó”
Nam Cung Tranh hơi hơi không cam lòng nói ra.
Tiêu Tử Y long lanh mắt, trong đầu xuất hiện một hình ảnh một trạch nam râu ria xồm xoàm đang uống rượu phun nước miếng ầm ầm, thấy rùng mình một cái, lập tức lắc đầu xoá bỏ hình ảnh này trong đầu luôn. Tiêu Tử Y ho khẽ một tiếng, hỏi tiếp: “Liên quan tới chuyện Diệp Tri Thu, công tử Sanh có còn nói gì nữa không?”
“Ta đang nghĩ…” Nam Cung Tranh nhìn trời bắt đầu nhớ lại. Chuyện này cũng không thể trách nàng ta được, nàng ta cũng không phải lúc nào cũng nhớ rõ chuyện nhị ca mình nói lung tung, nhưng chuyện này hình như cũng có ấn tượng chút.
Diệp Tầm ngẩng mặt lên mong chờ nhìn Nam Cung Tranh. Tất cả mọi người đều nói cha cậu làm chuyện sai, hơn nữa còn là chuyện không thể cứu vãn nổi, cậu không tin.
Độc Cô Huyền lẳng lặng hừ khẽ, khuôn mặt nhhỏ nhắn nhìn sang phía Abe đang giãy dụa trong lòng Nam Cung Tiêu, lỗ tai nhỏ dựng đứng lên, chú ý xem Nam Cung Tranh cuối cùng có nói ra cái gì không.
“Điều này, ta nhớ được nguyên nhân Diệp Tri Thu đầu hàng, là muốn chiến đấu tới phút cuối tạo cho binh lính phá vòng vây về báo cáo với Hoàng thượng, nên bản thân mới đồngýy ra điều hiện đầu hàng với Khả Hãn của Đột Quyết. Sống khó tránh, làm cho binh lính may mắn còn sống trở về báo cáo toàn bộ mọi chuyện phát sinh ở đó, bản thân thì lợi dụng được, đợi sau này có cơ hội trở về lập chiến công. Hoặc đó mới là ý nghĩ của Diệp Tri Thu lúc ấy.” Nam Cung Tranh như là xác nhận sự thật nhớ lại, giọng thánh thót dễ nghe tựa như là âm thanh của tiếng nhạc vậy, ngắt nghỉ đúng chỗ, tiếc là người ở đây cũng không có ai có tâm tình đi thưởng thức nữa.
“Hừ!” Độc Cô Diệp dùng âm họng trả lời, đến cả tâm tư muốn cãi nhau với nàng cũng không có nữa.
“Trương mặt thối ra làm cái gì?” Nam Cung Tranh nghe vậy tức lên, dậm chân gắt gỏng: “Chả nhẽ nhị ca ta nói sai sao? Nghe ảnh nói, binh lính bên trong trốn thoát trở về, có người còn miêu tả kỹ lại địa hình bên ngoài ra, điều này chả nhẽ vô dụng sao? Hay là nói anh vẫn cho rằng bản đồ này không hay?”
Độc Cô Diệp cười lạnh, cũng có vẻ chả thèm cãi nhau với phụ nữ.
Nam Cung Tranh càng tức lên, chen vào giữa Độc Cô Diệp và Tiêu Tử Y, giữa hai người còn nhóc Độc Cô Huyền nữa, túm lấy cổ áo của Độc Cô Diệp hung tợn bảo: “Không biết rõ sự tình bên trong thì đừng có giả vờ nữa, chí có năm ngàn binh lính mà chiến đấu với sáu vạn lính Đột Quyết. Vì sao khốn khổ chiến đấu trong mười ngày mà không có quân chi viện chứ? Hay là nói năm ngàn người xui xẻo bị sáu vạn quân Đột Quyết vây khốn hả? Đây là điểm đáng ngờ nhất mà chả nhẽ thiếu gia Độc Cô nhà ngươi không nghĩ đến sao?”
Tiêu Tử Y trợn mắt há mồm nhìn Nam Cung Tranh, tuy nàng biết sớm rằng cô gái này nội tâm và mặt ngoài khác nhau, nhưng cái kiểu muốn nói gì làm gì tính cách thẳng thắn, thật đúng là người nàng hâm mộ ghê.
Sắc mặt Độc Cô Diệp lập tức bị những lời Nam Cung Tranh nói mà bỗng trở nên nghiêm túc, lúc người ta buông cổ áo hắn ra thì tay hắn đã túm lấy cổ tay nàng ta, gằn từng từ một ép hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Nam Cung Tranh nhướng một bên mày lên, đối với khí phách của Độc Cô Diệp chẳng sợ chút nào, tự nhiên gỡ từng ngón tay của Độc Cô Diệp ra, miễn cưỡng nói: “Ta đều nói lại nhưng lời nhị ca ta nói, mà trận đó còn làm ta vô cùng sùng bái ảnh nữa, nên nhớ kỹ không sót một từ. Hoặc không thì ngươi nên đi hỏi ảnh vẫn tốt hơn đi!”
Mắt Độc Cô Diệp lạnh lẽo quét qua, chuyển hướng sang Tiêu Tử Y chắp tay tuỳ tiện bảo: “Tiết dạy hôm nay tới đây thôi, xin thứ cho thần về sớm chút” Nói xong chẳng kịp đợi Tiêu Tử Y đáp đã xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Tiêu Tử Y nhìn biểu hiện lo lắng của Diệp TẦm biết cậu bé cũng không nghe được mấy về những lới người lớn nói…xoa xoa đầu cậu nhìn cậu cười cười. Trong miệng lại hỏi Nam Cung Tranh: “Nhị ca nhà cô…sao có thể biết nhiều chuyện như vậy chứ?”
Nam Cung Tranh không biết là nàng ta vừa mới nói ra một bí mật cực lớn, coi như không có chuyện gì bảo: “Nhị ca nhà ta vài năm trước rất thích gây sự, gây náo loạn trong nhà chuyện này chuyện kia, nè, dùng những lời người nói trước kia nói để hình dung thì, chính là thích đào rãnh. Tiếc là mấy năm nay cũng rất ít thấy ảnh như vậy nữa”
Nam Cung Tranh nhăn mặt nghiêng đầu nhớ lại. NHưng bây gìơ mới thấy có chút không thích hợp, bởi vì mấy năm nay nàng ta càng ngày càng ít thấy nhị ca của mình rồi. Theo những lời mới mẻ của công chúa mà nói, xem ra thì là càng ngày càng ở một chỗ sao?”
Tiêu Tử y thở dài, nàng rất muốn có dịp điều tra kỹ về Nam Cung Sanh này, chứng thật là nhiều chỗ rất đáng ngờ. NHưng lần này cũng nhờ hắn ban tặng, ít nhất hiểu ra chuyện Diệp Tri Thu đầu hàng là có nội tình. Ít nhất, mấy đứa bé ở chỗ của nàng cũng đừng có căng lên quá nha! Vừa thấy mặt đã đánh nhau thì tính sao được.
“Tiểu Tranh, cảm ơn cô đã giúp ta giải vây” Tiêu Tử Y thở dài nhẹ nhõm, biết chuyện này nàng tin Tiêu Cảnh Dương là đúng.
Nam Cung Tranh coi như không có việc gì khoát tay khẽ cười bảo: “Không sao, không sao, nhị ca ta phá được tính tức giận của Độc Cô Diệp, ta rất vui vẻ nha!”
Tiêu Tử Y cười cười, định bảo mấy nhóc vào nhà bếp ăn điểm tâm, thì nghe thấy tiếng Tiêu TRạm kêu to: “Độc Cô! Ngươi đang làm gì thế? Bỏ tay ra mau!”
Theo lời bé thì đồng thời nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Abe vang lên.
Tiêu Tử Y ngạc nhiên nhìn lại thì chỉ thấy tay nhỏ bé của Độc Cô Huyền đang lôi cái đuôi của Abe, ra sức……vô cùng ra sức kéo…..Mắt thấy dường như muốn kéo nó ra khỏi lòng Nam Cung Tiêu vậy