Quả nhiên, nàng đoán tám phần là bởi vì tìm Diệp Tầm mà.
Tiêu Tử Y hít một hơi dài, xoay đầu lại nhìn Tiêu Sách đứng khoanh tay, nở nụ cười tươi hỏi: “Muốn hỏi điều gì? Cậu biết nói tiếng Đột Quyết sao?”
“Tiếng Đột Quyết à?’ Tiêu Sách sững sờ, khó hiểu nhìn Tiêu Tử Y sao tự dưng lại thốt lên những lời này.
“Đúng vậy mà, cậu không biết tiếng Đột Quyết, làm thế nào hỏi Diệp Tầm chứ?” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại, “Hán ngữ của đứa bé đó rất kém mà”
“Ôi?” Tiêu Sách bất chợt không tính tới tình huống này, cậu biết tìm đâu ra ngừơi biết nói tiếng Đột Quyết bây giờ? Nhưng cậu ta cũng thừa dịp trong cung Trường Nhạc hôm nay là ngày nghỉ không có người khác ở mới dám lén đến một mình. Nếu là lần tới mang đến một vị quan viên biết tiếng Đột Quyết thì chẳng phải sẽ bại lộ ra rồi sao?
“Nếu không cậu cho là vì sao lại để ở chỗ của ta đây ha? Chẳng phải là để dạy cho bé đó biết chữ nói chuyện hay sao?” Tiêu Tử Y nhẹ nhàng bâng quơ cười nói, đem toàn bộ biểu hiện bất chợt trên mặt Tiêu Sách thu trọn vào mắt.
“Ta chỉ muốn biết rốt cục vì sao hoàng huynh lại tìm Diệp Tri Thu về thôi’
Tiêu Tử Y ngồi cạnh bàn, đưa tay kéo lọn tóc dài ra trước ngực, nghe vậy buồn cười nói: “Chuyện này cho dù cậu có hỏi đứa trẻ, nó cũng không biết đâu ha!” Tiêu SÁch này đúng thật là chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấu người ta.
Hoàng tỷ của cậu thực đúng là không biết gì, có một số chuyện cứ hỏi trẻ con ngược lại biết rất nhiều. Nhưng đáng tiếc là cậu lại không biết tiếng Đột Quyết. Tiêu Sách giật khẽ khoé miệng, chỉ trong chớp mắt lại khôi phục vẻ bình thường, cười nói với nàng, “Rất muốn biết rốt cục là sao lại thế rồi, ta đã hỏi qua hoàng huynh nhưng từ đầu huynh ấy hoàn toàn chẳng nói vào trọng điểm, cứ nói vòng vo hoài”
Tiêu Tử Y nhún nhún vai, đôi mắt hạnh lanh lợi híp lại, có vẻ bí hiểm hỏi: ‘Hoàng huynh lần này làm chuyện này, có nhiều người phản đối lắm phải không?”
Tiêu Sách bắt chước nàng nhún nhún vai, không yên lòng nói: “Đúng vậy ha. Hoàng tỷ người có thể nghĩ vậy, cho nên ta tò mò chút thôi! Hoàng huynh làm ra loại chuyện thế này cũng không cố sức lấy lòng gì cả”
“Chắc chắn không muốn Diệp Tri Thu lưu lạc tha hương đi” Tiêu Tử Y thở dài, biết hiện giờ Tiêu Cảnh Dương đụng phải cục diện này nhất định sẽ gặp khá nhiều khó khăn rồi.
Chỉ sợ nội tình trong đó không đơn giản như vậy. Tiêu Sách âm thầm trầm ngâm, thấy lần này không thể moi được tin gì từ Tiêu Tử Y, mới bĩu môi cáo từ.
“Ta đưa cậu ra ngoài” Tiêu Tử Y thấy tính trẻ con đã từ từ biến mất dần trên khuôn mặt Tiêu Sách, mấp máy môi. Đứa nhỏ này cũng đang dần thay đổi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngạo khí không chút che giấu kia, tới bây giờ mở miệng ra nói đều luôn cứ châm chọc suốt.
Hoàng cung thật đúng là một chiếc chảo nhuộm các màu.
“Thôi không cần, tỷ….à…” Tiêu SÁch nhìn từ trên xuống dưới đánh giá chút Tiêu Tử Y thả tóc dài, do dự nói.
Tiêu Tử y lắc lắc mái tóc dài, nói vô tình: “Đừng lo, cũng không đưa cậu ra cung đâu, đi nào!” Nói xong cũng dẫn đầu ra khỏi phòng học.
Tiêu Sách nhìn thoáng qua cách bố trí phòng học, lúc này mới theo sau Tiêu Tử Y đi ra. Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trong viện bé Vân Tuyển đang dạy chữ cho Diệp Tầm, cô bé chỉ vào cây, rồi dùng than củi đặt bút viết xuống chữ này, sau đó lại không ngại ngần gì nói lặp lại cho Diệp Tầm nghe.
Diệp Tầm cố gắng ngồi xổm xuống bên đó, cũng dùng than củi học viết xuống đất. Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn kiên nhẫn viết. Abe đứng cạnh cậu bé vui vẻ sủa tới sủa lui, trông bộ dạng ấm áp vô cùng.
“Một hình ảnh thật là đẹp” Tiêu Tử Y nở nụ cười tươi, cảm thẩy mỹ mãn bảo.
Đây cũng là cảnh mà Tiêu Tử Y muốn xây dựng cho bọn trẻ. Có thể có nơi được đùa giỡn vui chơi vô tư lự, sau này cứ kiên trì làm vậy cũng sẽ không dao động.
Nhưng bức tranh này xem trong mắt Tiêu SÁch thì chỉ biết được tin là Diệp Tầm thực sự sẽ không biết chữ. Cậu lắc đầu tiếc nuối, chậm rãi rời đi.
“Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?’ Bé Vân Tuyển mẫn cảm thoải mái đi tới, đứng cạnh Tiêu Tử Y nhìn theo bóng lưng Tiêu Sách hỏi khẽ.
“Không sao. Các con cũng đừng chơi dưới nắng nữa, đã tới giờ ăn trưa rồi. Bé Vân Tuyển thật biết điều quá nha! Lại biết dạy chữ cho người khác nha!” Tiêu Tử Y cười híp cả mắt lại.
“Chẳng còn cách nào mà! Nó cứ quyết kéo con dạy cho nó chứ” Bé Vân Tuyển ngượng ngùng vỗ vỗ tay xoa bụi, uốn éo thân mình đi tới nhà bếp.
Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười cười, đi tới chỗ Diệp Tầm vẫn đang cúi đầu xuống tập viết chữ, ngồi xuống hỏi: ‘Tiểu Tầm à, đừng viết nữa, đã đến giờ ăn cơm rồi nha” “Ăn cơm á?’ Diệp TẦm ngẩng đầu dùng đôi mắt sáng tối kia hoài nghi nhìn Tiêu Tử Y cố gắng hỏi: “Ngày nào…..cũng đều ăn ba lượt sao? Không lãng phí à?”
Tiêu Tử Y xoa xoa đầu bé, thở dài: ‘Các con đang tuổi ăn tuổi lớn mà! Phải ăn nhiều này nọ mới có thể cao lớn cường tráng đó. Con xem trên người con có mấy lạng thịt nè. Đi nào. Đi ăn cơm nào Abe, mày cũng tới đi”
Vừa nói vừa không đợi Diệp Tầm phản ứng kéo cổ tay gầy yếu của đứa bé kia đứng lên.
Đứa bé này nàng nhất định phải nuôi cho thật béo múp mập mạp mới được, phải giống như một búp bê mới được.
Ăn cơm trưa xong, bé Vân Tuyển theo thói quen đi ngủ trưa rồi, còn Diệp TẦm thì cũng bị Tiêu Tử Y bắt buộc ấn vào phòng ngủ, cả Abe cũng như vậy.
Lúc chiều Đàm Nguyệt Li phái người tới đây làm chiếc đu dây. Tiêu Tử Y mới kịp nhận ra nhà trẻ của nàng còn chưa có món đồ chơi nào cho bọn trẻ cả, nên vội vàng tiêu tốn cả buổi trưa ngồi vẽ ra cầu bập bênh, thang trượt, xà đơn xà kép, vòng xoay một ít đồ chơi, cũng an bài cho Thuần Phong tìm người để làm.
Ngày hôm sau, nhà trẻ lại bắt đầu cuộc sống học tập. Độc Cô Huyền và Nam Cung Tiêu vẫn bình thường như vậy đi học, cũng không giống nỗi lo lắng của Nhược Trúc. Hơn nữa, bề ngoài có vẻ như không có việc gì, làm ngừơi ta sờ không tới ý nghĩ.
Chỉ có buổi sáng là tiết đầu của Thái Khổng Minh, Diệp Tầm nghe rõ ràng là không hiểu gì, cho nên ở lại một mình để cho Tiêu Tử Y phụ đạo. Tiết thứ hai là tiết dạy nghĩa của Tiêu Cảnh Dương, nhưng hắn lại cho người mang tờ giấy tới báo là gần đây không thể đến được, xem ra chuyện Diệp Tri Thu mang đến không ít phiền toái cho hắn.
Tiêu Tử Y cho bọn trẻ tự do hoạt động, sau đó mời Thái Khổng Minh sau khi dạy xong tiết thì ở lại phụ đạo thêm cho Diệp Tầm biết cơ bản các chữ. Thái Khổng Minh từ lúc cải cách chuyện dạy của Hoàng thái tôn, sáng chỉ có một tiết nên rảnh rỗi tới mức chán chết, chỉ ước gì có thêm học trò cho hắn dạy, dĩ nhiên là sảng khoái đồng ý luôn.
Đồng thời Tiêu Tử Y còn suy nghĩ thêm, có phải bọn trẻ học một ngày nhiều tiết quá hay không, sau này thử dạy toán học ba ngày một lần xem thế nào. Còn về Đàm Nguyệt Li, trừ chuyện anh ta tới vẽ tranh Khổng tử và làm chiếc đu dây ra, cũng không thấy có hành động gì, cũng vẫn chưa tới chỗ này lần nào.
Vì vậy, lúc xế chiều Tiêu Tử Y nói chuyện phiếm với Nam Cung Tranh, lúc nhịn không được thăm dò chút tin tức xem có viên quan nào rảnh rỗi qua Nam Cung Tranh nhiều chuyện hay không. Dù sao thì lúc này là tiết thể dục của Độc Cô Diệp, đối phương cũng không muốn gặp nàng, mà nàng ta cũng lười gặp nữa.
“Đàm Nguyệt Li nha!” Khuôn mặt xinh xắn của Nam Cung Tranh xuất hiện biểu hiện khinh thường. “Anh ta là một kẻ ăn chơi trác táng, cũng chẳng có gì đặc biệt. A! Đúng rồi, nghe nói anh ta vẽ tranh người đẹp rất nổi tiếng đó nhưng tiếc là ta chưa thấy bao giờ, mà ai cũng chẳng cho ta xem cả”
Trên mặt Tiêu Tử Y đen sì, tranh người đẹp à? Không cho nàng xem sao? Căn cứ vào cách nói của Nam Cung Tranh vậy, hình như là tranh đông cung hay thê thiếp gì đó.
Đang định hỏi thăm thêm về tình hình Đàm Nguyệt Li thì lại nghe thấy một loạt tiếng chân chạy tới chỗ các nàng, bé Vân Tuyển vẻ mặt kinh hoảng đẩy cửa thư phòng ra, thở phì phò kêu to: “Công chúa! Không hay rồi! Độc Cô và Diệp Tầm đang đánh nhau đó!