Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 117: Thành viên mới




Tiêu Tử Y cảm thấy nàng vốn đang cầm tay Tiêu Cảnh Dương tự dưng đã biến thành hắn cầm tay của nàng. Người đàn ông này…..Coi như hết, xem hắn nóng ruột với con hắn như vậy, thôi thì lần này tha thứ cho hắn đi. Dù sao thì hắn cũng là phụ vương của TRạm Nhi, làm cho hắn hiểu được đạo lý không được xem nhẹ con mình là đủ rồi.

Không còn cách nào, vừa rồi nghe lời hắn nói, nàng có thể lý giải được sự bàng hoàng của hắn. Vì chính mình thời điểm cần tình thương của mẹ, coi dì Vân như mẹ ruột của mình vậy. Lúc bản thân mình còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, phụ hoàng đã sắp xếp xong xuôi cho hắn rồi. Lúc bản thân mình vẫn còn là đứa trẻ thì lại đột nhiên có con.

Cuộc đời của hắn, đều do người khác sắp đặt từng bước, tuy là thái tử đương triều, tương lai huy hoàng của vương triều này cũng nằm dưới sự thống trị của hắn, nhưng hiện tại hắn chẳng qua cũng là một người đáng thương. Hoặc sau này làm không tốt vẫn sẽ đáng thương như vậy, cứ thế thì thật đáng buồn làm sao.

Tiêu Tử Y cảm thụ được ánh nhìn chằm chằm của Tiêu Tiêu Cảnh, chịu không nỏi nhắm chặt hai mắt lại. Nàng biết hắn đi từng bước, người đàn ông này không giống như bề ngoài trông có vẻ thong dong kiên cường như vậy, lại làm cho nàng đau lòng như như TRạm Nhi, không đành lòng trách móc hắn nặng nề.

“Được rồi, chuyện đêm nay muội coi như chưa từng xảy ra” Tiêu Tử Y rốt cục mềm lòng bảo, nàng chỉ là thấy chỗ này sao mà dễ dàng thoả hiệp thế, tự dưng lại khinh bỉ chính mình.

Tiêu Cảnh Dương rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một trận, hắn thật đúng là không biết nếu Tiêu Tử Y mà cự tuyệt thì…, vậy hắn còn có thể nói thêm gì nữa để cứu vãn lại khuyết điểm của mình đây. Mới vừa rồi hắn còn thực khủng bố nghĩ đến, nếu Tiêu Tử Y không phải đứa con của phụ hoàng. Lời nói này thế mà cũng nói được vì sao mấy năm nay đều không đi tìm nàng, căn bản phụ hoàng chính mình không muốn tìm thôi….

Còn hắn thừa nhận đã tìm được nàng về, mang về trong cung, chả nhẽ màn độc thủ ám sát sau lưng không thành lại là của phụ hoàng…..Cứ lặng lẽ nhớ lại, chuyện này hắn phải ngầm điều tra từ từ mới được.

“Mẫu hậu bên đó muội cũng không nói gì nhiều, chỉ phái người đi nói một chút là TRạm Nhi đêm nay sẽ ngủ ở chỗ này của muội” Tiêu Tử Y khẽ thở dài. Lúc nàng tức giận, cũng không quên lưu lại lời giải thích cho Tiêu Cảnh Dương. Xem ra trong tiềm thức của nàng cho dù hắn làm sai rồi cũng vẫn tạo cơ hội cho hắn mà không làm lớn chuyện lên.

“Trạm Nhi bé…” Nét mặt tuấn tú của Tiêu Cảnh Dương trông nghiêm túc một lúc, chỉ lát sau vẻ nóng ruột đã bắt đầu lan toả. TRạm Nhi của hắn có ý kiến gì với hắn không đây? Thật khó khăn lắm cha con hai người mới mở rộng cửa lòng, hắn không muốn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó sau này nhìn thấy hắn thì lộ ra biểu hiện thất vọng.

Tiêu Tử Y thả tay ra khỏi tay hắn, bóp bóp vì do hắn sốt ruột mà nắm tay nàng đau quá, tức giận bảo: “Yên tâm đi, Trạm Nhi vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra cả. Bé còn tưởng là huynh tìm không thấy bé, cố ý mời muội tới nữa đó” Trẻ con đều không có thời gian mà nghĩ ngợi, nhưng vừa mới nghĩ tới TRạm Nhi nhốt mình vào trong tủ quần áo tối lạnh nhiều giờ, sắc mặt Tiêu Tử Y không khỏi thấy lạnh.

“Sau này tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa, ta cam đoan đó” Tiêu Cảnh Dương nhìn thẳng vào Tiêu Tử Y nói rất nghiêm túc chân thành.

Ngôn ngữ chẳng qua chỉ là những âm tiết, quan trọng là người nói có xen tâm tình của mình vào trong đó không thôi. Dưới ánh trăng sáng, Tiêu Tử Y nhìn rõ vẻ hối hận trong mắt Tiêu Cảnh Dương, bất đắc dĩ giận dữ bảo: “Bỏ đi, vừa rồi đã nói tha thức cho huynh rồi. Sau này muội không nói tới nữa…” Cứ dây dưa mãi một vấn đề cũng không phải chuyện tốt gì, chỉ cần cho hắn biết mình làm sai là được rồi.

Chuyện này, cứ giống như là chuyện giáo dục dạy dỗ trẻ con vậy. Một là cho bé biết mình làm sai có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Hai, làm cho bé tỉnh lại sau sai lầm của mình. Ba là làm cho bé cam đoan không bao giờ tái phạm nữa.

Được rồi, coi như hoàng huynh của nàng cũng là một Trạm Nhi đi vậy. Mắt Tiêu Tử Y nhìn chứng thật là TRạm Nhi giống Tiêu Cảnh Dương như đúc, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. “Huynh về trước đi, hôm nay TRạm Nhi sẽ ngủ ở chỗ muội”

Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn trên bậu cửa sổ, nhẹ giọng cầu xin: “Ta có thể ….vào nhìn bé chút được không?”

Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng người kia rất sợ nàng cự tuyệt, bất đắc dĩ lắc đầu cười bảo: “đi thôi, đừng ở lại lâu quá, cũng đừng đánh thức bé dậy. Ta đi ra ngoài trước”

Tiêu Cảnh Dương nhìn nàng gật gật đầu, cất bước hướng trong phòng đi vào. Tiêu Tử Y quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên tỉnh ngộ phát hiện ra là hắn vào trong khuê phòng của nàng. Nhưng mà, dù sao thì họ cũng là huynh muội. Cho dù buổi tối ở cùng một chỗ lâu vậy, cũng không sợ có người thì thào. Cuối cùng Tiêu ử Y nhìn thoáng qua phiến cửa sổ kia, xoay người đi ra tẩm cung của mình, đi vào đại sảnh của điện Vĩnh Ninh, phát hiện ra NHược TRúc và NHư Lan hai người đều đang đợi nàng.

“Công chúa, đã bẩm báo hoàng hậu nương nương rồi. Bà cũng không thêm gì, chỉ có sắc mặt là hơi khó coi chút” Nhược Trúc cúi đầu bẩm báo.

“Hết cách thôi, trẻ con mê mải cũng chịu” Tiêu Tử Y biết Nhược Trúc nên nói cái gì không nên nói gì, cho nên rất yên tâm. Nàng cùng hoàng hậu lúc đó đã trải qua sự kiện lễ thân tằm kia, kỳ thực chỉ còn chưa vạch mặt ra thôi. Hoàng hậu nếu cho rằng nàng cố ý để TRạm Nhi ở lại chỗ này của nàng cũng không sao, tuỳ bà hiểu lầm đi.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tử Y cũng không giống như trong kế hoạch ngủ lười chảy thấy mà ngược lại mặt trời vừa ló thì nàng đã tỉnh giấc.

Nàng cũng không muốn đánh thức người nằm ngủ bên cạnh nàng là TRạm Nhi, NHược Trúc và Như Lan cũng nghĩ tới hôm nay nàng sẽ dậy rất muộn, nên cũng không đến quấy rầy nàng. Một mình Tiêu Tử Y khoác bừa chiếc áo choàng lên đi vào trong thư phòng, theo ánh nắng sớm chiếu vào nhặt quyển sách lên tay.

Tối qua gần như nàng không ngủ cả đêm, cả đầu cứ ong ong chuyện hôm qua nghe được từ Tiêu Cảnh Dương. Có cảm giác trong đó có gì đó không thích hợp lắm, nhưng nàng cũng không biết rốt cục là không thích hợp ở chỗ nào cả. Theo lý thuyết Tiêu CẢnh Dương hắn là đã đem toàn bộ sự tình kể hết cho nàng biết rồi, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy không đủ.

Mẫu thân của hắn rốt cục là kiểu người thế nào? Theo như đồn đại thì cũng là phụ nữ rất ưu tú, có phải vẫn còn sống không? Hiện giờ như hiện tại truyền lại người đàn ông vĩ đại kia lại là một trạch nam…

Tiêu Tử Y theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn chiếc bình trắng không trên bàn, vốn cành đào cắm trong đó hôm trước rốt cục cũng héo tàn rồi, NHược Trúc đã mang bình đi rửa sạch. Nàng cũng không muốn mang bình đem trả lại cho Nam Cung Sanh, hay người ta căn bản cũng không còn nhớ mà lấy bình về nữa. NHược Trúc còn đề nghị cứ để như vậy, không bằng cắm hoa tươi khác vào. Nhưng Tiêu Tử Y thì cảm giác chiếc bình nhỏ này trời sinh ra là để cắm cành đào, vậy chỗ này không cần để chiếc bình này nữa.

Vườn của Nam Cung Sanh trong đó hoa đào sáng rực, nói vậy chắc hẳn giờ đã tàn rồi chăng?

“Công chúa, thì ra người ở chỗ này” Nhược Trúc vừa đi tới tẩm cung nhìn thoáng qua, phát hiện trên giường chỉ còn tiểu điện hạ một người ngủ say sưa, vội vàng tới nơi này tìm người.

Tiêu Tử Y ngáp một cái có chút ủ rũ bảo: “Ngươi đã dậy rồi, vừa lúc ta còn muốn ngủ ở đây một lát, TRạm NHi người giúp để ý tới bé chút nhé”

“Công chúa, thái tử điện hạ đã tới” Nhược Trúc thấy Tiêu Tử Y nói vậy muốn trèo lên chiếc giường ngủ tiếp vội vàng bẩm báo.

“Cái gì? Tối qua huynh ấy không phải mới tới sao? Sao lại tới đây nữa rồi…” Đằng sau Tiêu Tử vừa đúng lúc đụng tới chiếc giường, lại không nề hà ngồi thẳng lên, “Vội vàng vậy chắc không phải muốn đón TRạm Nhi về sao?”

“Không phải ạ, không phải là tới đón tiểu điện hạ về đâu ạ” Nhược Trúc không yên lòng nói.

“Thế tới đây làm gì?” Tiêu Tử Y khẽ nhíu mày, bởi vì nàng chưa từng nghe thấy giọng điệu của Nhược Trúc như thế, trong đó xen lẫn một tia sợ hãi.

“Thái tử điện hạ….còn dẫn theo một đứa con nít….”Nhược Trúc nói đứt quãng, cứ như là không dám tin chuyện vừa rồi nhìn thấy.

********Tiểu phẩm nhà trẻ hoàng gia*************

Độc Cô Huyền: Sao gần đây ta cứ bị phạt thế nhỉ…..

Nam Cung Tiêu: Vì ngươi học không giỏi cho lắm, hẳn là nên cố gắng hơn.

Độc Cô Huyền: Ta đây nên làm cái gì bây giờ?

Nam Cung Tiêu: Nhị ca ta nói rồi, làm việc là phải có quyết tâm, hạ quyết tâm thì chẳng khác nào thành công một nửa.

Độc Cô Huyền: Hay lắm, ta đây hạ hai cái quyết tâm, thế là đã đủ thành công rồi!

Nam Cung Tiêu: ………RZ………