Gần đây cuộc sống của Tiêu TRạm trôi qua thực rất được, dùng một câu gần đây nhà trẻ hay lưu hành mà nói thì …đó là “Tương đương”…..Không tồi.
Sáng nào bé cũng rất khó khăn khi được bác Huyễn HÀ gọi dậy, nhưng cũng không phải là không thích. Bởi vì sau khi bé rửa mặt xong, phụ vương sẽ dẫn bé tới hoàng gia gia để hỏi thăm, thỉnh thoảng lại cùng ăn sáng với hoàng gia gia nữa.
Tuy nhìn thấy hoàng gia gia nghiêm túc thỉnh thoảng có lúc cũng thân thiết, nhưng hoàng bà nội nhìn qua thì lại rất vui vẻ an ủi, tới tối thì thường xuyên ôm bé kể chuyện phụ vương lúc còn nhỏ cho bé nghe.
Lúc còn nhỏ sao? Phụ vương đều lớn như vậy rồi, lúc mới bắt đầu thì còn nhỏ sao? Trong lòng be bé của Tiêu TRạm len lén cười thầm, đã trở thành một bí mật vô cùng đáng yêu trong lòng bé.
Sau khi hỏi thăm sức khoẻ hoàng gia gia xong, Tiêu TRạm sẽ cùng phụ vương bé đến cung Trường Nhạc để học. Hiện giờ trong phòng học cũng không phải mỗi một bạn nhỏ một chiếc bàn rồi, tiểu bác Melie của bé bảo tốt như thế thì chẳng giống nhà trẻ chút nào, mà thật ra giống học sinh tiểu học hơn, vì vậy mới xuất hiện trong phòng học một cái bàn tròn rất to, các bạn nhỏ ngồi vây quanh đó.
Giống nhà trẻ thế nào, mà giống học sinh tiểu học là gì, bé cũng đều không hiểu lắm!
Bé chỉ biết là, ngồi đối mặt như vậy, rất tốt phân tán sự chú ý của bé nha! Đối diện với bé chính mà bé Vân Tuyển, hại bé cứ lúc nào đi học cũng cứ nhìn chằm chằm vào sách trên bàn, cơ bản cũng không dm ngẩng đầu lên nhìn Thái Phu tử viết gì trên bảng trắng kia cả, lỗ tai thì rất muốn nghe tiếng Độc Cô Huyền than thở bên cạnh.
Thực ra tuyệt lắm bởi vì gần đây Thái Tam Quốc Thái Phu Tử giảng bài rất chậm rất kỹ, rất khác lúc trước giảng bài. Bé có thể nghe thêm một lần nữa mà như mới vậy, phát hiện ra rất nhiều điều mà trước kia đi học không để ý tới.
Tuy Thái phu tử chỉ dạy một tiết buổi sáng nhưng ông ấy giao bài tập thiệt là nhiều. Dù sao với bé mà nói thì không thành vấn đề, chỉ là Độc Cô Huyền luôn bị Thái Phu Tử nghiêm mặt nhắc nhở, cứ lấy thước cứng đập vào tay cậu ta trên bàn, nhưng ngày nào số lần đập cũng giảm đi chút, hy vọng có một ngày cậu ta sẽ không bị Thái Phu tử phạt nữa.
Tiết thứ hai là tiết nghĩa của phụ vương, tiết học này bé cũng nghe rất chăm chú nha! Nam Cung Tiêu và bé Vân Tuyển thực ra nhìn thì rất nhẹ nhàng, còn Độc Cô Huyền vẫn tiếp tục bị phạt…
Sau đó trong giờ học, tiểu bác sẽ làm một vài động tác kỳ quái trước mắt các bé, theo Y quan Cố thần nói, đó là cái gì nhỉ “mắt vật lý trị liệu”. Dù sao thì không rõ lắm, chắc chắn bác sẽ không hại bọn bé, phải ngoan ngoãn mà làm theo chứ! Làm xong thì trợn mắt há mồm, trước mặt đứa nào cũng có một đĩa điểm tâm và quýt. Vì thế như Độc Cô Huyền nghịch ngợm đến thế mà cũng rất ngoan ngoãn làm theo.
Cuối buổi sáng là tiết của Thầy Lý Lí Vân Thanh môn Đức Dục. Tuy ông ấy có một đôi mắt màu xanh lam nhưng lại vô cùng đẹp trai nha! Không hổ là ca ca của bé Vân Tuyển ha. Hơn nữa giảng bài lại xen một ít chuyện xưa rất vui, tuy bên trong nó có chút đạo lý gì đó thâm ảo mà bé cái hiểu cái không.
Buổi sáng cứ thế trôi qua vậy. Tổng cộng có ba tiết học, sau đó là ăn trưa. Trước đây bé đều có thói quen ăn hai bữa thôi nha! Nhưng giờ thì bụng tự dưng đã thấy…..giờ này bụng đói kêu rột rột rồi.
Ngày nào ăn trưa cũng khác nhau, nhưng không giống như ăn ở chỗ hoàng bà nội mà có rất nhiều rau, người nào cũng phải bưng bát ăn hết những thứ bên trong, không được phép ăn kiêng, ăn thừa.
Được thôi, bé chỉ muốn nói là kỳ thực mỗi ngày Độc Cô Huyền đều không muốn ăn cà rốt nên lén ném cà rốt vào bát của bé đó. Hơn nữaé còn ghét nhất là ớt xanh….Tiểu bác à, không phải TRạm Nhi cố tình để cơm thừa đâu nha…..Ôi ôi ôi….
Cơm trưa xong bác Nhược Trúc sẽ dẫn cả nhóm đi vào trong một phòng rất cho là to, mỗi người có một cái giường nhỏ để ngủ trưa nửa canh giờ. Độc Cô Huyền luôn rất khó đi vào giấc ngủ, sau đó khổ nhất là bị một cái gọi dậy. Khóc ha, hoá ra bé đang nghĩ tới Nam Cung Tiêu mà chán ghét ghê, không ngờ lại còn có một tên còn chán ghét hơn nữa kìa.
Buổi chiều chương trình học bé đều rất là thích. Đầu tiên là tiểu bác Melie của bé đến dạy cho các bé vẽ tranh, còn dạy làm cách nào lấy tờ giấy trắng ra vẽ rất nhiều trò vui này nọ thích lắm nha, hoặc còn lấy ra nhiều tấm gỗ xếp kiến trúc rất vui. Đúng rồi, trò kia còn có tên gọi là “xếp gỗ” nữa.
Tan học xong, tiểu bác của bé lại dạy cho các bé hàng loạt các động tác kỳ lạ lắm nha, cái này được gọi là “tập thể dục cho lớn” đó. Bé cảm thấy muốn cao lớn chắc là phải rèn luyện thân thể như thế. Nhưng mà Độc Cô Huyền thì lại tin đây là một môn bí kíp võ công đã thất truyền nên lúc nào làm động tác cũng hăng hái quá cơ. Tiểu bác của bé đã bảo cậu ta bao nhiêu lần rồi mà cũng không xong. NHưng quả thật rất muốn công nhận, sức lực tên Độc Cô Huyền này thực mạnh quá đi, lúc vận động mạnh mà dưới chân cậu ta đã làm thành một cái hố rồi. Chẳng trách bé Vân Tuyển đứng sau bé lần nào cũng cười chẳng quan tâm đến bản thân phải vận động nữa.
Buổi chiều tiết thứ hai là tiểu thúc thúc Độc Cô Diệp của Độc Cô Huyền dạy. Tiểu bác ngày nào cũng tới đây dạy xong cũng không cùng nhóm bé học cùng nhau. Theo lời Độc Cô Huyền nói là bởi vì tiểu thúc thúc của cậu ta chẳng thích công chúa điện hạ tý nào. Còn Nam Cung Tiêu lại nói là tiết sau là tiết của Nhị tỷ cậu ta nên hai cậu cứ nói chuyện tán gẫu liên hồi.
Bé tự nhiên sẽ tin tưởng kiểu giải thích thứ hai luôn! Tiểu Bác của bé người gặp người thích, sao lại có người có thể không thích bác chứ?
NHưng tiểu thúc thúc của Độc Cô Huyền đúng là nghiêm khắc lắm cơ, lần nào đi dạy cũng không bắt làm khác, cứ bắt bọn bé đứng trung bình tấn, hoặc là bắt bọn bé chạy bộ. Bé Vân Tuyển dĩ nhiên là giảm hào hứng đi một nửa. Tiết này bọn bé lúc đầu cũng phải chịu khổ không ít, gần đây phải cắn răng kiên trì đến cùng, cảm giác vài ngày sau thân thể có vẻ cường tráng lên rất nhiều, ăn cơm cũng tăng tốc thấy rõ.
Thật hy vọng có một ngày có thể so tài cao thấp với Độc Cô Huyền. CẬu ta có thể trèo cây thì bé cũng có thể trèo cây mà.
Học xong tiết của tiểu thúc thúc Độc Cô, thì tiết sau là tiết của nhị tỷ Nam Cung TRanh của Nam Cung Tiêu, tiết âm nhạc. Vì là tiết cuối cùng của một ngày, lại trải qua tiết thể dục xong, nên ai ai cũng rất chi là mệt mỏi buồn ngủ. Nhưng mà….Nhưng mà trăm ngàn lần không được nhắm mắt đó nha! Bởi vì được dạy trong tiết chính là….ma âm chọc não đó…..
Tin tưởng bé đi mà, chỉ cần nghe qua Nam Cung tỷ tỷ rống lên một lần làn sẽ nghĩ lần sau không muốn nghe nữa đó. Nhưng tiểu bác nàng lại vô cùng thích nghe, còn nói là cái gì nhỉ “âm thanh cá heo” mà âm thanh cá heo là cái gì vậy ta?
Thâm ảo quá đi, bé không hiểu đâu. Bé chỉ biết là chạng vạng sau khi tan học, cha bé sẽ đến để đón bé tới cung MInh Quang chơi, giám sát bé tác nghiệp, thỉnh thoảng còn kể chút chuyện xưa cho bé nghe nữa cơ.
Đây là trước kia bé ảo tưởng chuyện chưa bao giờ có, cũng vì phụ vương bé bận bịu quá cơ, thỉnh thoảng còn không gặp mặt vài ngày nữa ý, tuyệt đối không giống như bây giờ ngày nào cũng ở bên bé nhiều đến vậy.
Bé cũng biết phụ vương biến thành như thế hết thảy nguyên nhân nhất định là do tiểu bác Melie của bé. NHưng nghe Nam Cung Tiêu bảo tiểu bác của bé sẽ có một ngày gả cho nhị ca của cậu ta là Nam Cung Sanh. Chuyện này sao có thể vậy chứ?
“Trạm Nhi à, có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Tiêu Cảnh Dương đặt quyển sách trên tay xuống mỉm cười mở to mắt nhìn tiểu bảo bối ngồi đối diện đang gục đầu xuống bàn. Hiện giờ mỗi ngày hắn đều mang bé tới thư phòng của mình, hai cha con cùng nhau học tập hoặc cùng nhau nói chuyện, hai người cứ hưởng thụ thời gian trôi qua vậy.
“Có ha” Tiêu TRạm chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cất giọng ngây thơ hỏi: “Phụ vương, người chừng nào thì đem tiểu bác cưới vào cửa ha?