Edit: Pinguin95
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y ngọ ngoạy mở hai mắt ra, liền nhìn đến trên đỉnh đầu có tượng điêu khắc
gỗ hoa văn đẹp đẽ quý giá.
Kỳ quái, nàng được người cứu sao? Ở trên đường nàng bị xe đụng vào, cùng trong
nháy mắt cảm thấy toàn thân đau xót, lúc ấy nàng thật sự cho là mình cứ như vậy
đã chết.
Nhưng là cho dù là bệnh viện, cũng không có bố trí xa xỉ như vậy đi?
Tiêu Tử Y chuyển động đôi mắt nhìn ngó xung quanh quan sát tình hình nhưng càng
xem càng kinh hãi.
Đây là địa phương nào?
Thân thể chậm rãi khôi phục lại, Tiêu Tử Y tinh tường cảm thấy cả người vô lực,
mà cũng không phải bộ dạng đã trải qua tai nạn xe cộ. Nàng trợn to hai mắt, thử
ở trong ánh sáng u ám phân biệt chính mình đến tột cùng đang ở chỗ nào.
Trướng mạn thêu hoa tinh mỹ, cái bàn củng được khéo léo tạo ra, gia cụ bắt chước
kiểu Trung Quốc, còn có mùi đàn hương lượn lờ ở trong không khí không một
không biểu hiện Tiêu Tử Y chỗ địa phương không bình thường.
Tiêu Tử Y đóng hai mắt, nếm thử làm cho mình tỉnh táo lại.
Nàng bây giờ là ở nơi nào?
Trí nhớ giống như thủy triều xông lên đầu, Tiêu Tử Y nhớ tới nàng hôm nay vốn
là muốn đi gặp Ngô luật sư , thương thảo sau khi nàng tốt nghiệp đại học thì
như thế nào kế thừa di sản cha mẹ, kết quả thời điểm nàng vừa vặn đi tới đường
cái đã bị một chiếc xe hơi tông mạnh.
Tiêu Tử Y không muốn suy nghĩ sau lưng chuyện này có phải hay không nhóm
bác và thúc thúc của nàng giở trò. Tuy rằng nhà bọn họ tài Bạc Vạn, nhưng là
không ai ở thời điểm nàng chín tuổi mất đi song thân thu dưỡng nàng, nhưng là
có nên không phát rồ đến nổi mua người giết nàng đi?
Nàng luôn luôn lớn lên tại cô nhi viện, thường thấy trên đời thân tình bi
thương, nhưng là thời điểm tự mình trải qua lại như thế nào cũng không nguyện ý
thừa nhận điểm ấy.
Đúng, hẳn là chính nàng không cẩn thận. Tiêu Tử Y mở hai mắt ra, đập vào mi mắt
vẫn là kiểu phòng giả cổ xa hoa. Không phải là người thúc thúc hoặc bác nào của
nàng sau khi nàng thương thế lành tiếp nàng về nhà đi? Nhưng là nàng chưa nghe
nói trong số bọn họ có người đem biệt thự trang hoàng thành hoàng cung cổ đại
xa hoa.
Sau khi Tiêu Tử Y nghĩ thông suốt, tâm tình trở nên khoái trá không ít. Nàng mất
không nhỏ khí lực từ trên giường ngồi dậy, sau đó liền ngu ngơ nhìn
mình tóc dài đến mức vừa cúi đầu tóc đã chạm đến hông.
Choáng váng! Nàng nhớ rõ tóc của nàng mấy ngày hôm trước bởi vì trời nóng nực vừa
mới đi cắt tóc, như thế nào lập tức đã dài như vậy rồi? Chẳng lẽ nàng bởi vì
tai nạn xe cộ biến thành người sống đời sống thực vật sao?
Tiêu Tử Y nâng tay muốn đem màn che trước mặt vén lên, kết quả tay nâng đến trước
mặt liền ngây dại.
Đôi tay này cũng không phải tay nàng, ngón cái nàng mới trước đây lưu lại
vết sẹo thế nhưng biến mất không còn một mảnh. Đôi tay này tinh tế thon
dài, không có bất kỳ một chỗ vết sẹo.
“Công chúa! Người đã tỉnh?” Một giọng nữ thanh thúy truyền từ bên cạnh đến, làm
Tiêu Tử Y theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lại.
Đó là một nữ tử cho rằng là cung nữ, đang cầm một chậu nước trong đi đến.
Khuôn mặt tuấn tú, dáng người nhẹ nhàng, trên mặt khó nén kinh ngạc.
Tiêu Tử Y nghĩ rằng nàng so với nàng càng kinh ngạc, nhưng là nàng biết trong
lòng khủng hoảng nửa điểm cũng không thể lộ ra ngoài, cho nên chỉ có thể nhìn
thẳng đối phương, mặt không chút thay đổi.
“Công chúa”? Tiêu Tử Y trong lòng tiêu hóa cái danh từ này. Nàng trợn mắt
mở hai mắt như thế nào, thân thể thay đổi một cái, địa điểm thay đổi một cái,
thân phận cũng thay đổi một cái?
Chẳng lẽ nàng sau khi chết linh hồn xuyên qua? Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến cái danh
từ này, liền nhìn đến cung nữ kia đã muốn đứng ở trước giường của nàng, trên mặt
mỉm cười biểu tình thật là kỳ quái.
Di? Nàng không phải công chúa mà là cung nữ sao? Như thế nào lại dùng ánh
mắt loại này? Tiêu Tử Y vừa định mở miệng hỏi ra tiếng, liền nhìn đến trước mắt
hàn quang chợt lóe, trực giác hướng bên cạnh ngưỡng(tránh) đi.
Một phen lợi nhận đâm vào chỗ nàng vừa mới ngồi, Tiêu Tử Y không dám tin
trừng lớn hai mắt, đây cũng là sao lại thế này?
“Ha ha, công chúa, đừng trách nô tỳ hạ độc thủ. Nếu ngươi ngoan ngoãn chết dưới
tác dụng của thất độc tán, cũng không cần nô tỳ như thế.” Này cung nữ không
nhanh không chậm nói, trên mặt tất cả đều là lâm vào thần sắc điên cuồng.
Tuy rằng Tiêu Tử Y ý nghĩ vẫn còn mơ hồ, nhưng nhìn đến hung khí trước mắt
vẫn có thể biết nàng hiện tại chính bản thân đang ở chỗ nguy hiểm.
Nhưng là không đúng! Nàng không phải công chúa sao? Nơi này không phải là hoàng
cung sao? Vì sao còn có người muốn ám sát ở trước mặt nàng? Hơn nữa nghe lời của
nàng, lần trước còn hạ độc thủ với nàng?
Cung nữ nhìn Tiêu Tử Y hé mở môi son muốn mở miệng nói chuyện, liền cười nguy
nguy hiểm hiểm nói: “Muốn nói chuyện nói không nên lời đi? Thất độc tán đã cướp
đi thanh âm của ngươi, tạm thời cho ngươi phát không ra tiếng, sau đó chậm rãi
cho ngươi ở thống khổ trong hôn mê chết đi . Không biết vì sao ngươi cư nhiên hồi
tỉnh lại đây, thật là làm cho ta giật mình. Bất quá không cần sợ, nô tỳ đưa
công chúa ra đi trước, mình cũng sẽ lập tức đi theo sau.”
Choáng váng! Thực mất đi nàng lời nói này nói được không nhanh không chậm , nói
như thế nào xuất khẩu a?
Tiêu Tử Y thừa dịp nàng đang đắc ý, liền dùng chân đá văng cổ tay của nàng ra,
từ trên giường lăn đi xuống. Một chút giường, Tiêu Tử Y mới biết được thân thể
của nàng hắn đã muốn suy yếu đến mức nào rồi, căn bản ngay cả đứng đều không vững,
càng khỏi nói nàng bắt chước dùng Tiệt Quyền Đạo ngăn trở công kích của đối
phương .
Cho nên hắn chỉ có hướng ngoài cửa chạy, đến gian lại bị Đao Phong (lưỡi đao)
ngăn cản quẹt làm bị thương cổ tay tay phải. Máu theo cánh tay của nàng liền hướng
hạ lưu trôi, Tiêu Tử Y cắn răng không để ý tới.
Nàng như thế nào xui xẻo như vậy? Vốn sắp tốt nghiệp đại học, nàng có thể tiếp
nhận tập đoàn tài chính của cha mẹ thì có thể thi thố tài năng, tương lai một mảnh
quang minh (tươi sáng). Kết quả trong một đêm trở nên chật vật như thế, đây rốt
cuộc là sao lại thế này?
Bất quá may mắn cung nữ đáng giận này cũng không có võ công, giơ chủy thủ cũng
là mò mẫm thống đâm loạn, Tiêu Tử Y nếu không phải thân thể suy yếu tới cực điểm,
đã sớm túm lấy chủy thủ của nàng đem đến đây.
Ở bên trong giãy dụa, Tiêu Tử Y bị buộc đến trong một góc phòng,
nơi đó có một cái gương đồng rất lớn. Tiêu Tử Y vừa quay đầu liền nhìn đến hé
ra gương mặt rất mơ hồ, dọa nàng nhảy dựng. Nhưng là nhìn kỹ mới biết được còn
giống như là mặt của chính nàng, chính là gương đồng so với thủy ngân kính mà
nói mơ hồ không chỉ vài lần.
Nàng ngây người mất một lúc, nhìn đến phản xạ trong gương đồng thấy được chủy
thủ giơ lên cao phía sau lưng, ở thời điểm sắp đâm lại bị một bàn tay chặt chẽ
cầm lấy.
Theo sau chính là một tiếng kêu sợ hãi của cung nữ, ngoài phòng âm thanh như là
bị đột nhiên mở ra, tiếng người ồn ào loạn thành nhất đoàn.
“Tử Y! Ngươi vẫn khỏe chứ?” Một cái tay ấm áp bưng lấy cổ tay phải đổ máu của
nàng, thanh âm lo lắng theo sau vang lên.
Không tốt, tuyệt không hảo! Tiêu Tử Y biết mình hẳn là tạm thời an toàn, lúc
này nhìn cổ tay áo đã bị máu tươi nhuộm đỏ, vừa trông thấy máu là căn bệnh choáng
của nàng lập tức tái phát, trực tiếp té xỉu ở trong lồng ngực phía sau.