Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 21




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai chị em trừng mắt nhìn nhau.

Cuối cùng Dung Thanh Từ thở dài bất lực, vươn tay nhéo mạnh má của Dung Dung.

Dung Dung nghiêng đầu muốn trốn tránh, nhưng Dung Thanh Từ không muốn tha cho cô dễ dàng như vậy. Hai người giỡn qua giỡn lại trên ghế sô pha, cho đến khi có người gọi bọn họ.

Từ Đông Dã đứng trên cầu thang, nhàn nhạt nói: “Thanh Từ, ông nội gọi em lên lầu.”

“À, em lên đây.” Dung Thanh Từ chỉnh lại quần áo, sau đó làm ra vẻ muốn đánh người, chép miệng uy hiếp Dung Dung: “Bớt làm nũng, không có tác dụng với tôi đâu.”

Dung Dung ôm gối sô pha, trừng mắt nhìn Dung Thanh Từ xoay người đi đến cầu thang.

Vừa bước lên cầu thang đã bị Từ Đông Dã nắm lấy cánh tay.

Dung Thanh Từ quay đầu nhìn anh, “Sao vậy?”

Từ Đông Dã chỉ vào tóc cô, “Hơi rối.”

“À.” Dung Thanh Từ giơ tay lên vuốt tóc, mỉm cười với anh, “Cảm ơn.”

Từ Đông Dã chỉ thờ ơ đáp lại rồi không nhìn cô nữa.

Cho đến khi Dung Thanh Từ lên lầu, Từ Đông Dã mới chậm rãi hỏi một câu: “Nhìn anh chằm chằm làm gì?”

Dung Dung cười lúng túng, lắc đầu, “Không có.”

“Đừng chọc cô ấy giận nữa.” Ánh mắt của Từ Đông Dã thờ ơ, vẻ mặt bình tĩnh, “Cô ấy đã chịu đựng rất nhiều thứ thay em.”

Dung Dung cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Lúc này ở trên lầu, Dung Thanh Từ vô tình bắt gặp Từ Bắc Dã đi ra khỏi thư phòng.

Vài năm không gặp, người đàn ông này vẫn không thay đổi, vẻ ngoài đẹp trai, lịch thiệp với cặp kính, lúc nào cũng nở nụ cười hòa nhã. Trông cậu ta đối xử với ai cũng rất tốt, nhưng thật ra không tốt với ai cả.

Cô vô thức né tránh ánh mắt, bước chân cũng dừng lại theo.

Từ Bắc Dã làm như không nhìn thấy cô, trực tiếp lướt qua cô.

Cuối cùng Dung Thanh Từ không chịu nổi gọi cậu ta lại: “Ông nội nói với cậu cái gì?”

Giọng của Từ Bắc Dã lười nhác, bộ dạng bất cần, “Ông nội muốn làm mai cho chúng ta, chắc ông tìm cậu cũng là vì chuyện này. Cậu từ chối thẳng là được.”

Trong nháy mắt, Dung Thanh Từ đã đoán được câu trả lời của cậu ta dành cho ông nội.

Cô cười khổ, “Cậu đúng là tuyệt tình.”

Từ Bắc Dã đột nhiên thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ, mím môi khẽ nói: “Hồi nhỏ không hiểu chuyện, từ chối cậu bằng cách đó, thật sự xin lỗi.”

“Cậu nên cất bốn chữ đó đi, tôi không cần.” Dung Thanh Từ hít một hơi thật sâu, nhạo báng: “Từ Bắc Dã, lần này cậu có lấy Dung Dung ra làm cái cớ không?”

Từ Bắc Dã cau mày, “Không có.”

“Ban đầu cậu nói cậu thích Dung Dung, tôi đã tin, vì em ấy không những cướp mất ông nội, mà còn cướp mất cậu. Sau đó cậu nói với tôi đó chỉ là cái cớ.” Dung Thanh Từ cười nhạt, trong đôi mắt không có chút hơi ấm, “Bốn năm đại học, ra nước ngoài ba năm, cậu đã bắt đầu yêu đương từ hồi cấp Hai, suốt bảy năm vẫn chưa tìm được bạn gái. Cậu nói xem Dung Dung thực sự chỉ là cái cớ để cậu từ chối tôi hả?”

“Yêu đương đã đủ rồi, cảm thấy không còn ý nghĩa.” Anh khẽ cười, cặp kính che đi cảm xúc trong mắt, “Độc thân cũng rất tốt.”

Dung Thanh Từ giễu cợt, “Từ Bắc Dã, cậu đúng là vô tình.”

Cô cắn môi, đi lướt qua cậu ta vào thư phòng.

Vừa đi vào, ông cụ còn chưa mở miệng, Dung Thanh Từ đã lên tiếng từ chối trước: “Ông nội, ông đừng phí sức nữa, hai chúng con không đến được với nhau đâu.”

Ông cụ há miệng, vẫn ôm một tia hy vọng, “Nhưng mà không phải con…”

Dung Thanh Từ cắt ngang câu nói tiếp theo của ông cụ: “Không có, cho dù có cũng đã là quá khứ.”

“Được rồi.” Ông cụ thở dài, thỏa hiệp, “Không nói chuyện này nữa.”

Dung Thanh Từ chỉ ra cửa, “Vậy con ra ngoài nhé?”

“Đợi đã.” Ông cụ ngập ngừng nhưng vẫn hỏi: “Con đã nói chuyện đến công ty cho nhóc Dung chưa?”

Dung Thanh Từ gật đầu, “Nói rồi, nhưng con bé không muốn cho lắm. Có điều lúc đó con sẽ trói nó tới công ty.”

Ông cụ thở dài thườn thượt, xua tay, “Thôi đi, nó không muốn thì thôi.”

“Ông nội, ông đừng cưng chiều Dung Dung nữa.” Dung Thanh Từ cau mày, lên cao giọng: “Con bé sống tự do đã đủ rồi.”

“Năm con bé bốn tuổi, mẹ nó nhảy lầu. Vài năm sau, bác Cả của con cũng đi theo. Lúc con bé vừa mới đến nhà, nó không dám nói câu gì, làm chuyện gì cũng đều dè dặt.” Vẻ mặt của ông cụ thư thái, bình tĩnh nói: “Bây giờ nó có thể vui vẻ như vậy, ông không đòi hỏi thêm gì khác.”

Dung Thanh Từ hất đầu, nở nụ cười giễu cợt, miệng lẩm bẩm, không biết nói cho ông nội nghe hay là nói nói mình nghe, “Cấp Ba phân chia khoa học tự nhiên và khoa học xã hội đều là do mọi người chọn giúp con. Chuyên ngành đại học là mọi người chọn giúp con. Thậm chí bây giờ con làm chuyện gì ở công ty, thăng chức ra sao cũng là do mọi người sắp xếp.”

Cô nhìn về phía ông cụ, hỏi ra một câu thầm kín: “Ông nội, còn con thì sao?”

“Thanh Từ…” Ông cụ ngập ngừng, nhưng không thể nào phản bác từng chữ của cô.

Dung Thanh Từ không muốn nghe câu trả lời, hỏi xong liền xoay người rời khỏi thư phòng mà không thèm quay đầu lại.

Cô đi tới lan can, nhìn xuống Dung Dung đang ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây. Mu bàn tay đang nắm chặt tay vịn nổi lên gân xanh.

Dung Dung là đứa em gái ngoan, nhưng cô không phải là người chị tốt.

***

Mùa chuyển tiếp ở miền Nam luôn rất ngắn.

Cả thành phố lại chào đón một mùa đông.

Trong cơn gió se lạnh, những cành cây không bị gió thổi gãy đứng sừng sững bên đường, bầu trời xám xịt hiện lên vẻ ảm đạm.

Bây giờ là thời điểm bận rộn nhất của dân văn phòng. KPI* có thể hoàn thành xuất sắc hay không đều phụ thuộc vào hai tháng cuối năm có đủ hay không.

*KPI (Key Performance Indicator) là chỉ số đánh giá hiệu quả công việc, là công cụ đo lường, đánh giá hiệu quả công việc được thể hiện qua số liệu, tỉ lệ, chỉ tiêu định lượng, nhằm phản ảnh hiệu quả hoạt động của các tổ chức hoặc bộ phận chức năng của công ty hay doanh nghiệp cá nhân.

Dung Thanh Từ gửi cho Dung Dung một đống văn bản gốc tiếng Anh bắt cô phiên dịch, kèm theo câu: “Tôi biết cô rất rảnh với tư cách là kẻ thất nghiệp.”

Cô vất vả phiên dịch tài liệu, không lấy được xu nào, còn không bằng sinh viên thực tập.

Dung Dung tức giận đáp lại: “Em cũng có KPI phải hoàn thành đấy.”

Ở đầu dây bên kia, giọng của Dung Thanh Từ nghe rất vi diệu, “KPI của hotgirl mạng là mua thêm vài blogger đưa tin, nhân lúc cuối năm tranh thủ lên vài hot search kiếm chút độ nổi tiếng. Cô bỏ tiền ra là được, cứ để đám blogger nghĩ nội dung quảng bá giúp cô.”

Dung Dung nhìn chằm chằm bản vẽ trước mặt, buồn rầu nói: “Là vẽ tranh.”

“Cô lại định mở triển lãm tranh?”

“Không phải.” Dung Dung đứng dậy, đi tới bệ cửa sổ của phòng vẽ duỗi người, “Người quản lý nói tác phẩm của em quá ít, lúc xuất bản bộ sưu tập tranh sẽ in không đủ trang bên trong. Chị ấy bảo em nhân dịp này vẽ thêm nhiều bức đi.”

Dung Thanh Từ ồ lên rồi hỏi: “Vậy hình của cô có được in trong đó không?”

“Không có.”

“Nếu quả thật không làm được chỉ tiêu, cô cứ gửi mấy tấm hình của cô cho nhà xuất bản.” Dung Thanh Từ cười cợt, trêu đùa: “Chắc chắn sẽ tốt hơn việc cô muốn bán quyển sưu tập tranh.”

“Há chẳng phải sẽ thành sách ảnh sao?” Dung Dung chê bai.

“Nếu mỗi lần cô mở triển lãm tranh mà chịu lộ mặt, chắc chắn tranh của cô sẽ không chỉ ở mức giá như hiện nay. Dù gì mọi người đều là động vật thị giác, gái xinh chồng lên tranh đẹp sẽ có nhiều người tung hô hơn.”

Bất luận làm nghề gì, ngoại hình xinh đẹp là vũ khí sắc bén không bao giờ lỗi thời.

Dung Dung lắc đầu, “Thôi bỏ đi. Dù sao bây giờ tiền kiếm được từ việc bán tranh cũng đủ nuôi sống em.”

Dung Thanh Từ dặn cô dịch xong tài liệu càng sớm càng tốt. Sau đó hình như ở đầu dây bên kia có người khác đang nói chuyện, chị ấy vội vàng chào tạm biệt rồi cúp máy.

Dung Dung xoa cái cổ đau nhức. Ngồi trong phòng vẽ cả buổi sáng, bảng pha màu đã trở thành tác phẩm nghệ thuật, hai phần ba bản vẽ vẫn là màu trắng.

Hội họa cần chú trọng đến cảm hứng và trạng thái.

Cô dứt khoát ném cọ vẽ xuống, chạy ra khỏi phòng vẽ, định về phòng nghỉ ngơi một lát.

Để chạy kịp tác phẩm, Dung Dung đã không dạo thăm Bilibili hơn cả tháng nay.

Cô nằm trên giường, cuối cùng mở ứng dụng đã lâu không vào lên.

Vừa mới nhấp vào là một tràng tin nhắn.

Dù là tin nhắn riêng hay bình luận dưới mỗi video, những cái mới nhất đều là lời thúc giục.

Trong đó có vài lời mời hợp tác quảng cáo.

Dung Dung từ chối thẳng vài PR muốn quảng cáo nhẹ nhàng*, thành ra chỉ còn một vài tin nhắn chưa trả lời.

*Quảng cáo nhẹ nhàng: Thông điệp của những mẩu quảng cáo này không trực tiếp khuyến khích người đọc mua hàng mà thông qua một cách gián tiếp nào đó.

Làm một người trong sạch trong giới làm đẹp, nói khó nghe chút là một đóa hoa lạ, cái giá chính là không kiếm được bao nhiêu tiền. Tiền quảng cáo mỗi tháng còn chưa đủ để cô mua đồ về đánh giá.

Dung Dung rất phản cảm với một số quảng cáo nhẹ nhàng, yêu cầu đưa sản phẩm quảng cáo vào trong video chia sẻ đồ thích dùng.

Video chia sẻ đồ thích dùng vốn chỉ là các sản phẩm mà blogger thấy dùng ổn, muốn giới thiệu cho fan. Cho dù đắt hay rẻ, đó đều là kết luận mà blogger rút ra dựa trên trải nghiệm thực tế. Mức độ giá trị của thể loại video này đứng sau video dạy trang điểm.

Tuy nhiên, nếu trong đồ thích dùng có sản phẩm quảng cáo, blogger sẽ không thể nào nói ra thật lòng một số đánh giá tiêu cực của sản phẩm có liên quan vì ảnh hưởng lợi ích. Ba chữ đồ thích dùng sẽ lập tức trở thành trò cười.

Hãng duy nhất không yêu cầu cô quảng cáo nhẹ nhàng là một thương hiệu nội địa.

Trong hai năm qua, các sản phẩm nội địa bất ngờ nổi lên. Có những hãng đúng là vì sản phẩm tốt, giá cả phải chăng; có những hãng là vì quảng cáo rầm rộ, không muốn nổi cũng khó.

Sản phẩm nội địa của thương hiệu này cũng có tiếng trong ngành, chủ yếu là bảo vệ da và có công dụng phục hồi. Vì thành phần hoàn toàn tự nhiên nên cũng thích hợp cho da nhạy cảm.

Nhưng thương hiệu của họ ít quảng cáo nên ít nổi, tất cả đều dựa vào đề cử chân thành và PR miễn phí.

Dung Dung suy ngẫm một lát, hình như chưa từng thấy họ hợp tác với chủ đăng của khu làm đẹp nào.

Cô tò mò, gửi đi thắc mắc của mình.

PR nhanh chóng đáp lại, nói là do phần lớn kinh phí được dùng vào việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm, không quan tâm tới phương diện quảng cáo cho lắm. Nhưng gần đây do nhận được vốn đầu tư lớn nên vẫn muốn đẩy mạnh quảng cáo thêm.

【Nếu Đại Dung Dung đồng ý, trước tiên chúng tôi có thể gửi một số sản phẩm cho cô dùng thử, sau đó quyết định muốn hợp tác hay không.】

Dung Dung do dự một lúc nhưng vẫn hỏi: 【Mạo muội hỏi một câu, các cô có từng tìm các chủ đăng khác không?】

【Không có. Bên nhà đầu tư đề nghị với chúng tôi là lần đầu hợp tác loại video quảng cáo này nhất định phải tìm một blogger được đánh giá cao về mọi mặt. Hơn nữa tỉ lệ video quảng cáo thương mại chiếm tỉ lệ nhỏ, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả làm ít ăn nhiều, đôi bên cùng có lợi.】

Vậy chắc chắn sẽ không đụng mặt Thỏ Thỏ Đường, đến lúc đó sẽ không bị blogger của cô ta mang ra so sánh. Dung Dung yên tâm nói địa chỉ cho PR.

Giải quyết xong chuyện này, Dung Dung vừa mới nhắm mắt chưa được hai giây, điện thoại lại vang lên.

Là tin nhắn WeChat của chó Lương.

【Chó Dung! Fans của mày thúc giục lên đầu tao rồi nè! Mày là đồ hứa lèo!】

Sau đó gửi cho cô một ảnh chụp màn hình.

Tất cả đều là lời nhắn của fan cô, đều là “Hai người là bạn tốt mà sao ý thức làm người lại khác xa thế?”, “Một người có năng suất cao như heo nái, một người thấp như bị bó buộc”, “Xin Em gái lương tâm chia tí siêng năng của mình cho vua hứa lèo Dung chúng tôi đi QWQ”.

Dung Dung bó tay, đành phải đăng trạng trái.

Đại Dung Dung: 10 phút sau livestream nha.

Trong chớp mắt đã có hơn một nghìn bình luận.

【Nổi tiếng thật là khó: Bà nội ơi, chủ đăng mà bà theo dõi đã đội mồ sống dậy nè!】

【Hôm nay em Dung đã cho leo cây chưa: Chưa QAQ!!!】

【Chồng em Dung: Vừa lướt đã thấy trạng thái sắp livestream, hôm nay mị gặp vận may thần thánh má ơi.】

Onii-chan* của em gái: Aaaaaaaaa khóc thét tại chỗ!】

*Onii-chan: Trong tiếng Nhật là anh trai.

【Ai thấy dép lê của mị không: Đinh —— Vua hứa lèo đăng nhập! 】

10 phút sau, cô thay quần áo và phát livestream.

Dung Dung vẫy chào trước ống kính, “Mình đến livestream đây.”

【Đồ bội bạc!】

【Cô còn biết trở lại hả?】

【Tôi u mê mặt mộc của em Dung quá QWQ.】

“Hôm nay trang điểm chút nhé. Không có chủ đề gì, mình có cái gì sẽ dùng cái đó, cố gắng trò chuyện với mọi người nhiều hơn.”

“Mình sẽ dùng kem nền dạng đặc mới ra mắt năm nay của Suqqu. Trước đó mình đã từng dùng qua, đây là loại kem óng ánh có công dụng làm căng bóng da.” Dung Dung cầm chiếc lọ nhỏ tinh xảo lên, từ tốn giải thích: “Nghe nói em này cũng có công dụng dưỡng da. Hễ kem nền nào có công dụng dưỡng da, giá cả sẽ hơi chát. Thật ra kem nền có dưỡng da hay không đều không quan trọng. Nếu mình dưỡng da phải nhờ vào kem nền, vậy mình còn mua nhiều mỹ phẩm dưỡng da làm gì? Vì vậy mọi người cũng đừng quá chú trọng vào công dụng dưỡng da. Công dụng chủ yếu của kem nền là điều chỉnh tông da và giữ lớp trang điểm.”

Cô vừa trang điểm vừa nói chuyện, không có cách nào để ý tới mưa bình luận đang spam cái gì.

Dần dần cô lại như cũ, bật chế độ im lặng.

Cho đến bước tô son cuối cùng, Dung Dung lấy cây son tint mà gần đây mới tậu ra, giới thiệu cho fan, “Mình muốn giới thiệu cây son này cho mọi người. Đây là son tint velvet BBIA màu 25*, tông màu đỏ gạch rất nổi bật,  đánh lớp dày hay mỏng đều xinh.”

*Son BBIA màu 25: Son có dưỡng nên khi thoa lên môi vẫn đảm bảo môi mềm mịn, lên màu chính xác và không lộ các khuyết điểm về màu môi và lộ vân môi. Khi mới thoa, son sẽ để lại một lớp bóng nhẹ, tuy nhiên lớp bóng này sẽ nhanh chóng set lại, cho bạn lớp son lì như ý.

BBIA-25Son BBIA màu 25 (hình minh họa)

Dung Dung muốn xem thử trong mưa bình luận có ai kết em nó không. Kết quả là cô thấy mưa bình luận đang spam, tố cáo Em gái lương tâm vào gây bão.

Cô ấy vừa vào đã quăng cho cô một “Đôi cánh bầu trời”, ngay lập tức soán ngôi đầu bảng danh sách cống hiến.

Mỗi lần livestream, Dung Dung đều dặn fan đừng tặng quà. Cho dù tặng cũng đều bị quy đổi thành Nhân Dân Tệ và mang đi quyên góp. Nhưng khi Em gái lương tâm tặng quà cho cô, cô không nghĩ như vậy, ngược lại còn trêu đùa: “Ít thế?”

【Em gái lương tâm: Người phụ nữ tham lam!】

“Vào phòng livestream của mình là phải trả tiền, Đôi cánh bầu trời sao mà đủ?” Dung Dung nhướng mày, giọng điệu nghiêm túc.

Các fan đều biết đây là trò đùa vui thường ngày của hai chủ đăng, vì vậy cũng spam vài câu trong mưa bình luận “Không đủ, không đủ”, “Tặng nhiều nữa đi”, “Chẳng lẽ sắc đẹp tuyệt trần của em Dung tụi tui chỉ đáng giá một đôi cánh bầu trời thôi sao?!”

Ngay lúc màn hình tràn ngập màu trắng xóa mưa bình luận, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong thú vui tặng quà, đột nhiên màn hình lóe lên một tia sáng màu tím. Chiếc phi thuyền TV mini với hiệu ứng tia chớp đặc biệt lấp đầy màn hình.

【Ngầuuuuuuuu.】

【Đại gia phương nào!!!】

【Một loạt hiệu ứng phi thuyền lóa mắt đặc biệt! Đúng là đại gia!!】

Dung Dung nhìn chằm chằm vào ID đó, hình như không quen.

Sau đó, fan này lại tặng “Phi thuyền TV mini x10”. Dung Dung đành phải đọc tên fan này lên, đồng thời nói cô ấy đừng tặng nữa.

【Aaaaa, đại gia được em Dung trả lời kìa!】

【Chế ấy được em Dung để mắt tới!!!】

【Cấp fan của ID này không cao, chắc là fan mới! Mị gato!】

Ngay lúc mưa bình luận ồn ào gato với cô fan đại gia mới này, có một đại gia khác nhảy vào chơi trội.

Vị đại gia này đã mở Chuyến du ngoạn lớn, vừa vào đã được thêm hiệu ứng đặc biệt của cấp bậc một nghìn tỉ.

Sau đó chọi vèo, vèo, vèo một đống quà tới.

Dường như hai fan đang cạnh tranh với nhau. Phi thuyền giống như miễn phí, quăng ra vèo vèo từng chiếc.

【Hahahaha, đại gia tranh sủng.】

【Ngầuuuuuuuuu.】

【Trong cuộc đời này, không có gì không thể giải quyết bằng một chiếc phi thuyền. Nếu có, vậy thì hai chiếc.】

【Hiệu ứng đặc biệt lấp lánh này làm mị đui mắt rồi.】

Dung Dung nói chào tạm biệt rồi tắt livestream.

Âm báo nhắc nhở của WeChat vang lên liên tục, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Chó Lương: 【Có thể giới thiệu fan đại gia của mày cho tao không!】

Dung Dung phớt lờ cô ấy, mấy tin khác là do bà Lộ Thư Nhã gửi tới.

Cuộc sống tươi đẹp: 【Livestream xong rồi à?】

Cuộc sống tươi đẹp: 【Dì cố tình nạp tiền tặng quà cho con đó, đều là quà đắt tiền nhất, có vui không?】

Cuộc sống tươi đẹp: 【Người kia là ai vậy? Vẫn luôn tranh hạng nhất với dì.】

Đã tìm ra một người trong số họ, Dung Dung đỡ trán, lúc đầu không nên nói cho dì biết ID Bilibili của cô.

Một cây đa lớn: 【Con không biết.】

Dung Dung tò mò mở trang cá nhân của fan mới kia lên.

Cấp bậc không cao, không có trạng thái gì, đã theo dõi một chủ đăng là Đại Dung Dung.

Cô đang khổ tâm suy nghĩ fan này chui ra từ đâu, kết quả ID của fan này lại giấu đầu lòi đuôi.

“ĐỘ”.

Có lẽ nên gọi ông tướng này là đồ lỗi thời, từ tên WeChat đến tên Bilibili đều một màu.

Dung Dung: “…”

Mẹ con tranh đấu, đỉnh.

Dung Dung mở giao diện trò chuyện WeChat lên, dứt khoát chuyển một khoản tiền cho anh fan này.

Lý do chuyển tiền: 【Không cần đồng tiền thối của anh.】