Tiếng trống trường vang lên, đối với các học sinh ngay lúc này, đây có lẽ là âm thanh tuyệt vời nhất. Bởi vì, đây thời khắc bọn họ được giải phóng!
Gọi điện thoại nói dối má mì rằng bản thân qua nhà bạn học nhóm xong, bạn nhỏ Võ Tiết Châu với tâm trạng thấp thỏm do lần đầu xí gạt mẹ nhanh chóng chạy theo người bạn thân của mình. Thiếu nữ không hề hay biết rằng, bản thân bắt đầu từ phút này đã đi theo con đường không lối về.
"Linh!" Võ Tiết Châu vội vàng đuổi theo cô bạn đã đi được một đoạn, nhìn đôi mắt thâm quần nhìn mình, cô không khỏi có chút mất tự nhiên. Nhìn thoáng qua tựa như Huỳnh Diệp Linh chỉ là ngủ không ngon giấc lâu ngày mà thôi. Thế nhưng, một khi nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trong đôi mắt cô ấy hằn đầy tơ máu, hóc mắt trũng xuống thành một đường kỳ dị.
Võ Tiết Châu cười cười: "Linh, hôm nay tôi qua nhà bà chơi nhé. Sẵn tiễn bà giúp tui học tiếng Anh luôn."
Huỳnh Diệp Linh không do dự lắc đầu: "Thôi, hôm nay tôi mệt. Để ngày nào khác đi nhé."
Võ Tiết Châu mím môi. Cô có thể nhận ra cô ấy mệt mỏi muốn chết nhưng ngày hôm nay, cô không thể không làm phiền cô ấy!
"Tui về nhà làm bài hộ bà." Tìm đại một lý do cực kỳ sức sẹo. Cô lập tức ôm lấy cánh tay cô ấy, nũng nịu bĩu môi: "Linh à, đừng lạnh lùng như vậy mà. Để bạn bà qua chơi đi nà. Nha ~ bạn hiền."
Huỳnh Diệp Linh thở dài. Nghe giọng điệu của cô mệt mỏi lại thêm mệt mỏi. Dứt khoát không thèm quan tâm đến cái người đang nhõng nhẽo này nữa. Muốn làm gì thì làm!
-------------
Ngồi ngay ngắn trong phòng riêng của Huỳnh Diệp Linh, Võ Tiết Châu sắc mặt cực kỳ khó xem.
Hiện tại bạn cô đã xuống bếp lấy bánh, nước cho cô. Trong căn phòng này, ngoại trừ khí tràng lạnh lẽo của Nhất Minh, phía trước còn có một "thứ" nhìn chằm chằm bọn họ!
"Hí hí hí." Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên thế nhưng chẳng những không thể tạo thiện cảm mà còn khiến người sinh sợ hãi.
Căn phòng đang sáng đèn bỗng chốc có chút chập chờn. Bóng đèn điện còn mới cứ liên tục chớp tắt. Tiếng cười vẫn vang vảng trong phòng như đang nhắc nhở sự tồn tại của "nó". Tâm trạng nó dường như rất vui, cửa sổ yên tĩnh cũng bắt đầu lung lay mang theo từng tiếng ken két ngân lên nhịp điệu quái dị.
Hai hàm răng lập cập va chạm mãnh liệt, cô sợ đến nỗi lắp bắp: "Nhất... Nhất Minh..."
Nhất Minh từ khi đi trên đường vẫn một mực im lặng theo bên cạnh cô cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói ôn nhu: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Y rũ mắt che đi sự vui sướng. Khi sợ hãi, người Châu nhi gọi tên là y, không phải bất kỳ ai khác mà là y. Ba ngàn năm rồi, y chờ đã ba ngàn năm...
"Hửm?" Thanh âm nghi hoặc vang lên. Có vẻ như "thứ" gì đó cảm thấy rất kỳ quái khi bọn họ ở cùng một chỗ, thậm chí còn nói chuyện với nhau. Nhưng điều đấy chẳng làm gián đoạn gì đến tâm tình của "nó". Tiếng cười khanh khách chốc chốc tiếp tục quanh quẩn trong căn phòng nhỏ. Thời gian bóng đèn bị tắt theo đó cũng dài ra. Tiếng "ken két" phát ra từ cửa sổ lúc nhanh lúc chậm tấu lên bản nhạc không lời vô cùng đáng sợ.
Võ Tiết Châu cảm thấy da đầu mình run lên. Từng đợt da gà nổi lên khiến cô lạnh sống lưng. Cô rõ ràng! "Thứ" đang nhìn bọn họ nãy giờ, đồng thời phát ra tiếng cười khanh khách quỷ dị kia chính là một con búp bê sứ!
Trên kệ sách, nó lặng lẽ nằm đấy. Ngũ quan xinh đẹp được điêu khắc tinh xảo. Mái tóc vàng xoăn xinh xắn cột thành hai chùm trông càng ngọt ngào. Đó là một con búp bê hồng đáng yêu.
Vậy mà cô một chút cũng khống thấy đáng yêu! Bởi vì hiện tại nó đang đảo dôi mắt lam không chút ánh sáng nhìn cô và Nhất Minh.
Đúng lúc này, Huỳnh Diệp Linh trở lại! Ngay khi cô ấy mở cửa, căn phòng nguyên bản âm trầm lập tức trở lại bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Khuôn mặt tái nhợt đối diện cô, cô ấy nói: "Bà ăn bánh rồi chơi hay làm bài đi. Tôi ngủ chút."
Nói rồi cô ấy trèo ngay lên giường, nằm xuống ngủ ngay. Tiếng hít thở đều đều, mỏng manh vang khắp căn phòng yên tĩnh. Huỳnh Diệp Linh quả thật đã rất mệt mỏi.
"Nàng ta sắp không chống đỡ nỗi nữa." Nhất Minh nhìn bộ dạng Huỳnh Ngọc Linh trầm giọng lên tiếng. Y nghĩ, nếu đây là bằng hữu Châu nhi, y có thể giúp một chút. Miễn cho Châu nhi sau này tự trách bản thân.
"Đi ra." Y hướng con búp bê nói. Khí tức mãnh liệt lan tràn gây áp lực. Đoàn khói đen quỷ dị mạt danh kỳ diệu xuất hiện quanh thân y.
Búp bê sứ lắc lư vài cái như bị y dọa cho kinh hoảng. Càng lắc lư càng mãng liệt, cuồng phong từ ngoài thét gào, không ngừng va đập vào cửa sổ như đang thị uy. Ánh đèn chớp tắt mỗi lúc một nhanh đánh sâu vào thần kinh con người.
Đôi mắt câu nhân tràn đầy khinh thường. Nhất Minh biểu tình trào phúng, y nhếch môi: "Ngươi đánh không lại ta, tiểu quỷ."
Võ Tiết Châu đứng một bên nhìn quỷ đấu quỷ. Nhất Minh rõ ràng ra dáng đại ca hơn. Giống như chứng minh phán đoán của cô rất đúng, một lúc sau, tiểu quỷ theo lời Nhất Minh xuất hiện.
Võ Tiết Châu lập tức hút một ngụm khí lạnh. Lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng thật sự của "tiểu quỷ", cô thật sự sợ hãi nói không nên lời.
Dáng người mảnh mai nhưng không chỗ nào lành lạnh. Tay, chân, mặt, cổ, mỗi nơi ít nhất có tới hai, ba đường may xấu xí. Hóc mắt đen ngòm chảy hai hàng lệ máu, từng giọt từng giọt nhiễu xuống sàn nhà trắng phau trông thật chói mắt. Đôi mắt đáng nhẽ phải ở chỗ của nó thế mà bị cầm trên tay, máu thịt be bét bám xung quanh, dây gân đỏ thẫm lòng thòng giữa không trung. Máu rỉ, thịt nát, mụn mủ khiến nữ quỷ trở nên ghê tởm không gì sánh được. Chiếc váy ngắn rách tả tơi, áo sơ mi trắng cũng bị nhuộm đỏ, trên áo còn có vết cắt, có thể thông qua đó thấy được nội tạng bên trong!
Cảm giác buồn nôn ập tới, Võ Tiết Châu nhanh chóng bịt miệng mình. Khó khăn dời ánh mắt sang hướng khác. Cô thật không muốn ở trước mặt "người" khác vì ngoại hình họ mà thất thố. Tính ra thần kinh của cô cũng rất vững chắc. Có lẽ do thấy được những "thứ" đó từ nhỏ nên tâm lý cô mạnh mẽ hơn người thường nhiều. Nếu đổi lại là người khác, hẳn đã sớm bị dọa cho ngất xỉu.
Nhất Minh nhíu mày, thoáng nhìn cô. Thấy trên mặt cô thần sắc không khỏe, mày liền nhíu lại. Y lập tức quát: "Đổi lại hình dáng còn sống của ngươi!"
Thân thể nữ quỷ cứng lại trong chốc lát. Không cam lòng biến hóa.
Chỉ thấy sương đen bao bọc thân thể nữ quỷ. Một lần nữa, nữ quỷ xuất hiện với bộ dạng khác hẳn lúc nãy.
Đấy là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn. Đôi mắt tròn tròn, làn da trắng trắng. Mặc dù không được xem là đại mỹ nhân gì nhưng nhìn như loli khiến người ta yêu thích. Chỉ tiếc, ngoại trừ đôi mắt to to kia ra, ngũ quan cô miễn cưỡng cũng chỉ được xem là thanh tú.
Nữ quỷ nhìn lịch trên tường, đôi mắt không hiểu sao lúc nào cũng rơi lệ nhuộm một tia bi thương. Lẩm bẩm: "Valentie rồi..."
Võ Tiết Châu sửng sốt. Valentie? Phải ha, hôm nay chính là ngày mười bốn tháng hai. Nhưng cái đó thì có liên quan gì đến nữ quỷ? Nhưng chuyện đó phải đặt sau sonh mạng của Huỳnh Diệp Linh rồi hẵng nói.
"Tôi muốn cô buông tha bạn của tôi." Cô gắt gao nhìn nữ quỷ. Thái độ nếu nữ quỷ không hợp tác, cô sẽ dùng vũ lực ép buộc.
Nữ quỷ nhìn cô, lại nhìn Nhất Minh. Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc lại vang lên. Nhưng lúc này, bất đồng chính là sự thê lương cùng trào phúng không cách nào che dấu được.
Không trực tiếp trả lời cô, nữ quỷ quay sang Nhất Minh nhướng mày: "Anh yêu cô ấy? Đến tận hình dạng này vẫn thủ hộ bên cạnh cô ấy?" Nữ quỷ thật sự không rõ ràng y đã sống bao lâu, chỉ biết lệ quỷ trước mặt này quả thật không dễ chọc, pháp lực hơn không biết bao nhiêu bậc.
Nhất Minh không ngờ nữ quỷ sẽ hỏi loại vấn đề này. Ngoài ý muốn ngắm nhìn khuôn mặt mộc không được trau chuốt, giữ gìn của ai đó. Y bật cười đáp bốn chữ khiến nữ quỷ chấn động.
Khắc cốt ghi tâm...
Yêu đến khắc cốt ghi tâm!
Hai hàng lệ biến thành huyết lệ. Nữ quỷ đáp ứng buông tha Huỳnh Diệp Linh với điều kiện, Võ Tiết Châu cùng Nhất Minh phải giúp nữ quỷ siêu sinh. Nhất Minh muốn từ chối nhưng đã muộn, cô đã đồng ý.
Lúc ấy, cô chỉ nghĩ đến tánh mạng Huỳnh Diệp Linh có thể cứu mà quên phương thức có thể khiến lệ quỷ siêu thoát chính là diệt trừ chấp niệm của "nó".
Nhìn ra ngoài cửa sổ, nữ quỷ lạnh nhạt ngắm trời chiều. Vừa ngắm vừa nói ra cố sự của mình như thể tường thuật: "Hôm nay là ngày giỗ của tôi. Hôm nay cũng chính là ngày tôi bị người mình yêu giết chết. Sau khi quen nhau, chung sống với nhau bốn năm, ngay ngày valentie, gã đã dụ tôi vào phòng rồi hành hung. Giết chết tôi nhằm chiếm đoạt tài sản, gã còn đem tôi ra phanh thay, không chỗ nào toàn vẹn."
Võ Tiết Châu chấn động. Mờ mịt nhìn nữ quỷ. Chẳng lẽ bắt cô giết chết gã kia giúp nữ quỷ siêu thoát? Nếu vậy thì tốt, nữ quỷ siêu thoát xong cũng là lúc cô ngồi tù bóc lịch. Ha ha.
"Tôi muốn cô dẫn tôi về nhà."
Điều kiện này hình như hơi bình thường? Không phải giết, mà là về nhà. Thật sự rất đơn giản a. Điều này cô đương nhiên đáp ứng.
Vì thế, khi xoay đầu bắt đầu xuất phát, cô đã bỏ lỡ tia điên cuồng trong đáy mắt nữ quỷ. Chung quy vẫn là lệ quỷ, nội tâm vẫn có chút vặn vẹo. Mà Nhất Minh lại gợi lên nụ cười tà tứ.
Đêm valentie, một đêm cho tình yêu đỏ.
Màu đỏ của sự cuồng nhiệt.
Và...
Màu đỏ của máu huyết tanh nồng...
______________
Tác giả có vài lời muốn nói:
Bây giờ là 0 giờ 20 phút ngày 15 tháng 2 năm 2017. Hôm qua valentie, có ai đi chơi hay nhận quà người yêu không? Tui là tui FA bơ vơ nhé. Tâm lý bạn trẻ vặn vẹo nên muốn ngày valentie của nữ chính cũng vặn vẹo theo a.