Tháng sáu ngắn ngủi, tháng bảy phong ba rồi lại đến tháng tám. Thời gian quả thật nhanh như thoi đưa. Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật cô. Hôm ấy, Võ lão mẹ dùng tiền lãi khi thu được từ tiền trợ cấp của chồng trước mua cho cô một chiếc bánh kem chocolate. Bánh kem nền đen viền trắng, điểm thêm những đóa hoa kẹo ngọt ngào càng làm bánh sinh nhật thêm đẹp mắt. Hai ngọn nến lung linh nhảy múa trên ngọn nến chữ số mười tám khiến không khí thật vui vẻ. Hôm nay, cô mười tám.
Võ Tiết Châu cắt bánh gato, đón sinh nhật cùng mẹ mình, đưa mẹ đi chơi, bồi bà cả một buổi sáng xong liền dành buổi chiều đón sinh nhật cùng Nhất Minh. Khiến cô bất ngờ chính là lúc cô trở lại phòng mình, y đã chuẩn bị xong mọi thứ. Y nói ở nơi của y không có bánh kem mừng sinh nhật, chỉ có tặng quà làm lễ. Vì thế y tặng cho cô một chiếc nhẫn. Không phải vàng, không phải bạc, không phải kiểu cách cầu kỳ. Nó chỉ là một chiếc nhận tròn không điểm đầu, cũng không điểm cuối bằng ngọc. Chất ngọc bóng mịn, sáng loáng. Đó là một chiếc nhẫn trắng xinh đẹp, đặc biệt vừa tay cô.
Thoáng chốc khi đeo chiếc nhẫn này vào ngón áp út, cô rõ ràng cảm nhận được tim mình đập một tiếng thật lớn. Trái tim khỏe mạnh đột nhiên đau buốt như người bị mắc bệnh tim thời kỳ cuối. Hai mắt cô trừng lớn không thể phát ra âm thanh. Ngay cả việc hít thở cũng khiến tim cô đau nhói. Đây là chiếc nhẫn xa lạ nhưng cũng quen thuộc nhường nào.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch,…”
Tiết tấu to rõ mà bất thường mãnh liệt vang vào tai cô. Nó như tiếng gào thét muốn phá tan xiềng xích, cảm giác thê lương mà bất lực tột độ. Cô gian nan ngẩng đầu, muốn nói gì đó với Nhất Minh nhưng ánh mắt liền bị mặt trăng ngoài cửa sổ hấp dẫn.
Hôm nay là một ngày mưa. Không phải cơn mưa ngắn ngủi mà là một cơn mưa dài dai dẳng. Cơn mưa này đã rơi xuống từ chiều giờ. Tiếng mưa tí tách rơi trên mái nhà tạo thành khúc nhạt buồn tẻ vô vị. Kỳ lạ nhất chính là cho dù trời mưa như trút nước, mây đen phủ kín bầu trời cũng không cách nào che được ánh trắng tròn trĩnh tỏa sáng. Ánh trăng ma mị một màu đỏ tươi.
Trong đáy mắt Võ Tiết Châu phản chiếu ảnh ngược của vầng trăng kỳ dị đó như bị thôi miên. Thoáng chốc, tim cô ngừng đập. Một thứ gì đó sâu thẳm trong tâm hồn đã thức tỉnh.
Khuôn mặt đang mỉm cười của Nhất Minh đột nhiên cứng đờ. Y đỡ lấy cơ thể không ngừng run rẩy của cô, nhìn sắc mặt trắng bệch mà mờ mịt. Nàng bị làm sao vậy? Tại sao lại suy yếu đến mức này?!
“Châu nhi, nàng làm sao vậy?...” Y ôm chặt lấy cơ thể cô vào lòng, trọng giọng nói tràn đầy sợ hãi. Sau đó, y phát hiện, người trong lòng đã không còn hô hấp nữa. Cơ thể y cứng đờ. Chuyện gì đã xảy ra? Mới vừa rồi con rất khỏe mạnh mà bây giờ đã không còn thở…
Y không dám tin nhìn gương mặt tựa ngủ say của cô. Rồi lại nhìn bàn tay của mình. Không biết tự lúc nào trên tay y có ba sợi chỉ đỏ nối phân biệt mỗi ngón một sợi buộc chặt vào. Mà rõ ràng, sỡi chỉ giữa – ngay ngón áp út – nối liền một mạch với Võ Tiết Châu. Hai sợi hai bên lại hướng đến hai nơi khác nhau không rõ tung tích.
Chỉ sinh mệnh vẫn chưa đứt nhưng màu sắc ảm đạm một cách lạ thường. Nàng không chết! Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ lắm rồi.
Y vội vàng bế cô lên, tính toán đưa cô nhập viện cấp cứu thì Võ Tiết Châu lại mở mắt! Khi ánh mắt chạm nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ khó tin. Đôi mắt của cô… là một màu xanh của đại dương mà y quen thuộc. Đôi mắt xinh đẹp trong suốt như bảo thạch ấy là của Điệp Tiết Châu…
Trong lúc cơ thể y cứng nhắt, ‘Võ Tiết Châu’ đã nâng tay vuốt ve khuôn mặt y. Khóe môi treo lên nụ cười, ánh mắt dịu dàng thì thầm. Đáng nhẽ khung cảnh muốn có bao nhiêu thơ mộng thì có bấy nhiêu; muốn có bao nhiêu thê lương cũng có bấy nhiêu. Thế nhưng lời ‘cô’ nói ra lại giống như châm chọc: “Là ngươi sao đại thúc biến thái?”
Nhất Minh há miệng thở dốc: "Châu... nhi?"
Đổi lại chính là nụ cười càng rực rỡ sáng lạn của đối phương.