Nói xong, Chu Chấn An bất ngờ dùng tay đập mạnh vào ngực Trâu Bình.
Lực đập vô cùng mạnh, xương ngực Trâu Bình lập tức bể nát. Chu Chấn An tùy tay ném cậu ta xuống, như một chiếc lá khô rũ rượi trượt xuống đất. Trâu Bình quỳ rạp tr3n mặt đất, không ngừng hộc máu.
Thân hình Chu Chấn An khôi phục về như cũ, tư thế đi đường vụng về chậm chạp, thẳng bước về phía vị trí quan tài, hai tay lại run rẩy. "Ta, ta xin lỗi em, A Thanh... Em chịu khổ rồi A Thanh."
Nhìn chằm chằm Chu Chấn An trong chốc lát, Đoạn Dịch xuyên qua hắn nhìn về phía Trâu Bình quỳ rạp tr3n mặt đất đang run rẩy kịch liệt vì đau.
Trâu Bình gian nan ngẩng đầu lên, cùng Đoạn Dịch bốn mắt nhìn nhau cách đó không xa. Sau đó cậu ta vừa hộc máu, mười ngón tay c4m vào bùn đất, vừa liều mạng bò về hướng Đoạn Dịch, tựa hồ muốn nói gì đó với anh.
"Đoạn, Đoạn... anh Đoạn..." Cậu ta hô lên, khàn cả giọng.
Lực chú ý của những người khác ở tr3n người Chu Chấn An hoặc quan tài. Bọn họ tập trung cao độ, lo lắng sợ mình sơ ý sẽ bị Chu Chấn An, hoặc quái vật trong quan tài tập kích. Lúc này không có người để ý Trâu Bình, chưa kể cậu ta còn là hung thủ giết người.
Đoạn Dịch nhìn ra cậu ta sắp không chịu nổi nữa rồi, không biết cậu ta muốn lưu lại di ngôn hay gì.
Trầm tư một lát, rốt cuộc Đoạn Dịch đi đến trước mặt Trâu Bình, từ tr3n cao nhìn xuống hỏi: "Muốn nói chuyện gì với tôi?"
Trâu Bình che miệng ho khan vài tiếng, lấy trong ngực một cuốn sổ tay đưa cho Đoạn Dịch.
Sổ tay dính đầy máu của Trâu Bình. Đoạn Dịch tiếp nhận, cau mày mở ra xem, thấy mỗi một tờ giấy đều tràn ngập số "5", hơn nữa mỗi số "5" đều bị bút đỏ gạch chéo, trang sau nghi một câu: "Tao muốn giết mày!"
Đoạn Dịch ý thức được gì đó, nhíu mày. "Đây là..."
Trâu Bình gật đầu: "Đây là manh mối số 6 đến sớm nhất tìm được. Cô ấy đã đưa tôi."
Quả nhiên là như thế.
Mười người chơi, số 6 là người có khả năng tới sớm nhất, cô ta nhặt được manh mối liền giấu đi, cũng quyết định đối phó với số 5.
"Hai bọn tôi cũng chắc nó ám chỉ điều gì, chỉ đoán có lẽ là chủ nhân lâm viên muốn mạng của số 5, muốn chúng ta hiến tế số 5 cho hắn. Thế nên chúng tôi cố ý đẩy phiếu loại bỏ số 5."
Trâu Bình thật sự không còn mấy sức lực, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
Cậu ta dùng hết khả năng nói ngắn gọn, miêu tả số 6 tìm cậu ta thương lượng vào đêm đầu tiên. Chờ kể xong, cậu ta gắng sức rút ra một thứ trong túi áo muốn đưa cho Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch theo bản năng cảm giác không ổn, mí mắt giật mạnh.
"Số 6 đã sớm chuẩn bị thuốc độc, cô ấy có dượng là người Tây Tạng, gần nhà ông ấy có rất nhiều thảo dược mọc tr3n núi tuyết, cô ấy thường giúp ông ấy hái thảo dược ngâm rượu thuốc, có một lần ngâm nhầm cây suýt hại ch3t chính mình, cho nên cô ấy biết loại cây này chứa kịch độc. Ý của số 6 là, vạn nhất phe sói thua, chỉ cần bỏ tù số 5, rồi hiến tế hắn cho chủ nhân lâm viên, chúng ta có lẽ sẽ được qua ải. Nhưng nếu không thể bỏ tù anh ta, chúng ta sẽ gi3t ch3t anh ta."
"Mặc kệ anh có tin hay không, ngay từ đầu em thực sự không dám giết người. Khi trò chơi bắt đầu, em không biết điều kiện vượt ải rốt cuộc là gì, cũng không dám động thủ. Đến khi..."
"Đến khi, chúng ta tìm được nhật ký của người bị hại, ngọc Côn Luân, biết về chuyện xưa tại lâm viên, em tự cho mình đi trước một bước biết mấu chốt để vượt ải. Cuối cùng..."
Bởi vì càng ngày suy yếu, giọng Trâu Bình trở nên cực kỳ khàn khàn vô lực.
Dù thế, Đoạn Dịch vẫn là nghe ra thanh âm phẫn hận của cậu ta. "Cuối cùng em hạ quyết tâm hạ độc số 5, cho rằng giết anh ta là có thể thành công, là vì tờ giấy này."
Tờ giấy? Tờ giấy nào?
Đoạn Dịch hiểu ý cậu ta, lập tức ngồi xổm xuống, lấy tờ giấy trong tay Trâu Bình mở ra xem.
Trang giấy ố vàng ướt đẫm máu, mà nội dung tr3n giấy, chính là bài《 đồng dao con thỏ 》.
Trâu Bình hơi thở mong manh nói: "Đây là tờ giấy tối hôm qua Lâm Nhạc Xuyên đưa cho em. Anh ta nói, anh ta đã tìm khắp lâm viên nhưng không còn manh mối khác. Từ manh mối này chúng ta chỉ có thể suy đoán, thỏ Năm là kẻ ch3t thay cho Sở Thanh, thỏ Năm ám chỉ người chơi số 5, Sở Thanh sống dậy là chúng ta có thể ra ngoài..."
Sau khi nghe xong, lòng bàn tay Đoạn Dịch chậm rãi khép lại, thu hồi tờ giấy, sau đó nhét tay vào túi áo.
Nhưng ánh mắt anh không chuyển động, chỉ nhìn chằm chằm vào hư không.
Trâu Bình nhấc mí mắt nhìn anh. "Em biết, anh xem em là kẻ giết người, chán ghét em. Nhưng con người trước khi ch3t thường nói lời thật lòng. Em thấy số lượng Người tốt không còn nhiều, nên em phải nói chuyện này với anh. Em giết người, đúng, nhưng Lâm Nhạc Xuyên thì tốt hơn chỗ nào?"
"Lâm Nhạc Xuyên, anh ta là kẻ mượn dao giết người. Em là con dao bị anh ta dùng. Em xuống tay rồi mới nhận ra, trễ rồi."
"Anh Đoạn, có phải anh ta cũng biết loại thảo dược đó? Anh ta đã sớm phát hiện mấy cây độc dược bị người khác hái mất? Anh ta cũng sớm nhìn thấu trò xiếc của em và số 6... Anh ta cũng muốn giết số 5 để vượt ải, nhưng anh ta thúc đẩy em làm vậy!"
Đoạn Dịch mở miệng, thanh âm khàn đến mức anh cũng không biết: "Lời cậu nói, tôi không tin nổi."
"Không sao, em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi." Trâu Bình nói xong câu đó, lại nôn một ngụm máu to. Cậu ta nói nhiều như vậy là vì hồi quang phản chiếu, ngụm máu to mà cậu ta nôn ra là chút tinh khí cuối cùng, cả người rũ xuống thoát lực, nửa chữ cũng không thốt được.
Nói xong lời đó, Trâu Bình nhắm mắt lại. Cậu ta không còn ngửi được mùi tanh hôi, chỉ ngửi được mùi cỏ tươi thoang thoảng. Con người cận kề cái ch3t sẽ thấy ảo giác, trước mắt Trâu Bình hiện lên cái đêm đầu tiên cậu ta vừa tới trò chơi.
Đêm đó, trong phòng số 9, cậu ta cầm thiết bị biết mình là Người sói, khẩn trương đến mức không biết làm sao bây giờ.
Cậu ta không dám đi tung lung, liên tục đi quanh phòng. Cho đến 2 giờ sáng, cậu ta ngồi không yên, quyết định ra cửa tìm đồng đội của mình thương lượng kế hoạch. Cậu ta cảm thấy bọn họ nên động thủ ngay đêm nay, bằng không ban ngày mà tìm cơ hội xuống tay sẽ bị người chơi khác phát hiện.
Nào biết Trâu Bình mới vừa đi tới cửa, cửa phòng cậu ta đã bị gõ.
Cửa mở ra, người đứng ngoài của là đồng đội cậu ta số 6.
Nghiêng người, để số 6 nhanh chóng vào phòng, Trâu Bình đóng cửa lại hỏi cô: "Cô cũng nghĩ nên khai đao sớm ư?"
"Đúng vậy." số 6 ôm một đống rễ cây thực vật bỏ tr3n bàn, nói với Trâu Bình: "Nhưng trước khi ra tay, tôi có chuyện khác cần thương lượng."
Trâu Bình mời cô ngồi xuống, liền thấy cô lấy ra một cuốn sổ tay.
Mở sổ tay, đưa cho Trâu Bình xem nội dung, số 6 nói: "Cậu nghĩ liệu phe Sói có nhiệm vụ bị che giấu không?"
"Tôi không hiểu, sổ tay này có tác dụng gì?" Trâu Bình hỏi lại.
Số 6 nói: "Tôi là người đầu tiên vào phó bản, Tôi vào vào phòng khách liền thấy cuốn sổ tay này nằm tr3n bàn dài. Tôi cho rằng nó rất quan trọng, liền giấu nó đi, chưa cho người khác xem."
"Cậu nhìn đi, số "5" bị gạch bỏ, trang sau viết "tao muốn giết mày", này nghĩa là gì? Tôi cho là chủ nhân lâm viên muốn giết số 5. Bạn tôi, chính là số 4, mãi sau cô ấy đến tôi còn bảo cô ấy đừng chọn số 5."
"Nhưng số 5 là đồng đội của chúng ta." Trâu Bình khó hiểu, "Không phải như thế rất khó chơi sao? Chúng ta không chỉ đối phó với Người tốt, còn phải đấu đá nội bộ?"
"Không khó lắm đâu." số 6 nói: "Tôi nghĩ, sáng mai tôi sẽ nhận tiên tri soi 5 ra sói. Cứ tìm cách ném anh ta vào tù trước đã. Chờ chúng ta thắng trò chơi, chủ nhân lâm viên thấy trong tù không chỉ có có 7 Người tốt, mà còn có số 5 hắn muốn giết, nhất định sẽ cho chúng ta ra ngoài. Làm vậy còn có chỗ tốt khác, ngày đầu tiên đã nhận chức năng sẽ dễ lấy được tín nhiệm từ mọi người."
Trâu Bình rất là lo lắng: "Nhưng chuyện này nói thế nào với số 5?"
Số 6 nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta nói với anh ta, đây là kịch bản Sói tàn sát Sói, đồng thời chúng ta sẽ thuyết phục mọi người bỏ quyền bỏ phiếu, cùng nhau hợp tác vượt ải, chứ không chơi Ma Sói nữa. Tóm lại, chúng ta cứ nói số 5 yên tâm, không ai bị bỏ phiếu đâu."
Trâu Bình: "Tôi hiểu. Mà mấy rễ thực vật này cô định dùng làm gì?"
Số 6: "Đây là một loại thảo dược mọc tr3n núi, là loại độc thảo. Vừa rồi ở dưới lầu làm cơm chiều, những người khác đều muốn ăn cháo, chỉ có số 5 một hai phải uống sữa đậu nành. Tôi nghĩ, vạn nhất kịch bản Sói tàn sát Sói thất bại, thì dùng thứ này hạ độc số 5."
Thương lượng xong, hai người trước sau nhẹ chân đi ra hành lang.
Trâu Bình không dám bật đèn, lấy đèn pin cầm trong tay.
Đèn màu vàng nhạt chiếu xuống sàn nhà, cậu ta nhạy bén phát hiện bất thường, lập tức ngồi xổm xuống quan sát.
Dùng ngón trỏ quệt mặt sàn, Trâu Bình giơ tay lên, đặt ngón trỏ dưới đèn pin.
Số 6 cũng ngồi xổm xuống, liền thấy phấn hoa tr3n ngón tay cậu ta.
Đè thấp thanh âm, số 6 trừng lớn mắt: "Có người gài bẫy chúng ta! May mà chúng ta thận trọng!"
Trâu Bình giơ đèn pin chiếu sáng, cuối hành lang có một cây chổi. Cậu ta đi qua lấy chổi quét một lượt hàng lang, lại dùng đèn pin kiểm tra mặt sàn, cuối cùng nói với số 6: "Chúng ta về rửa sạch đế giày, 10 phút sau gặp nhau ở phòng số 5."
10 phút sau, trong phòng số 5.
Số 6 thương lượng với số 5, cô sẽ soi số 5, hai người sẽ thực hiện kịch bản Sói tàn sát Sói.
Nhưng mặc kệ cô ba hoa chích choè đến cỡ nào, số 5 vẫn không chịu. Bởi vì hắn không chắc mình có bị bỏ tù hay không.
Ai ngờ ban ngày ngày kế, số 6 vẫn như cũ soi số 5 ra sói.
Số 5 lập tức mắng một câu: "Cô bị bệnh à", bất quá hắn tức thì tức, chứ vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, hiện tại tệ nhất là hắn vào tù, chứ hắn nói thêm gì nữa chỉ sợ sẽ làm phe sói thua trận.
Đương nhiên, suy nghĩ của số 5, Trâu Bình sắp ch3t mới đoán được.
Lúc thương lượng, tuy số 5 cự tuyệt đề nghị của số 6, hai người to tiếng mất lòng nhau, nhưng ba người đều cùng một phe, bèn đổi qua bàn bạc xem nên khai đao ai đêm nay.
Giờ phút này, lẳng lặng nằm tr3n mặt cỏ lạnh băng, miệng mũi lỗ tai đều đổ máu, Trâu Bình cảm giác như linh hồn mình dần rời khỏi thân thể, lại xuyên qua thời không, quay về đêm đầu tiên trong phòng số 5.
Linh hồn cậu ta lơ lửng trong không trung, nhìn gương mặt thon gầy lạnh lẽo của mình.
Cậu ta nghe thấy chính mình mở miệng nói: "Tôi đề nghị khai đao số 7."
Hồi ức đến đây thì tắt ngóm.
Trâu Bình không còn nhúc nhích.
Một bên, Đoạn Dịch vươn tay kiểm tra miệng mũi cậu ta, người đã tắt thở.
Một lúc lâu mà anh không thu tay về, anh cảm thấy toàn bộ tứ chi của mình cứng đờ như đông đá.
Mãi đến khi phía sau truyền đến một thanh âm, miễn cưỡng lôi Đoạn Dịch tỉnh lại.
"Anh Tiểu Dịch, làm sao vậy?"
Là Lâm Nhạc Xuyên.
Nắm chặt tờ giấy trong túi, Đoạn Dịch đứng lên, thời điểm quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhạc Xuyên, tr3n mặt một chút biểu tình cũng không có. "Không có gì. Trâu Bình đã ch3t."
–
Sâu trong rừng sâu, ánh mặt trời ảm đạm.
Lâm Nhạc Xuyên mặc một thân áo gió, thân hình thon dài ngược sáng mà đứng.
Chú ý tới biểu tình Đoạn Dịch, hắn hơi nhíu mi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã truyền đến một tiếng động cực lớn.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hiện hữu trong giây lát.
Hai người đồng thời nghiêng người, nhìn theo phương hướng phát ra tiếng động —— thì ra là Chu Chấn An cuối cùng cũng lết đến gần quan tài, hắn giơ tay nắm lấy nắp quan tài, ném mạnh xuống mặt đất.
Đứng từ vị trí này, Đoạn Dịch chỉ thấy miệng quan tài đen nhánh, không biết thứ bên trong rốt cuộc là cái gì.
Im lặng trong chốc lát, một nửa cánh tay hư thối từ trong quan tài vươn dài, đặt lên mép quan tài.
Đây là một cánh tay cực kỳ kinh tởm. Không chỉ bốn đầu ngón tay bị mòn một khúc xương, các khớp tay cũng lộ rõ xương cốt hóa đen cũng thế.
Hình ảnh làm người ta khó có thể tưởng tượng —— không biết nàng đã liên tục cào quan tài trong bao lâu, mới có thể mài rớt cả xương cốt.
Bỗng có một cơn gió bay qua, thổi rơi một miếng thịt tr3n mu bàn tay nàng, giòn bọ trong thịt lập tức chui ra, chậm rãi bò dọc theo cánh tay nàng.
Cùng với mùi hôi thối nồng nặc, "Kẽo kẹt" một tiếng, nàng ta từ trong quan tài ngồi dậy.