Nhà Tiên Tri Trời Định

Chương 1




Khu khai phá Hưng Hoa

Tầng cao nhất khách sạn S, phòng 2807.

Đoạn Dịch và người trẻ tuổi đối diện nhìn nhau suốt ba giây, mới hiểu hắn tới đây để làm gì.

Đoạn Dịch đành nói: "Mấy người lầm rồi, tôi không phải gay."

Tựa vào ghế sô pha, Đoạn Dịch lấy điếu thuốc châm lửa, rít hai hơi, mở laptop "lạch cạch" gõ đống số liệu dang dở, không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Trương tổng kêu cậu tới?"

Người trẻ tuổi rất trắng, sở hữu gương mặt trái xoan thon gầy, dáng người cực kỳ cân đối, có lẽ còn chưa đủ 20 tuổi. Lúc nói chuyện liên tục nắn ngón tay, khá là câu nệ: "Kỳ thật... tôi nghĩ lại rồi. Xin lỗi đã quấy rầy. Tôi ra ngoài ngay đây ạ."

"Từ từ..." Đoạn Dịch bỗng nhớ tới gì đó, gọi cậu ta lại.

Tầm mắt anh rời khỏi máy tính, nhìn người trẻ tuổi, mười ngón tay vẫn đang gõ số liệu. Khóe mắt Đoạn Dịch hơi cong lên, tiệc tối vừa nãy anh có uống vài ly rượu, nên lúc này nói chuyện không lựa lời: "Trương tổng là cái thứ không biết giữ mồm giữ miệng, nếu đêm nay hắn thấy cậu ra khỏi phòng tôi nhanh như vậy, chắc chắn sáng mai sẽ loan tin tôi bị bất lực."

Người trẻ tuổi: "..."

Gõ thêm ba dòng số liệu, Đoạn Dịch hỏi tiếp: "Để kêu cậu tới phục vụ tôi một đêm, Trương tổng cho cậu bao nhiêu tiền?"

"Một vạn." Người trẻ tuổi cụp mắt.

"Ừm. Số tiền đó cậu cứ nhận lấy." Ngón tay Đoạn Dịch chỉ vào một phòng, "Cái nơi chim không thèm ỉa này khó bắt xe lắm. Đêm nay cậu vào phòng kia ngủ một giấc. Sáng mai hẵng về."

Người trẻ tuổi kinh ngạc ngẩn đầu nhìn về phía Đoạn Dịch, sau đó cong lưng, dùng tư thế chào truyền thống gập lưng 90 độ: "Cảm, cảm ơn anh nhiều lắm ạ. Nhưng mà,..."

"Sao vậy?"

"Cũng không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy mình không thể nhận không. Tôi là diễn viên tạp kỹ. Nếu có thể... cho phép tôi biểu diễn một đoạn nhé?"

Đoạn Dịch cạn lời, suy nghĩ của người trẻ tuổi đúng là khác lạ.

Anh làm gì có sở thích xem người ta biểu diễn tạp kỹ trong phòng khách sạn.

Trương tổng tên đầy đủ là Trương Trác, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, muốn lôi kéo Đoạn Dịch làm dự án hố tiền người khác, hợp tác không thành liền xài thủ đoạn bỉ ổi. Đoạn Dịch cực kỳ khinh thường kiểu người như hắn, anh bảo người trẻ tuổi ở lại một đêm, đơn giản là vì tương kế tựu kế đối phó với Trương Trác.

Gẩy tàn thuốc lá, Đoạn Dịch cúi đầu tiếp tục gõ số liệu. "Không cần. Tiền của loại người này, cậu không lấy cũng uổng. Tôi bận lắm, cậu mau đi đi."

Người trẻ tuổi nghe xong, lời muốn nói không thốt ra được, đành thở dài rồi rời đi.

Vẻ mặt cậu ta nhìn qua rất thất vọng, Đoạn Dịch không hiểu, về sau mới biết suy nghĩ của cậu ta: Đoàn tạp kỹ của nhà mình bị phá sản quả nhiên là có nguyên nhân, ngày nay chẳng còn ai thích xem tạp kỹ.

Đêm nay Đoạn Dịch tăng ca đến khuya mới đi ngủ.

Buổi sáng anh bị trợ lý gọi điện thoại khủng bố đánh thức.

Tỉnh lại cùng đôi mắt đầy quầng thâm, Đoạn Dịch nhanh chóng tắm rửa đánh răng, mặc đồ thể dục, nhét máy tính vào ba lô đeo lên vai, đi ra cửa phòng.

Cho dù đã lên chức "Đoạn tổng" rất nhiều năm, Đoạn Dịch vẫn tự xưng mình là dân IT. Anh vẫn luôn không thích mặc tây trang, trừ khi tham dự các sự kiện quan trọng không thể không mặc chính trang, ngày thường đều chọn quần áo đơn giản dễ vận động. Lúc này đầu tóc anh không được chải chuốt, rối bù như tổ quạ, còn đeo balo tr3n vai, nhìn qua không khác gì sinh viên đại học.

Vừa ngáp vừa mở cửa phòng, Đoạn Dịch liếc mắt nhìn trợ lý đang đứng chờ ngoài cửa.

Trợ lý của Đoạn Dịch tên là Lâm Nhạc Xuyên, "Sơn xuyên nhật nguyệt".

Hắn từng ở nước ngoài từ nhỏ đến lớn, trước kia không có tên tiếng Trung, cái tên này là hắn tự đặt cho mình sau khi về nước.

Đa số cấp dưới của Đoạn Dịch đều là anh em cùng nhau thành lập công ty. Ngày xưa đi khắp nơi màn trời chiếu đất để kéo đầu tư, sau bao gian khổ, cuối cùng bây giờ cũng có chút thành tựu.

Trợ lý Lâm Nhạc Xuyên là do nhà đầu tư lớn thứ hai trong công ty Đoạn Dịch an bài vào.

Ngoài mặt nói là điều người tới giúp đỡ Đoạn Dịch, thực tế là phái người tới giám thị Đoạn Dịch.

Lâm Nhạc Xuyên chỉ vừa tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, trong mắt Đoạn Dịch chẳng khác gì trẻ con chưa lớn. Đoạn Dịch đoán bối cảnh nhà tư bản sau lưng hắn khá khủng. Nhưng lai lịch chính xác thì Đoạn Dịch không rõ lắm.

Quay lại hiện tại.

Mây đen bắt đầu giăng đầy trời, không khí ẩm ướt bức bối.

Lâm Nhạc Xuyên chạy tới đây dưới thời tiết tệ hại, hơi ẩm bám đầy tr3n người. Tròng mắt hắn như một đầm nước sâu lạnh lẽo, ánh đèn mờ tr3n hành lang hắt sau lưng hắn, càng khiến không khí thêm phần lạnh người.

Đoạn Dịch đánh giá hắn vài lần, cảm giác tr3n người hắn có gì đó bất thường.

Không hiểu sao anh cứ cảm thấy khó thở, như thể hôm nay sẽ xảy ra đại sự gì đó.

Lâm Nhạc Xuyên đưa cho hắn một sấp tài liệu: "Hợp đồng cần ký tên gấp. Ký xong tôi sẽ chuyển phát nhanh trong sáng nay luôn."

Đoạn Dịch nhận hợp đồng, nhanh chóng xét duyệt một lần, sau đó ký tên.

Trả hợp đồng cho Lâm Nhạc Xuyên, Đoạn Dịch phát hiện ánh mắt hắn dừng lại đâu đó phía sau lưng anh.

Quay đầu lại nhìn, Đoạn Dịch mới nhớ tới sự tồn tại của người trẻ tuổi tối qua.

... Suýt nữa đã quên mất cậu ta.

Người trẻ tuổi nắm tóc, ánh mắt do dự đảo qua đảo lại, cuối cùng nói với Đoạn Dịch: "Đoạn tổng, tạm biệt anh."

"Ừ." Đoạn Dịch gật đầu, nhìn người trẻ tuổi vòng qua mình ra khỏi phòng, đi về phía thang máy. Thu hồi tầm mắt, Đoạn Dịch hỏi Lâm Nhạc Xuyên: "Còn chuyện gì không?"

Lâm Nhạc Xuyên lắc đầu, bỏ hợp đồng bỏ vào túi hồ sơ, liếc Đoạn Dịch một cái.

Đuôi mắt hắn khẽ cong, đám mây xám xịt ngoài cửa sổ phản chiếu trong mắt hắn. Không biết có phải tại Đoạn Dịch chột dạ hay không, anh thấy ánh mắt hắn nhìn mình ẩn chứa ý tứ sâu xa nào đó.

Uầy, kỳ thật Đoạn Dịch cũng thấy hơi xấu hổ.

Cô nam quả nam ở chung một phòng bị Lâm Nhạc Xuyên bắt gặp, muốn người ta không hiểu lầm cũng khó.

Nhưng anh không cần phải giải thích chuyện này với Lâm Nhạc Xuyên.

Rít một hơi, bóp tắt đầu thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh, Đoạn Dịch đi về phía thang máy. "Cùng đến công ty thôi. Kêu tài xế đi."

Đoạn Dịch bị cự tuyệt.

Lâm Nhạc Xuyên nói: "Tôi lái xe công ty tới đây, còn phải lái xe về. Để tôi đến sảnh làm thủ tục trả phòng giúp anh. Anh đi trước đi, 9 giờ rưỡi sẽ bắt đầu họp hội đồng quản trị, đừng đến muộn."

Đoạn Dịch không nói gì nữa, hai người trầm mặc cùng vào thang máy xuống sảnh khách sạn.

Đoạn Dịch gọi điện thoại cho tài xế, rồi đi thẳng ra cửa lớn khách sạn.

Đi qua cửa lớn, cánh cửa tự động khép lại, không hiểu sao, Đoạn Dịch theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lâm Nhạc Xuyên đang làm thủ tục trả phòng, sau lưng hắn là cửa kính sát đất, mây đen cuồn cuộn màu xám than ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng nề.

Tựa hồ cảm ứng được, Lâm Nhạc Xuyên nghiên người về phía cửa khách sạn.

Ánh mắt của họ không thể chạm nhau, cánh cửa pha lê đã chặn giữa bọn họ. Bởi vì cửa kính phản quang, Đoạn Dịch không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Lắc đầu, Đoạn Dịch xoay người về phía trước đi xuống bậc thang.

Tài xế đã lái xe tới đón anh.

Chiếc xe Bentley màu đen nhanh chóng rời khách sạn.

Đường phố ở khu khai phá vô cùng trống trải, xuyên qua kính chắn gió, có thể thấy mây đen càng lúc càng hạ thấp, ánh mặt trời gần như bị chúng che lấp.

Có vẻ sắp mưa to rồi.

Đoạn Dịch vô thức nhíu mày, tâm tình cũng càng lúc càng tệ.

Cầm di động đảo qua đảo lại tr3n tay, tầm mắt Đoạn Dịch đặt ngoài cửa sổ, bỗng thoáng nhìn thấy người trẻ tuổi tối hôm qua.

Trạm tàu điện ngầm gần nhất cách đây ít nhất 10 km, hình như cậu ta tính đi bộ đến trạm điện ngầm, tiết kiệm tiền thuê xe.

Đoạn Dịch kêu tài xế dừng xe, kéo cửa sổ xuống chào cậu ta, thuận đường chở cậu ta một đoạn đến trạm tàu điện ngầm ở nội thành.

Người trẻ tuổi liên tục nói lời cảm ơn, quy củ câu nệ mà ngồi hàng ghế phía sau xe, im lặng không nói lời nào.

Đoạn Dịch cũng không trò chuyện nhiều, vẫn ngồi ở ghế phụ lái nghịch di động.

Khoảng 20 phút sau, Đoạn Dịch đang lướt WeChat tr3n di động thì tài xế đột ngột đạp phanh, khiến anh tuột tay làm rớt di động.

Khom lưng nhặt di động lên, Đoạn Dịch tiếp tục cúi đầu xem tin tức, không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Sao vậy?"

Giọng Tài xế có hơi sốt ruột: "Chúng ta vừa lên cầu Trường Giang thì bị kẹt xe."

Đoạn Dịch thuận miệng nói: "Ồ, không có việc gì. Chỉ cần cầu không sụp, chúng ta vẫn có thể chạy về mở hội đồng quản trị."

Tài xế theo bản năng nhíu mày. "Đoạn tổng, ngài đừng nói lời không may mắn."

Đoạn Dịch cười: "Đây chính là cầu lớn Trường Giang, tôi nói một câu mà làm nó sập được à?"

Nhưng ngay khoảnh khắc Đoạn Dịch nói hết câu, phía trước bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.

Tiếng vang bén nhọn thê lương, như âm thanh kim loại gõ vào pha lê bị phóng đại ngàn vạn lần. Nó tựa như phát ra từ hư không, trong một giây đã lan khắp nơi, vây trọn cầu vượt dài 4000 mét.

Cả cây cầu lớn lập tức bị một kết giới vô hình nuốt chửng.

Mặt sông Trường Giang vẫn không một gợi sóng, vậy mà người tr3n cầu lớn lại phải nghe tạp âm bén nhọn khó mà chịu nổi.

Đoạn Dịch bị chấn động đến mức đau nhức cả người, nhanh tay che lỗ tai lại, chợt anh ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, bèn vội nhìn sang bên cạnh, liền thấy tài xế đang gục đầu vào tay lái hộc máu không ngừng.

Đồng tử phóng đại, Đoạn Dịch vươn tay, muốn kiểm tra mạch đập tài xế. Nhưng bàn tay vừa rời khỏi lỗ tai, cổ họng lập tức trào ra vị tanh ngọt, anh nhịn không được hé miệng, phun một ngụm máu.

Tiếng vang bén nhọn xuất hiện khoảng mười giây, nhưng Đoạn Dịch lại cảm giác như đã qua một thế kỷ.

Mười giây sau, vạn vật yên lặng, cầu vượt bỗng bị nghiền thành bụi phấn trong nháy mắt!

Cùng lúc cầu vượt hóa hư vô, hàng trăm chiếc xe cùng tất cả người có mặt tr3n cầu đều biến mất.

Trước khi mất ý thức, Đoạn Dịch lau khóe miệng dính máu, nhìn bàn tay nhuốm màu đỏ tươi. Vì thế trong nháy mắt ấy, anh nhìn thấy bàn tay mình tan thành bụi phấn.

Thời không phảng phất như ngừng lại tại giây phút này. Bàn tay hóa thành bụi dừng lại trong không trung, kính chắn gió của ô tô cũng hóa bụi mù, xa hơn chút nữa là cầu vượt khổng lồ đã biến mất, mặt sông tĩnh lặng, cùng bầu trời mênh mông màu xám đen.

Hồi lâu sau, một tia chớp xẹt qua, sấm sét vang lên, mưa to tích tụ cuối cùng cũng đổ xuống.

Nước sông cùng sóng gió lao ầm ầm về phía đông, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

...

Đoạn Dịch không ngờ mình còn có thể tỉnh lại.

Thời điểm mở mắt ra, anh đang quỳ rạp tr3n mặt đất, dưới chân là con đường lát đá cộm cứng.

Thử giật giật tay chân, phát hiện cơ thể vẫn nguyên vẹn, anh bò dậy, đánh giá tình huống chung quanh.

Thời gian đại khái là chạng vạng, nơi này có tiếng nước chảy róc rách, đình đài lầu các, hơi giống một góc lâm viên ở Tô Châu.

Dưới cầu sông nhỏ trong vắt thấy đáy, ven đường lát đá mọc đầy hoa cỏ rực rỡ, hòn non bộ xen kẽ cây xanh... Đây rõ ràng là một đình viện tao nhã kiểu xưa, đẹp thì đẹp đó, nhưng Đoạn Dịch vẫn có cảm giác mông lung, giả tạo.

Xa xa phía trước truyền đến ánh sáng mơ hồ. Đoạn Dịch suy nghĩ một chút, liền đi về hướng đó.

Đi dọc theo con đường lát đá, băng qua thềm đá với mái che hình vòm, lại vòng qua một hòn non bộ, một tòa nhà gạch đỏ xuất hiện trước mắt anh.

Đây là kiến trúc kiểu Tây thời dân quốc, cửa phòng có treo vài chiếc đèn lồng màu đỏ.

Sắc trời dần tối, mấy ngọn đèn lồng đỏ lắc lưng tr3n cao, trông vô cùng quỷ mị.

Nhìn hình ảnh này, Đoạn Dịch không khỏi liên tưởng đến địa ngục.

Rốt cuộc anh vẫn cảm thấy mình đã ch3t, ch3t trong vụ tai nạn quỷ dị tr3n cầu Trường Giang.

Trong nhà truyền ra tiếng trò chuyện khe khẽ, nghe có vẻ có không ít người bên trong.

Đoạn Dịch còn đang do dự không biết có nên vào hay không, cửa nhà đã tự động bật mở.

Ngay sau đó vang lên âm thanh thông báo không biết từ hư không: "Người chơi Đoạn Dịch, ID 072189, chính thức đăng nhập trò chơi《 Vãng Sinh Môn 》. Người chơi đã ch3t trong một tai nạn, phải vượt qua trò chơi này mới có thể nhận cơ hội trọng sinh."

"Chúc mừng người chơi Đoạn Dịch thành công tái nhập phó bản thứ nhất."

"Bây giờ, xin mời người chơi vào nhà để tập hợp cùng những người chơi khác."

"Số người chơi tái nhập 9/10, đủ 10 người chơi hệ thống sẽ thông báo quy tắc trò chơi."

Trọng sinh? Rõ ràng thân thể của mình đã hóa thành tro, còn trọng cái gì sinh?

Đối với cách nói của hệ thống, Đoạn Dịch ôm tâm lý nghi ngờ, im lặng nhìn chằm chằm cánh cửa mở toang không hé răng.

Nhưng rất nhanh đã có người từ trong nhà chạy ra ngoài, thất thanh gọi anh: "Đoạn tổng."

Đoạn Dịch giương mắt nhìn, không ngờ là người trẻ tuổi tối qua đòi biểu diễn tạp kỹ cho mình xem.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ người mất mạng tr3n cầu Trường Giang đều tới đây ư?

Đoạn Dịch còn đang nghi hoặc, lại có người đi ra, thế mà lại là kẻ anh ngứa mắt Trương Trác.

Tr3n cổ người trẻ tuổi và Trương Trác đều đeo một bảng số, lần lượt là số 9 và số 10.

Mặc kệ Trương Trác đang tỏ vẻ khinh khỉnh, Đoạn Dịch đi thẳng về phía người trẻ tuổi: "Số này có nghĩa là gì?"

Người trẻ tuổi dẫn Đoạn Dịch vào nhà, chỉ vào một giá gỗ tại huyền quan.

Theo ngón tay cậu ta chỉ, Đoạn Dịch thấy tr3n giá treo 2 bảng số, số 7 và số 5

Kế tiếp không cần người trẻ tuổi giải thích, Đoạn Dịch cũng biết nên làm gì.

Thông báo lần thứ hai vang lên: "Xin mời người chơi Đoạn Dịch chọn bảng số. Chữ số tr3n bảng tương ứng với số phòng của bạn, đồng thời ứng với thân phận mà bạn sẽ sắm vai. Sau khi chọn xong, vui lòng đeo lên trước ngực để những người chơi còn lại phân biệt. Một khi đã chọn thì không thể thay đổi."

Thông báo phát xong, Đoạn Dịch chạm tay vào số 7, nhưng không hiểu sao anh bỗng rụt tay về, chậm chạp không động.

Người trẻ tuổi hơi sợ sệt, đứng bên cạnh nhắc nhở: "Đoạn tổng sao không chọn? Có phải chúng ta đang ở địa ngục? Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên làm theo yêu cầu, nếu không có thể sẽ phải chịu trừng phạt, hồn phi phách tán..."

Đoạn Dịch nghe xong vẫn không động, tựa hồ có ý thử gì đó.

3 phút sau, hệ thống nói: "Người chơi Đoạn Dịch, vui lòng nghiêm túc chấp hành yêu cầu của hệ thống, nếu không sẽ bị cưỡng chế đăng xuất. Đăng xuất hệ thống nghĩa là hoàn toàn tử vong."

Đoạn Dịch ngẩng đầu, nhìn vào một hướng tr3n không trung: "Mấy người đã dùng phương pháp nào để phân phối người chơi vào phó bản này. Nếu thiếu tôi, mấy người bắt đầu trò chơi kiểu gì?"

Đoạn Dịch không muốn bị hệ thống dắt mũi.

Thật sự tồn tại hồn phi phách tán thì sao, anh chẳng sợ việc hóa thành tro thêm một lần nữa, anh không muốn lấy bảng số, càng không muốn tham gia trò chơi này!

Nhưng ngay sau đó anh đã phải hối hận.

Mười giây sau, Đoạn Dịch cảm thấy lồng ng.ực căng cứng, hô hấp khó khăn.

Anh bất giác giơ tay lên, thấy bàn tay mình đang dần tan biến. Như nọc độc cực mạnh khuếch tán, cả cánh tay anh cũng dần trở nên trong suốt.

Dường như có vô số xương khô leo lên thân thể anh, lấp kín miệng mũi, che lấp hai mắt, kéo anh vào địa ngục sâu không thấy đáy.

Trong chớp mắt, Đoạn Dịch bị luồng sức mạnh tử vong ma quái bao phủ. Tựa như anh đã ch3t vạn lần, lại tựa như bị một vạn oán linh bi thương bao vây anh, khiến tận sâu linh hồn anh phải run rẩy, hốc mắt mất khống chế thi nhau ch4y nước mắt...

Đến giờ phút này anh mới biết, chân chính tiếp cận cái ch3t là cảm giác kinh khủng cỡ nào.

Không, không muốn ch3t.

Tôi không muốn ch3t.

Đoạn Dịch dùng sức hít sâu, gian nan giơ tay về phía giá treo bảng số. Nhưng tầm mắt anh đã trở nên mơ hồ. Bảng số được xuyên bởi một sợi dây màu lam, Đoạn Dịch muốn nắm lấy nó, sắp chạm vào được thì ngón tay lại thoát lực rũ xuống.

Cúi đầu nhìn, anh phát hiện nửa dưới cơ thể đã tiêu biến, đợi thêm chút nữa, cả người anh sẽ hoàn toàn biến mất.

Lại hít sâu một cái, Đoạn Dịch dùng sức chạm vào bảng số gần nhất, tính dồn hết sức chạm vào nó lần cuối.

Lúc này có một người đã đến gần anh, lấy một bảng số tr3n giá, rồi xoay người dừng trước mặt anh.

Đoạn Dịch không thể nhìn rõ bộ dáng người đối diện, chỉ mơ hồ phác họa dáng người thon dài cao lớn, có chút quen mắt.

Chỉ kịp nhìn bóng dáng mơ hồ ấy một cái, hai mắt Đoạn Dịch lập tức tối sầm, hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Ngay sau đó, anh được người đó treo bảng số lên cổ.

Thời điểm người nọ thu tay về, ngón tay không cẩn thận cọ qua cổ anh. Ngón tay hắn rất lạnh, làm Đoạn Dịch phải rùng mình. Vậy mà chút lạnh lẽo này lại mang sự sống về cho Đoạn Dịch.

Một lát sau, ánh sáng chiếu rọi, cảm giác khó thở biến mất, một đôi mắt xinh đẹp xuất hiện gần sát mặt mình.

Là Lâm Nhạc Xuyên.

Tr3n cổ hắn cũng đeo một bảng số, phía tr3n viết số 2.

Đoạn Dịch lại cúi đầu nhìn mình đang đeo bảng số 7.

Ngũ cảm chậm rãi khôi phục, nghĩ lại cảm giác thoát ch3t trong gang tấc, lưng Đoạn Dịch chảy đầy mồ hôi lạnh.

Sau vài giây hốt hoảng ngắn ngủi, Đoạn Dịch thở gấp mấy cái, cố gắng khiến mình nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Anh hỏi Lâm Nhạc Xuyên: "Cậu cũng tới đây? Sao cậu chạy đến cầu Trường Giang nhanh thế?"

Lâm Nhạc Xuyên mặc một bộ đồ đen và áo gió dài, hắn chậm rãi bỏ tay vào túi áo gió, nâng cằm lên nhìn chằm chằm Đoạn Dịch, nhàn nhạt nói: "Chắc là bởi, không tìm đường ch3t sẽ không phải ch3t."

Đoạn Dịch: "......"

Đây rõ ràng không phải giải thích gì, mà là đang khịa lại anh.

Đoạn Dịch lập tức bày ra gương mặt nghiêm túc: "Tôi đây vì nghĩa quên thân, thay người khác thử quy tắc thôi."

Nói xong, Đoạn Dịch phát hiện Lâm Nhạc Xuyên nhìn chằm chằm phía sau một lúc lâu, cuối cùng gật đầu có lệ: "Ừ."

Đoạn Dịch lần thứ hai: "......"

Lâm Nhạc Xuyên không nói gì nữa, xoay người bước về phía cửa số sát đất.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Đoạn Dịch đi theo hắn vào phòng khách.

Phòng khách to như vậy mà vô cùng trống trải, giữa phòng đặt một cái bàn lớn hình chữ nhật, cùng 10 chiếc ghế bọc da. Ngoài ra không còn thứ gì khác.

Đa số người chơi đều đang ngồi tr3n ghế, lúc Đoạn Dịch đi vào, tất cả bọn họ đều tò mò nhìn chằm chằm vào anh.

Anh khựng lại một chút, hình như là do mình là người duy nhất khiêu khích quy tắc hệ thống, cũng là người suýt chút nữa đã mất mạng.

Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, hiển nhiên không ai tin rằng mình đã ch3t, phải vượt qua một trò chơi thì mới nhận được cơ hội trọng sinh.

Quan sát một lượt phòng khách cùng các người chơi, Đoạn Dịch phát hiện Lâm Nhạc Xuyên đã tới gần cửa sổ sát đất, tựa hồ đang quan sát.

Theo tầm mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, Đoạn Dịch trông thấy một mảng màu đỏ rực. Đến gần hơn, anh nhận ra bên ngoài cách cửa sổ 30 mét có một sân khấu màu đỏ.

Hậu viện cũng treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ. Trong bóng đêm, đèn lồng bị gió thổi lắc lư, chao đảo tới lui, biến toàn bộ toàn bộ sân khấu kịch nhuộm màu đỏ như máu.

Có một người đàn ông đứng tr3n sân khấu. Hắn mặc một bộ đồ diễn màu xanh đen, ống tay áo trắng như tuyết, hai má dặm một đống phấn hồng.

Quỷ dị nhất chính là... tr3n tay người đàn ông đang nâng một con rối bé gái.

Con rối cũng mặc một bộ váy diễn màu đỏ rực, trang điểm kiểu đào kép. Đầu con rối làm bằng gỗ, ngũ quan được khắc nét vô cùng tinh xảo, nhưng lại trét quá nhiều phấn, trắng đến độ quỷ dị, môi bôi son so với đèn lồng còn đỏ hơn.

"Chuyện vừa rồi, cảm ơn cậu." Đoạn Dịch nói với Lâm Nhạc Xuyên một câu, rồi quay đầu nhìn những người chơi khác, "Tình huống này là sao? Mọi người không ai tò mò gì về sân khấu kịch à?"

Lâm Nhạc Xuyên vẫn nhìn chăm chú vào sân khấu kịch: "Trước khi anh vào nhà, bọn họ đã xem qua hết rồi. Chỉ là bọn họ quá sợ, không dám tới gần."

Đoạn Dịch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không nói nữa, tiếp tục nhìn sân khấu kịch.

Con rối này dài bằng một cánh tay của người trưởng thành. Người đàn ông vừa bước đều vừa điều khiển con rối nhún nhảy.

Đột nhiên, con rối giơ hai tay lên, múa một điệu vô cùng xinh đẹp. Tay áo tuyết trắng tựa như sương như khói, vút lên cao rồi đáp xuống đất. Vừa xong con rối liền nâng ống tay áo khẽ che gương mặt, tỏ vẻ thẹn thùng. Người đàn ông cũng đi theo nó một vòng, ống tay áo lê dài tr3n mặt đất.

Nhìn nó nhảy múa đầy linh hoạt, không biết là do tài nghệ tuyệt vời của người đàn ông, hay là con rối này thực sự sinh ra linh hồn.

Cuối cùng nó hạ tay xuống, cái mặt trắng nhách bỗng xoay về phía Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên.

Hai mắt nó trừng to như chuông đồng.

Rõ ràng chỉ là đầu gỗ điêu khắc, vậy mà đôi mắt đen như mực dường như ẩn chứa thâm tình. Tầm mắt nó lướt qua Lâm Nhạc Xuyên, dừng lại tr3n người Đoạn Dịch, nhìn chằm chằm vào anh, bất động.

Một lúc lâu sau, con rối bắt đầu hé miệng, xướng một câu kịch nam...

"Thì ra trăm hoa đua nở, đều trả lại cho giếng nước hoang tàn."

Thanh âm cực kỳ bén nhọn chói tai, khiến người nghe phải rùng mình.

Nhưng ánh mắt nó nhìn Đoạn Dịch thập phần tình cảm, tựa như Đoạn Dịch chính là phu quân của nó.

Lúc này, người trẻ tuổi cũng đang cẩn thận nhích lại gần.

Cậu ta run rẩy liên tục, dường như chưa thể thoát khỏi nỗi sợ sau khi chứng kiến cơ thể Đoạn Dịch biến thành trong suốt. Không ngờ mới vừa tới gần cửa sổ sát đất, lại nhìn thấy cảnh tưởng quỷ dị tr3n sân khấu kịch, thế là sợ run tới nỗi giật bắn.

Cậu cảm thấy quá nguy hiểm, bèn dịch đến cạnh Đoạn Dịch, muốn kéo anh một cái, tránh để anh dính phải tà thuật của con rối kia.

Nào biết cậu còn chưa kịp làm gì, đã thấy Đoạn Dịch cử động. Anh nâng tay phải lên, dán sát vào cửa sổ, sau đó... giơ ngón giữa về phía con rối.

Người trẻ tuổi: "..."

"Giả thần giả quỷ." Đoạn Dịch phun ra một câu đánh giá, cười ha hả một cách thống khoái, cười đến mức hơi thô bỉ, nương theo cái cười này, anh xả ra hết sự bức bối vì khi nãy bị hệ thống trừng trị.

"Anh Tiểu Dịch..." Lâm Nhạc Xuyên bỗng gọi anh một tiếng.

Nghe tiếng hắn gọi, Đoạn Dịch có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Văn hóa công ty Đoạn Dịch tương đối trẻ và cởi mở, đa số người nhỏ tuổi hơn đều gọi anh là "Anh Đoạn" hoặc "Anh Tiểu Dịch". Nhưng Lâm Nhạc Xuyên làm trợ lý cho Đoạn Dịch gần một năm, cơ bản chỉ toàn xưng tôi với anh, rất hiếm khi xưng hô thân thiết.

Đoạn Dịch nghĩ là do hắn không phục mình, không muốn gọi mình là anh, cho nên nghe hắn gọi như thế, anh khá là bất ngờ.

Biểu tình Lâm Nhạc Xuyên vẫn như thường. Hắn ngó lơ người trẻ tuổi, chỉ hỏi Đoạn Dịch: "Xem ra, anh hoàn toàn không tin quỷ thần?"

Đoạn Dịch: "Không tin. Chuyện phát sinh tr3n cầu vượt quá cổ quái. Không hiểu nổi chúng ta đã gặp cái gì."

"Ồ. Cơ mà tôi tin, tôi cũng rất sợ." ngón trỏ Lâm Nhạc Xuyên gõ vào cửa sổ, mặt vô biểu tình nói, "Vừa rồi con rối kia nhếch miệng cười, đúng là làm người ta sợ đến phát hoảng."

Đoạn Dịch: "......"

Cái mặt của hắn có thể hiện tí sợ hãi nào hả?

Nhưng người trẻ tuổi đã bị lời Lâm Nhạc Xuyên dọa ch3t khiếp rồi.

"Tôi... tôi đi tìm những người khác tâm sự." ném lại một câu như vậy, cậu ta liền chạy.

Lâm Nhạc Xuyên lười biếng liếc người trẻ tuổi một cái, sau đó đặt tay lên rèm màn cửa dày nặng bên cạnh.

Đoạn Dịch nhận ra gì đó, thấp giọng hỏi hắn: "Sao cậu lại dọa người ta?"

Lâm Nhạc Xuyên không nói, chỉ ngoắc tay với Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch tò mò đến bên người hắn, lúc này mới phát hiện tấm rèm được làm từ loại vải dệt cũ hai lớp, hình như có thứ gì đó bị giấu bên trong.

Đoạn Dịch thấy ngón tay Lâm Nhạc Xuyên x0a nắn tấm vải, chỉ chốc lát sau, hắn tìm được một khe hở giữa hai lớp vải. Hai ngón tay thò vào thăm dò một lát, rút ra một tờ giấy.

Quay đầu xác nhận người chơi khác không chú ý đến chỗ này, Đoạn Dịch tiến đến sát Lâm Nhạc Xuyên, nhìn hắn mở tờ giấy kia.

Tr3n giấy viết: "Thỏ Cả ngã bệnh, thỏ Hai thăm khám, thỏ Ba mua thuốc, thỏ Tư sắc thuốc, thỏ Năm ch3t, thỏ Sáu nâng, thỏ Bảy đào hố, thỏ Tám chôn, thỏ Chín ngồi dưới đất khóc, thỏ Mười hỏi vì sao khóc, thỏ Chín đáp, thỏ Năm một đi không trở lại!"

Nhìn qua thì chỉ là một bài đồng giao bình thường, không khác gì mấy khúc hát ru.

Nhưng không biết vì sao, Đoạn Dịch đọc lại mấy lần, cứ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, như thể bài đồng giao đang cất giấu một bí mật, càng nghĩ càng ớn lạnh.

Đoạn Dịch đang tính mở miệng thương lượng hai câu với Lâm Nhạc Xuyên, "Rầm" một tiếng, cửa lớn lần thứ hai tự động mở ra.

Người chơi thứ mười đến rồi.

Lâm Nhạc Xuyên cùng Đoạn Dịch liếc nhau, hắn gấp nhỏ tờ giấy, lặng lẽ không một tiếng động cất vào túi áo gió.

Rất nhanh, người chơi thứ mười bị hệ thống kêu chọn bảng số.

Đương nhiên hắn ta không còn nhiều lựa chọn, bởi vì chỉ còn thừa một bảng số 5 nằm lẻ loi tr3n giá gỗ.

Chờ hắn đeo bảng số lên cổ, hệ thống phát thông báo lần thứ hai, chỉ đạo các người chơi ngồi xuống theo thứ tự.

Chiếc bàn dài trong phòng cách mỗi bên có năm ghế ngồi, tr3n lưng ghế có ghi số thứ tự bằng bút màu.

Phía bắc gần cửa sổ kia là từ 1 đến 5, phía nam còn lại là từ 6 đến 10.

Người chơi căn cứ vào bảng số mình có để dò số chỗ ngồi, trong lúc này Đoạn Dịch đếm sơ qua, 10 người chơi gồm 3 cô gái, 7 thằng đàn ông.

Chờ mọi người an tọa, hệ thống nói tiếp: "Chúc mừng các người chơi chính thức tiến vào phó bản thứ nhất《 Du Viên Kinh Mộng 》."

"Vào năm dân quốc thứ 21, có mười du khách đến Như Mộng Viên tham quan. Nhưng sau khi vào ở tại lâm viên này, các du khách phát hiện khắp nơi giăng đầy rẫy rập ch3t người, bắt cứ khi nào cũng có thể lấy mạng họ. Ngoài ra, bọn họ còn hoảng sợ phát hiện, mình không thể rời khỏi lâm viên này."

"Tất cả người chơi có cùng một mục tiêu vượt ải: Thoát khỏi lâm viên này."

"Nhắc nhở thân thiện: Hãy tranh thủ thời gian thăm dò lâm viên, tìm cách thoát ra ngoài. Quá trình thăm dò ẩn chứa nguy hiểm, người chơi có thể tử vong. Mọi người vui lòng lẩn tránh cẩn thận."

"Cần lưu ý rằng, trong mười du khách, có ba người đã bị chủ nhân lâm viên mê hoặc, cùng ký kết khế ước tà ác: Hiến tế bảy người còn lại cho chủ nhân, đổi lại bọn họ sẽ được tự do..."

"Bảy du khách chưa bị mê hoặc thuộc phe【 người tốt 】; ba người bị mê hoặc thuộc phe【 người sói 】, người sói mỗi ngày được chọn【 giam cầm 】một người chơi, thời gian hạn định trước 9 giờ tối mỗi ngày."

"Từ 9 đến 10 giờ mỗi đêm là thời gian bỏ phiếu, tất cả mọi người đều có quyền bỏ phiếu; người có nhiều số phiếu bầu nhất cũng sẽ bị【 giam cầm 】."

"Khi bị【 giam cầm 】, người chơi sẽ bị nhốt vào【 ngục tù 】, mất khả năng thăm dò phó bản, cùng quyền lợi trao đổi thông tin với những người khác."

"Ngoài ra, trong bảy người tốt có ba người có chức năng, bao gồm một【 nhà tiên tri 】, một【 thợ săn 】, và một【 nữ vu 】."

"Mỗi chức năng đều sở hữu một kỹ năng đặc thù, người chơi vui lòng đọc hướng dẫn chi tiết về kỹ năng. Tất cả kỹ năng đều phải kết thúc sử dụng trước 9 giờ tối mỗi ngày."

- --