Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 94




Mê cung được cấu thành từ đường thẳng giao tại hai điểm, mỗi đường thẳng có 28 ô vuông, tổng cộng 54 ô vuông.

Cứ cách 7 ô là có một Tiểu Ngũ có thể tiếp xúc kích hoạt cốt truyện; sau khi người chơi đối thoại với Tiểu Ngũ và kích hoạt đoạn cốt truyện, có thể sẽ dẫn ra một Tiểu Ngũ ẩn ở ô tiếp theo.

Nếu gọi 2 loại Tiểu Ngũ là "Tiểu Ngũ trực tiếp" và "Tiểu Ngũ giáp tiếp", như vậy mỗi con đường có 4 Tiểu Ngũ trực tiếp, 4 Tiểu Ngũ giáp tiếp, tổng cộng 8 Tiểu Ngũ.

Nhìn chung toàn bộ mê cung, tổng cộng có 16 Tiểu Ngũ.

Hiện tại Đoạn Dịch phát hiện, tại 16 ô có Tiểu Ngũ, tất cả đều có một góc vuông rất khó phát hiện. Mỗi một Tiểu Ngũ đều đứng trong góc vuông, tổng cộng có 16 góc vuông.

Mở thiết bị, Đoạn Dịch muốn liên lạc với Minh Thiên, nói phát hiện này cho hắn.

Mỗi tội bên kia mãi không kết nối được, chắc là Minh Thiên đang chạy cốt truyện. Thấy không thể liên lạc được, thiết bị cũng không có tính năng nhắn tin, Đoạn Dịch đành tạm thời gác qua một bên.

Đoạn Dịch trở lại ô tiếp tế ăn ít đồ, rồi bắt đầu cẩn thận kiểm tra các ô vuông trống.

Anh kiểm tra một vòng, tạm thời không phát hiện gì mới, chỉ có thể tiếp tục đi cốt truyện.

Nhưng trước khi vào cốt truyện, Đoạn Dịch đến ô tiếp tế kiểm kê đồ. Kể cả đã cực kỳ tiết kiệm, thức ăn nước uống cũng chỉ đủ cho ba ngày. Giờ cầm cái đồng hồ đi cầm đồ có thể mua đồ ăn trong ảo cảnh không nhỉ.

Đoạn Dịch khó tránh khỏi cân nhắc nhiều về phó bản mê cung.

Phó bản này thật sự rất đặc biệt, nguy hiểm tử vong cũng vậy.

Lấy ví dụ ở phó bản cũ, thật ra người chơi có thể chết ngay ngày đầu tiên vì bị Nicole bắn.

Nhưng ở phó bản mê cung, cho tới bây giờ, Đoạn Dịch lại không bị bất kỳ cái gì gây nguy hiểm.

Anh nhịn không được suy nghĩ... Đừng nói nguy hiểm của mê cung là khiến người ta chết đói nhé? Tuy rằng là một cách chết thong thả, nhưng dằn vặt hơn nhiều so với một phát đạn bắn vỡ đầu. Đúng là kỳ lạ.

·

Thấy Tiểu Ngũ nấu thuốc, Đoạn Dịch đoán bước tiếp theo cô sẽ hạ độc.

Sự tình phát triển giống dự đoán của anh, chẳng qua trung gian nhiều thêm một đoạn "Lấy thuốc".

Đương Đoạn Dịch đi vào ô【 trên 10 】, gặp Tiểu Ngũ. Lần đầu tiên gặp Tiểu Ngũ này, anh đã cảm thấy biểu tình cô ta quá lạnh lùng, ánh mắt, anh ghi chú trong sổ tay là "Tiểu Ngũ điên khùng".

Đối thoại với Tiểu Ngũ điên khùng, Đoạn Dịch tiến vào cốt truyện.

Cốt truyện lần này không ngắn, nhưng không phức tạp: Tiểu Ngũ lấy thuốc từ chỗ bà lão, trở lại Như Mộng Viên.

Tiểu Ngũ nhờ Đoạn Dịch bảo vệ mình, Đoạn Dịch bèn đi theo cô cả một đường.

Tuy rằng cốt truyện này đơn giản, Đoạn Dịch lại thu hoạch không ít.

... Anh tranh thủ giai đoạn này tìm hiểu tình hình giao thông huyện thành nơi Như Mộng Viên, cũng biết huyện thành này tên là Bình Thành.

Đi hết con đường, Đoạn Dịch quay về mê cung.

Giống trước đó, ô【 trên 11 】xuất hiện Tiểu Ngũ thay đổi quần áo, nhưng biểu cảm vẫn là Tiểu Ngũ điên khùng.

Đoạn Dịch khỏi xem cũng đoán được Tiểu Ngũ này tính hạ độc.

Quả nhiên, vừa vào cốt truyện【 trên 11 】, anh bắt gặp Tiểu Ngũ đứng trước cửa phòng bếp tòa nhà.

Sân khấu kịch chỗ xa xa truyền đến tiếng diễn xướng, khi thì vang dội, khi thì thanh thúy, khi thì bi thương, khi thì thẹn thùng.

Đoạn Dịch không biết do người nọ xướng quá giỏi, hay do dạo này anh nghe diễn nhiều, thế mà nghe ra vài phần hương vị.

Một đoạn chuyện xưa tươi đẹp, phảng phất như con chữ từ trên giấy bay tới nhảy múa trước mặt Đoạn Dịch:

Một mỹ nhân ở đình viện muôn hồng nghìn tía nhớ lại kỷ niệm đẹp xưa cùng ái nhân, mặt lộ vẻ ngây thơ; nhưng khi biết mình không thể tìm thấy ái nhân tại lâm viên, thanh âm nàng chuyển thành đau thương, trái tim tan vỡ.

Đây là đoạn kịch Sở Thanh hát tuồng, xướng đến uyển chuyển đa tình, khiến người ta không khỏi nghiêng tai lắng nghe.

Giây phút này, trong phòng bếp.

Người hầu tiếc hận nói: "Dạo này ít thấy phu nhân lên đài. Hiếm khi thấy phu nhân lên sân khấu như hôm nay... Ta, ta muốn đi xem!"

"Vậy đi đi. Bỏ lỡ thì tiếc lắm. Hôm nay xướng xong, năm nay sư nương sẽ không hát tuồng nữa." Người nói chuyện là Tiểu Ngũ. Cô ta đi vào phòng bếp, không nói nửa câu dư thừa, khuyên người hầu đi xem diễn.

Người hầu nói: "Phu nhân sắp xướng xong phân đoạn đầu, lúc chuyển phân đoạn nhất định phải uống Bích Loa Xuân! Thêm chút mật ong cho đỡ khát!"

Tiểu Ngũ nói: "Yên tâm, giao cho ta. Trà cũng sẽ thêm mật ong, mau đi đi."

"Ôi, cảm ơn Tiểu Ngũ nhiều nha." Trước khi đi người hầu vẫn chưa yên tâm, "Đừng cho nhiều mật ong quá, một chút thôi, nếu không sẽ làm dính giọng, ảnh hưởng hát tuồng, phu nhân sẽ tức giận."

"Ta biết. Ta hiểu mà, đi đi." Tiểu Ngũ vẫy tay đuổi người hầu nữ.

Người hầu rời đi, người chung quanh cũng bị giọng Sở Thanh hấp dẫn qua đó, phòng bếp chỉ còn Tiểu Ngũ và Đoạn Dịch.

Liếc nhìn phòng khách trống trải, Đoạn Dịch nhìn Tiểu Ngũ, hỏi: "Trong thành có bác sĩ không? Tôi không tin chút thuốc này sẽ khiến người ta mất giọng. Thực sự có thể à?"

Tiểu Ngũ vừa pha trà, vừa nói: "Trước kia tôi cũng không tin, tưởng là lừa đảo. Nhưng bà ta đã thử nghiệm cho tôi xem. Thật!"

Thở dài, Đoạn Dịch cố khuyên lần cuối. "Cô xác định muốn làm vậy?"

Tiểu Ngũ không quay đầu lại: "Anh đừng cản tôi. Dù sao anh cũng thường xuyên biến mất, anh không cản được tôi. Chuyện này anh quản không được!"

Đúng vậy. Tiểu Ngũ đã nói điểm mấu chốt.

Đây cũng là nguyên nhân Đoạn Dịch không thử cướp thuốc của Tiểu Ngũ.

Hai đường thẳng có 28 Tiểu Ngũ, Đoạn Dịch chỉ có thể gặp cô ta 28 lần trong cả cuộc đời dài. Anh không thể nào thay đổi được quyết định của cô ta, mỗi lần chỉ nói được vài câu đơn giản mà thôi.

Trong cuộc đời Tiểu Ngũ, Đoạn Dịch ở bên cạnh cô không tới 28 ngày.

Cuộc đời nhân sinh Tiểu Ngũ, anh hoàn toàn không thể can thiệp.

Giống như sự kiện Tiểu Ngũ lấy thuốc, Đoạn Dịch chỉ có thể ngăn cản một lần. Dù lần đó ngăn cản thành công, Tiểu Ngũ không lấy được thuốc, cô ta vẫn có thể đi lấy lần thứ hai. Chỉ cần bà lão còn tồn tại, người còn ở Bình Thành, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp bà nhờ chế thuốc, từ đó lấy được thuốc.

Không phải Đoạn Dịch không nghĩ tới việc dứt khoát giết bà lão.

Nhưng anh nghĩ, đây là thế giới có thế giới quan hoàn chỉnh, có quân đội đóng quân, Tiểu Ngũ còn liên lụy không rõ với thiếu gia quyền thế, có thân thích làm việc ở tuần bộ. Lỡ đâu anh giết người, rồi bị cảnh sát bắt giữ, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, dẫn tới việc không thể trở lại mê cung.

Phó bản này có độ khó rất cao, tuyệt không phải dựa vào phương pháp giết NPC đơn giản thô bạo là qua màn. Phó bản có bẫy khắp nơi, tuy đôi khi Đoạn Dịch hành sự hổ báo cáo chồn, nhưng anh nghĩ kỹ mới làm, tuyệt đối không dám tùy tiện giết NPC.

Chưa kể, Đoạn Dịch đã thấy Tiểu Ngũ giúp bà lão nấu thuốc.

Có thể Tiểu Ngũ đã biết cách chế thuốc. Vậy nên bây giờ Đoạn Dịch giết bà lão cũng uổng công.

Đoạn Dịch càng cân nhắc, càng cảm thấy vô luận như thế nào, muốn ngăn cản Tiểu Ngũ hạ độc Sở Thanh đều quá khó.

Vấn đề cuối cùng, rốt cuộc nên vượt ải như thế nào, có cần thay đổi cốt truyện hay không, đến giờ anh vẫn chưa rõ ràng lắm. Cho nên anh cần xem tình huống thế nào đã.

Không tiếp tục thử khuyên can vô dụng, đỡ phí thời gian, lần này Đoạn Dịch khoanh tay nhìn, làm người đứng xem.

Anh trơ mắt nhìn Tiểu Ngũ bỏ độc vào bát trà, rồi lại nhìn cô ta bưng bát trà đến cánh gà sau sân khấu.

Đoạn Dịch tận mắt nhìn thấy Sở Thanh đi xuống đài, nhận bát trà từ Tiểu Ngũ và uống.

Ngay sau đó nàng phun một búng máu. Buổi diễn đã trôi qua một nửa, nhưng nàng không thể mở miệng xướng tiếp.

Như thế, ở hai đoạn cốt truyện【 trên 10 】và【 trên 11 】, Đoạn Dịch lần lượt xem Tiểu Ngũ lấy thuốc, hạ thuốc câm cho Sở Thanh. Kế tiếp anh trở lại mê cung, đi thẳng đến ô【 trên 17 】, gặp Tiểu Ngũ ngã vào vũng máu.

"Cô là Tiểu Ngũ?" Đoạn Dịch đi đến trước mặt cô ta, hỏi.

Tiểu Ngũ gian nan xoay người nhìn anh, câu hỏi đầu tiên là: "Có người muốn giết tôi, anh có thể cứu tôi không?"

Tiểu Ngũ dứt lời, Đoạn Dịch tiến vào ảo cảnh mới.

Nơi đây là căn phòng trong một tiệm cơm cao cấp, thảm, rèm, vật trang trí đặt trên bàn... Tất cả đồ đạc đều trông rất cao cấp, cách biệt một trời một vực với tiệm cơm nước Đức.

Tiểu Ngũ lúc này nhìn qua cực kỳ tiều tụy, không chỉ vì bị thọc một dao, còn vì vành mắt thâm đen, tuổi còn trẻ mà có rất nhiều nếp nhăn.

Trên mặt và cánh tay cũng che kín vết thương.

Đoạn Dịch cố ý nhìn móng tay cô ta, phát hiện móng tay biến thành màu đen, kẽ móng có máu đông. Không khó để nhận ra, vết thương trên người cô đều do cô ta tự cào, có lẽ là vì khẩn trương lo âu.

Đây là tiệm cơm chỉ có ở thành phố lớn mới có, ví dụ thời kỳ dân quốc có Thiên Tân, Thượng Hải. Tuyệt không phải nơi huyện thành nhỏ Như Mộng Viên có được.

Đoạn Dịch đoán thời gian này, Sở Thanh đã tự sát.

Sự việc bại lộ, Tiểu Ngũ sợ bị Chu Chấn An gi,ết chết, chạy trốn tới thành phố lớn.

Đoạn Dịch đang muốn hỏi, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Quay đầu lại nhìn, anh kinh ngạc nhìn thấy... Một con rối bé gái cầm dao đang đi tới gần.

Lưỡi dao dính máu, khóe miệng cười cứng đờ, bước từng bước kiên định. Nhìn kỹ sẽ phát hiện tư thế nó đi đường có hơi yểu điệu, mang theo chút bản năng múa nhảy.

"Mày... mày... mày còn muốn thế nào? Tao đã làm theo yêu cầu của mày, viết thư gửi sư phụ. Lát nữa sẽ có người đến, mang thư và mày về. Mày còn muốn gì nữa? Mày, rốt cuộc mày là ai?"

Trừng lớn hai mắt, Tiểu Ngũ the thé nói: "Tao biết rồi! Mày là Sở Thanh đúng không! Có phải mày muốn trả thù! Thế thì mày giết tao luôn đi! Tại sao lại muốn tra tấn tao?!"

Con rối không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, tiếp tục đi đến gần cô ta.

Cả quá trình nó không hề nhìn Đoạn Dịch, xem anh như người tàng hình.

Đi đến trước mặt Tiểu Ngũ, con rối giơ dao lên, đâm vào ngực cô ta.

Đồng tử Tiểu Ngũ run rẩy điên cuồng, sau đó nở rộng hết cỡ... Cô ta tắt thở.

Lưỡi dao sáng như tuyết cắt da thịt, vạch tận xương, cùng thanh âm "xèn xẹt xèn xẹt", con rối móc ra trái tim Tiểu Ngũ.

Nâng trái tim trên tay, con rối nhìn hồi lâu, sau đó hé miệng, há miệng cắn từng miếng nuốt xuống bụng.

Đoạn Dịch không di chuyển, trơ mắt nhìn cảnh này phát sinh.

Anh không thấy cảnh này khủng bố, hoặc quá máu me.

Anh thấy chỉ thấy một kẻ trả thù.

... Mày từng ăn thịt tao, uống máu tao, giờ tao làm vậy, cùng lắm là trả lại mày.

Ăn xong trái tim, con rối chậm rãi quay mặt, hướng Đoạn Dịch. Nó nghiêng đầu, như thể đang cười.

Máu đỏ tươi dính đầy hai tay, nhiễm đỏ nửa khuôn mặt nó.

Máu nóng bỏng dần trở nên lạnh lẽo, nụ cười vươn máu của nó tựa hồ càng lúc càng xinh đẹp.

·

Sau khi ở ô【 trên 17 】thấy con rối giết Tiểu Ngũ, ăn trái tim cô ta, Đoạn Dịch đi đến ô【 trên 18 】.

Ô này xuất hiện cốt truyện ẩn, tuy nhiên vật thể kích hoạt cốt truyện không phải Tiểu Ngũ, cũng không phải con rối, mà là một cái hòm.

Không biết nên giao tiếp với cái hòm kiểu gì. Liên tưởng Tiểu Ngũ vừa nãy nói câu "Lát nữa sẽ có người đến, mang thư và mày về", Đoạn Dịch vỗ cái hòm, hỏi: "Mày là con rối bé gái hả?"

"Cộp, cộp, cộp", trong hòm truyền đến ba tiếng gõ, là con rối trả lời Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch một lần nữa tiến vào ảo cảnh.

Lần này, Đoạn Dịch đến một bến tàu nhộn nhịp.

Không trung xanh thẳm, mây bay tụ rồi tan.

Cách đó không xa, dưới trời xanh trên biển rộng, từng tiếng còi hơi vang dội, thúc giục lữ khách lên thuyền.

Bến tàu chen chúc đầu người, Đoạn Dịch nhất thời không biết mình nên đi đâu.

Nhưng cũng may không quá lâu, anh tìm được mục tiêu: Anh thấy có người ôm một cái hòm.

Cái hòm này, vừa nãy anh vừa thấy ở mê cung, anh biết bên trong hòm có con rối.

Đi đến trước mặt người này, Đoạn Dịch hỏi: "Sao anh lấy được cái hòm này?"

Người nọ nói: "Tôi là dân chuyên chạy vặt mà. Tối hôm qua một tiểu thư tìm tôi, kêu tôi sáng nay giao đồ hộ."

Nghe được lời này, Đoạn Dịch nhịn không được nhíu mày.

Người này không thấy thi thể Tiểu Ngũ?

Đoạn Dịch không khỏi hỏi: "Có thể miêu tả kỹ lúc anh lấy hòm như thế nào không? Anh không gặp tiểu thư hả?"

Người nọ tính tình tốt, giải thích: "Hôm nay tôi không gặp tiểu thư, nhưng không sao, tiền bạc đã thanh toán xong xuôi. Tiểu thư hào phóng lắm, nhưng mặt mũi thờ thẫn, chắc là đầu óc có vấn đề."

"Nói chung hôm qua tiểu thư hẹn tôi hôm nay đến chỗ tiểu thư lấy một cái hòm, mang tới Bình Thành. Tiểu thư cho tôi địa chỉ tiệm cơm và số phòng. Hôm nay tôi tới, hòm này đặt ngoài cửa phòng. Tôi gõ cửa mấy lần, không thấy ai mở cửa, nên tôi kệ luôn. Thời nay lắm thiếu gia tiểu thư thích ngủ nướng, chắc là tiểu thư còn chưa dậy."

Người này không nói nữa, hắn ta che chúc giữa đám người, ôm hòm lách qua biển người tới bến tàu, lên tàu thủy. Đoạn Dịch nhìn tàu thuỷ rời đi, đoán ngọc Côn Luân và con rối đều nằm trong hòm, bị người nọ mang về Như Mộng Viên.

Rồi sau đó, Như Mộng Viên sẽ trở thành địa ngục nhân gian.

·

Lần này rời khỏi ảo cảnh, Đoạn Dịch không tiếp tục chạy cốt truyện.

Dù anh cảm thấy mình đã thích ứng tiết tấu, nhưng "Xuyên qua" không ngừng thật sự tạo áp lực tinh thần rất lớn, anh cần nghỉ giải lao.

Còn một nguyên nhân khác anh không chạy cốt truyện, thời gian hiện tại đã gần 8 giờ tối.

Nếu bây giờ anh tiếp tục kích hoạt cốt truyện, sẽ đến lượt ô【 trên 24 】.

Ngày hôm qua mới vừa thấy Minh Thiên giế,t chết chính mình ở ô đó. Anh không muốn xem lại lần hai, hơn nữa cũng không kịp thời gian.

Ngồi xuống tại chỗ, Đoạn Dịch mở chai nước khoán uống hai ngụm, nhận được thông báo từ thiết bị: Minh Thiên gọi đến.

"Tiểu Thiên? Có khỏe không?" Đoạn Dịch hỏi hắn.

"Vâng, trước mắt vẫn ổn." Minh Thiên nói, "Anh thế nào?"

Đoạn Dịch tóm tắt nhừng gì mình vừa trải qua, nói: "Phía trước tôi đã thử thay đổi cốt truyện một lần, nhưng chỉ sửa được da lông, không có tác dụng gì."

Đoạn Dịch nói lần không đi Như Mộng Viên xem diễn, dụ Tiểu Ngũ chạy theo mình, không để cô nhìn lén sư phụ.

"Tôi chỉ có thể ngăn cản cô ta nhìn lén nàng sư phụ một lần, không thể lần nào cũng ngăn được. Cho nên sớm hoặc muộn, cô ta vẫn sẽ lén lút coi sư phụ hát tuồng, chậm rãi yêu hắn ta, cũng cảm thấy mình có thể thay thế sư nương."

Đoạn Dịch lắc đầu, nói tiếp: "Không chỉ đoạn cốt truyện này, toàn bộ cốt truyện tôi đều cảm thấy mình không thể nào thay đổi Tiểu Ngũ. Nếu mê cung muốn chúng ta thay đổi nhân sinh, thế thì quá khó. Trước mắt tôi chưa nghĩ ra điểm đột phá."

"Còn nữa... Vừa rồi phát sinh một chuyện, làm tôi cảm thấy con rối chính là Sở Thanh. Sở Thanh giết Tiểu Ngũ, nói Tiểu Ngũ viết thư, gọi gã chạy vặt mang thư và con rối về. Nhưng như vậy thì vô lý."

"Trang sách cổ viết về Côn Luân nói cái gì? Dùng ngọc Côn Luân, giết người có thể đổi mệnh, hướng dẫn Chu Chấn An giết người đổi Sở Thanh. Nhưng việc này không nên là Sở Thanh làm chứ. Chẳng lẽ trong câu chuyện này tất cả mọi người đều là kẻ ác? Sở Thanh muốn sống lại, nên ám chỉ Chu Chấn An giết người hả?"

Minh Thiên suy nghĩ một lát, đáp: "Chắc là không phải. Bởi vì đó không phải thuật pháp hồi sinh đúng nghĩa. Con rối làm vậy không có ích gì."

"Ừ... Để xem tiếp coi sao." Nghĩ đến cảnh phải nhìn Minh Thiên giế,t chết chính mình lần nữa, Đoạn Dịch khó tránh khỏi im lặng.

Trong lúc anh im lặng, sắc trời tối dần, cho đến khi tia sáng mặt trời cuối cùng biến mất.

Đã đến 8 giờ tối.

Đoạn Dịch ngẩng đầu nhìn không trung, đang định cùng Minh Thiên thương lượng, chuẩn bị cùng nhau chỉnh tai nghe sang kênh công cộng.

Mà ngay lúc này, anh rũ mắt, nương chút ánh sáng từ màn hình thiết bị, thấy ô vuông xảy ra chuyện lạ.

Anh đang ở ô【 trên 18 】. Vừa rồi chỗ này có một cái hòm.

Hiện tại cốt truyện đổi mới, cốt truyện ẩn biến mất, cái hòm cũng biến mất.

Nhưng anh đã cẩn thận quan sát, trước khi cái hòm biến mất, nơi này có một góc vuông.

Hiện tại Đoạn Dịch lại thấy góc vuông cũng biến mất.

Để xác nhận, anh lấy đèn pin soi một lượt, phát hiện góc vuông thực sự đã biến mất.

"Tiểu Thiên, cậu qua kênh công cộng trước đi. Nói là tôi cần kiểm tra vài thứ, vào trễ mười phút." Đoạn Dịch vừa nói với Minh Thiên qua tai nghe, vừa giơ đèn pin chạy hai vòng quanh mê cung.

Anh không thấy tất cả góc vuông.