Trong khách sạn tại khu nghỉ ngơi.
Minh Thiên tắm rửa xong ra ngoài, đi đến trước cửa sổ sát đất, ánh mắt dừng trên huy hiệu nằm trên bàn trà.
Huy hiệu tượng trưng cho danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn", cũng là điều kiện để hắn đi đến cuối trò chơi.
Hắn nhớ rõ thời điểm chiếc huy hiệu xuất hiện, thiết bị của hắn xuất hiện một hàng chữ: "Chúc mừng người chơi đạt danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn", bạn có thể chọn tiếp tục trò chơi hoặc không."
Trò chơi này tràn ngập hiện tượng siêu nhiên, dù Đoạn Dịch đã bị lăng trì chết, cũng chưa chắc đã chết thật sự.
Mà ở rất nhiều phó bản hắn đã thấy đủ loại kỹ năng xuyên thời không. Cho nên hắn tin mình có thể tìm cách quay về quá khứ thay đổi hết thảy.
Không cần cân nhắc xem bản thân có làm nổi hay không, Minh Thiên không chút do dự, chọn "Tiếp tục".
Ôm ý tưởng trở lại quá khứ sửa đổi lịch sử cứu Đoạn Dịch, có lẽ chỉ có hắn một bên tình nguyện.
Dù có sống đến cuối trò chơi, dù biết rốt cuộc trò chơi là cái gì, có lẽ dù cố đến mấy cũng không thể cứu Đoạn Dịch trở về, nhưng hắn vẫn cố chấp quyết tâm, muốn tiếp tục chơi trò chơi này.
Sau khi mất Đoạn Dịch, ký ức Minh Thiên từ đó đến hiện tại mà nói, có hơi mơ hồ. Hắn như một du khách tha phương bị lạc giữa vô số phó bản. Hắn không biết mình đến từ nơi nào, càng không biết điểm cuối ở nơi đâu.
Hắn chỉ có một ý niệm... Hắn phải sống sót.
Sống sót qua mỗi phó bản, sống sót trên cơ cở lấy được đồng vàng nhiều nhất có thể. Đây là mục tiêu duy nhất của hắn.
Mà chỉ dẫn cho mục tiêu này, là khao khát đưa Đoạn Dịch quay về.
Hắn coi việc cứu Đoạn Dịch là chỗ dựa tinh thần.
Minh Thiên không đếm được số phó bản mình đã vượt qua, càng không biết mình đã chứng kiến bao nhiêu cái chết, hắn chỉ biết khoảng khắc khi thấy nơi tiên cảnh đào nguyên, cơ thể đã chồng chất vết thương, cạn kiệt sức lực.
Tín đồ bôn ba ngàn dặm vạn dặm, chỉ vì cầu xin một thần tích. Hắn không biết mình đào đâu ra ý chí, liều một hơi đi qua lối vào đào nguyên.
Gợi ý trên thiết bị ghi rằng, chỉ cần hắn tìm được lối vào đào nguyên, là có thể tiếp cận sự thật về trò chơi.
Bước chân chạm lên mảnh đất này, hắn mới yên tâm ngã xuống đất, hôn mê.
Trước khi nhắm mắt, hắn ngửi thấy hương hoa đào vương trên chóp mũi, nghe thấy tiếng suối róc rách cách đó không xa, thấy bầu trời xanh thẳm cùng những đóa hoa đào ửng đỏ... Hình như còn có một thân áo bào trắng dừng trước mặt mình.
Lần thứ hai tỉnh lại, Minh Thiên phát hiện mình đang ở một gian nhà trúc cổ xưa.
Trước mắt là không gian đơn giản lịch sự tao nhã, mùi hoa đào nhàn nhạt và hương trà hòa quyện tràn ngập trong khoan mũi.
Hắn nghe được một giọng vừa quen thuộc vừa xa lạ. "Thiết lập đủ loại quy tắc như vậy mà em vẫn là người chơi đầu tiên vào đây. Quả nhiên gene nhà chúng ta không tệ chút nào."
Minh Thiên ngồi dậy trên giường tre, nhìn về phía người nói chuyện.
Người này mặc một thân áo bào trắng, tóc không biết bao lâu chưa cắt, rũ dài chạm mặt đất. Người này đang pha trà, hành vi cử chỉ lẫn cách ăn mặc đều như một cổ nhân.
Nghiêng đầu nhìn về phía Minh Thiên, người nọ cười khẽ, mặt mày tươi vui. "Em trai nhỏ, lại đây ngồi đi."
Người này chính là anh trai ruột của Minh Thiên, Minh Nguyệt.
Người như Minh Nguyệt như tiên giáng trần, với gương mặt của hắn ta, thực sự gánh nổi cái tên này.
Hồi hắn học cấp hai không biết hắn ta là người sáng lập TheMoon, càng không biết hắn ta là đối tượng bị gán lệnh truy nã đỏ. Mọi người cho rằng hắn ta qua đời vì chết đuối ngoài ý muốn.
"Tôi không hiểu. Lần trước thấy anh tôi đã muốn hỏi. Không phải anh đã chết rồi à?" Minh Thiên ngồi đối diện hắn ta.
Minh nguyệt đẩy một ly trà qua. "Người em muốn cứu, Đoạn Dịch không phải cũng đã chết sao? Anh nhớ là bị tai nạn xe cộ nhỉ. Bằng không sao mà hai đứa vào trò chơi này được?"
Minh Thiên nhíu mày: "Không phải tai nạn xe cộ, là thiên tai."
Minh Thiên nhớ cực kỳ rõ cái ngày đã khiến bọn họ phải vào trò chơi.
Hắn đến khách sạn S tại khu khai phá, đưa văn kiện cho Đoạn Dịch, sau đó cùng Đoạn Dịch, Trâu Bình lên xe.
Đoạn Dịch ngồi ghế phụ, Trâu Bình và Minh Thiên ngồi ghế sau.
Khi xe chạy lên cầu lớn Trường Giang, mặt sông bỗng nổi sóng to gió lớn. Một đoạn cầu bị sóng gió đập sụp, hàng chục chiếc ô tô nhào xuống lòng sông, các xe phía sau vội vàng thắng gấp, gây tai nạn giao thông liên hoàn.
Xe chở Đoạn Dịch dính vào vụ tai nạn giao thông liên hoàn.
Chiếc xe lật ngửa, đè nặng nửa sau xe cũng là hàng ghế Đoạn Dịch và Trâu Bình ngồi.
Tài xế và Minh Thiên có thể thoát ra ngoài, nhưng Đoạn Dịch và Trâu Bình bị kẹt bên trong.
Tài xế tạm thời chạy ra xa, Minh Thiên không chịu đi, mà đến cạnh cửa chỗ ngồi Đoạn Dịch tìm cách kéo anh ra.
"Có nghe không? Đoạn Dịch, anh có nghe tôi nói gì không!" Minh Thiên vừa đánh thức anh, vừa dùng cánh tay tông mạnh cửa sổ xe, tính đập cửa sổ chui vào.
Tài xế đứng ở xa không dám lại gần. "Trợ lý Lâm, mùi xăng nồng quá, thân xe bốc khói kìa, sắp bén lửa nổ. Không kịp đâu, cậu mau chạy đi! Đừng để cứu người không được còn mất luôn mạng!"
Minh Thiên mím môi, chỉ im lặng hành động, hắn không nghe được giọng Đoạn Dịch, mà lại nghe được tiếng Trâu Bình, và bàn tay cậu ta vươn tới. "Đoạn tổng đã tắt thở. Muộn rồi. Anh có thể... có thể cứu tôi không?"
Đoạn Dịch đã chết?
Minh Thiên khó có thể tin nổi, sững sờ tại chỗ.
Đúng lúc này, "Ầm" một tiếng, ô tô nổ mạnh.
Một giây trước khi xe nổ, tài xế chạy tới kéo hắn đi, xem như cứu hắn một mạng.
Minh Thiên quỳ trên mặt đất, ngơ ngẩn nhìn ô tô bốc lửa cháy hừng hực.
Vào lúc đó, hắn thấy một người không thể nào xuất hiện ở chỗ này: Anh trai ruột chết sớm, Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt khoác áo bào trắng, đi xuyên qua chiếc ô tô đang cháy mà khoa học không thể giải thích được. Hắn ta bước qua ánh lửa cháy rực, đến trước mặt hắn. "Anh tới xử lý vài việc ngoài ý muốn. Không ngờ lại gặp em."
"Chuyện gì đây? Anh... anh..." Bây giờ Minh Thiên nghĩ lại, cảm thấy lúc ấy chắc là mình bị kíc.h thích quá độ mới hỏi một câu khá đần, "Anh là Bạch Vô Thường tới câu hồn?"
Minh nguyệt chỉ nói: "Đây là thiên tai ngoài ý muốn. Hết thảy đều có thể cứu vãn, nhưng có điều kiện. Em muốn cứu người trong xe? Người đó sẽ tiến vào một trò chơi, nếu em muốn cùng người đó trở về, có thể gia nhập trò chơi này. Chỉ cần các em vượt qua trò chơi, liền có thể quay về."
Lúc này Minh Thiên còn chưa nhận ra mình thích Đoạn Dịch.
Hắn chỉ nghĩ là, Đoạn Dịch đã từng cứu mình. Hiện tại không lý do gì mà mình khoanh tay đứng nhìn.
Vì thế hắn đáp lời Minh Nguyệt: "Tôi đồng ý. Tôi cần làm gì để vào trò chơi?"
Minh Nguyệt nói: "Nếu em muốn vào, hãy chuẩn bị một chút. Bởi vì thân thể hiện tại của em sẽ phải tử vong. Chờ ba ngày đi. Ba ngày sau, anh đến đón em."
Ba ngày này Minh Thiên có rất nhiều chuyện phải làm.
Đa số chúng đều liên quan đến Đoạn Dịch.
Các ban ngành chính phủ liên hợp xử lý sự cố, thi thể vốn thống nhất xử lý, giao cho người nhà. Nhưng người ta phát hiện phần ngực thi thể Đoạn Dịch bị đâm một dao, bị liệt vào án kiện hình sự đặc biệt, chuyển đến Cục Công An làm giám định.
Trong lúc bọn họ di chuyển thi thể, Minh Thiên ăn trộm thi thể Đoạn Dịch giữa đường, mang thi thể anh trốn vào một căn nhà mà hắn chuyên dùng thực nghiệm.
Mua một tủ đông cỡ lớn, sắp xếp bàn giao các hạng mục công việc, Minh Thiên ôm xác Đoạn Dịch không còn nguyên vẹn nằm vào tủ đông.
Hắn làm như vậy vì cố chấp cho rằng, linh hồn bọn họ sẽ cùng nhau tham gia trò chơi, thân thể cũng nên ở bên nhau.
"Trò chơi sắp bắt đầu. Để người chơi không biết sự thật về thiên tai, chúng tôi sẽ dựng một đoạn ký ức giả cho bọn họ. Trong mắt bọn họ, hiện tại đang là tối hôm qua, cũng tức là Đoạn Dịch bên cạnh em nghĩ mình đang ở khách sạn S."
"Anh sẽ lén đưa em vào. Để giấu giếm hệ thống, anh sẽ đảm đương người dẫn độ linh hồn em."
"Từ giờ trở đi, em sẽ tỉnh lại cùng bọn họ, cũng lên cầu vượt Trường Giang. Nhưng lúc này, sông lớn Trường Giang bọn họ thấy, thực tế không phải Trường Giang, mà là hoàng tuyền. Họ cũng không biết cầu vượt sông Trường Giang, là cầu nại hà."
Thế là, Minh Thiên và Đoạn Dịch cùng nhau tiến vào trò chơi.
Tài xế là người duy nhất sống sót, hắn ta không vào. Nhưng kẻ chết cùng Đoạn Dịch trong biển lửa, Trâu Bình cũng trở thành người chơi.
Thấy Trâu Bình, không khó để Minh Thiên liên tưởng đến vết đâm trên ngực Đoạn Dịch từ đâu ra.
Khi đó ô tô sẽ nổ bất cứ lúc nào, Minh Thiên có lẽ chỉ kịp cứu một người. Nên Trâu Bình đâm Đoạn Dịch một nhát, muốn Minh Thiên thấy anh đã tắt thở, để mình được cứu.
Vì thế hắn ôm lòng đề phòng Trâu Bình. Nhưng Minh Thiên không rành quy tắc trò chơi, thêm việc sau khi vào trò chơi Trâu Bình giả dạng quá tốt, được đa số người chơi tin tưởng, cậu ta đi thẳng một đường đến giai đoạn sau.
18 tuổi, từ khi biết Đoạn Dịch, Minh Thiên đã ôm lòng cảm kích anh. Xem tư liệu và video diễn thuyết của anh, hắn coi anh là thần tượng mình. Hắn muốn làm việc cùng anh, hy vọng sẽ có một ngày mình được sóng vai cùng anh.
22 tuổi, hắn trở thành trợ lý của Đoạn Dịch. Trải qua một năm ở chung, hắn càng khẳng định cái nhìn của mình là đúng. Làm việc cùng Đoạn Dịch, hắn học được rất nhiều, không chỉ là mặt công tác, mà còn thái độ đối nhân xử thế và nhân sinh đầy hứa hẹn.
Vì nguyên nhân gia đình, từng bị bắt cóc, hắn mất phương hướng sống. Nhưng nhờ có Đoạn Dịch, hắn tìm được đúng hướng, dần sống tốt hơn.
23 tuổi, Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch chết vì tai nạn xe cộ, theo anh tiến vào trò chơi này.
Trong trò chơi sinh tử, hắn nhận thức rõ ràng hơn về con người Đoạn Dịch.
Anh luôn dũng cảm trách nhiệm, không sợ nguy nan xông lên phía trước, bất chấp mọi nguy hiểm để cứu mình, một lần lại một lần.
Mãi đến khi vào một phó bản, trơ mắt nhìn anh bị lăng trì, Minh Thiên mới ý thức được lý do mình chấp chận chết ở ngoài hiện thực. Lúc ấy, hắn mới hiểu được, rốt cuộc mình có tình cảm gì với Đoạn Dịch.
Hắn không biết cảm tình này bắt đầu từ khi nào, nảy sinh ra sao. Nhưng khi hai người sóng vai chiến đấu, cùng vượt qua ranh giới sống chết, nó đã cắm rễ thật sâu trong lòng, không cách nào nhổ bỏ.
·
Thôi hồi tưởng, hít hương trà nhàn nhạt, Minh Thiên nghe Minh Nguyệt mở miệng: "Anh trong mắt "thế giới hiện thực" thực sự đã chết. Nhưng sinh mệnh anh được chuyển sang hình thái khác. Dùng cách nói của người sống, có thể gọi anh là "quỷ"."
"Nói về trò chơi này đi. Tuy em là em trai anh, mọi việc vẫn phải theo quy củ. Em đến được đây, đại biểu em có quyền biết sự thật về trò chơi. Là người thiết kế trò chơi, anh đặc biệt tới gặp mặt em, giải đáp thắc mắc cho em."
"Ngoài ra, anh có thể thỏa mãn một nguyện vọng của em."
Minh Thiên nghiêm túc hỏi: "Nguyện vọng? Tôi muốn bất cứ cái gì, hệ thống các anh có thể đáp ứng hết? Tôi không tin có chuyện tốt như vậy."
Minh nguyệt cười: "Đúng là không có chuyện tốt như vậy. Quyền giải thích do anh sở hữu. Nếu anh cảm thấy nguyện vọng của em hợp lý, anh sẽ đồng ý thực hiện. Đương nhiên, trước đó, anh hỏi em một câu: Em có nguyện ý làm việc vì anh? Em đã vượt qua rất nhiều thử thách đi đến đây, đủ để chứng minh em là người có năng lực."
Minh Thiên nghiêm túc nói: "Làm việc vì anh? Thế anh nói cho tôi biết hệ thống rốt cuộc là chuyện như thế nào. Hơn nữa, anh thực hiện nguyện vọng của tôi trước đã."
Trầm ngâm chốc lát, Minh Nguyệt nói: "Thật ra thì anh đoán được em muốn gì. Cơ mà em xác định muốn làm vậy thật à?"
"Tại sao không?" Minh Thiên hỏi ngược.
Lẳng lặng ngắm hắn, Minh Nguyệt đột nhiên hỏi: "Em biết vì sao em được sinh ra đời không?"
Minh Thiên lắc đầu.
Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Mẹ chúng ta cho rằng kết hôn sinh con là một việc cực kỳ lãng phí thời gian, em cũng thấy đấy, tinh lực suốt đời bà ta là để dành cho ai. Vì bà ta cảm thấy thất vọng về anh. Anh vốn nghĩ là, bà ta sẽ không sinh con nữa, nào biết khi anh tám tuổi, bà ta và cha có thêm em."
"Hồi anh tám tuổi, bà ta mang anh đi gặp bác sĩ tâm lý, sau khi chơi vài board game, vẽ mấy bức tranh, bác sĩ nói nhân cách anh có khuynh hướng phản xã hội."
"Anh nghĩ bà ta không cam lòng, cảm thấy gene của mình lẽ ra phải dựng dục ra một đời sau hoàn mỹ."
"Em trai, anh trong mắt bọn họ là sản phẩm tàn khuyết, sản phẩm thất bại. Còn em là sản phẩm hoàn mỹ."
"Em nói xem... nếu anh đáp ứng tâm nguyện của em, biến em thành đao phủ, cuối cùng em sẽ biến thành dạng người gì?"
"Có lẽ anh em chúng ta, đến cuối cùng vẫn là cùng một loại người."