Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 71




Để tránh cho người chơi ở một mình trong phòng bị nhà nhỏ mê hoặc tự hại bản thân, đêm nay các người chơi không về nhà cây, mà nghỉ ngơi tập thể bên bờ sông. Hiện tại còn 9 người chơi, bọn họ chia ba người một đội thay phiên nhau ngủ.

Đoạn Dịch phụ trách gác đêm ca thứ hai.

Rạng sáng bốn giờ đến lượt anh đi ngủ. Nhắm mắt dần thiếp đi, anh mơ về hồi 5 năm trước.

Lúc ấy anh vì gây dựng sự nghiệp, bán nhà tân hôn mà mẹ chuẩn bị cho mình, ở nhờ nhà anh họ Cố Lương.

Cố Lương mới vừa ở cùng Dương Dạ không lâu, nhà này cách xa công ty nên ít khi về. Nhưng Cố Lương thường xách theo một đống đồ ăn Dương Dạ nấu về tiện thể kiểm tra Đoạn Dịch, đảm bảo thằng em mình không vì suốt ngày thức đêm mà đột tử.

Ngày đó công ty Đoạn Dịch mới vừa ra mắt sản phẩm mới, anh đã thức trắng mấy đêm update. Lúc mệt quá đang muốn ngủ thì notebook vang lên thông báo.

Mở ra xem, cửa sổ tự động bắn ra, hiện một chuỗi ký tự mã hóa chưa được giải.

Rất kỳ lạ, đoạn mã có hình dạng "SOS", cách truyền tin và mã hóa có dấu vết đặc trưng của TheMoon.

Bởi vì dính vào vụ TheMoon, bên Cục Cảnh Sát từng nói qua với Đoạn Dịch, người của tổ chức này cực kỳ sùng bái kỹ thuật. Ấn theo thói quen của bọn họ, chắc hẳn sẽ tấn công server Đoạn Dịch lần nữa, mong Đoạn Dịch hỗ trợ lưu ý. Nếu có thể thì thử truy tung ngược.

Gần đây cảnh sát quốc tế đang tập trung truy lùng TheMoon, nếu bên họ được cung cấp thêm thông tin, sẽ cực kỳ có lợi cho đợt truy bắt lần này.

Thật ra phía cảnh sát nói theo thủ tục thôi. Chuyện này đối với Đoạn Dịch mà nói, làm như không làm.

Họ không trông cậy anh có thể truy ngược IP và khoanh vùng phạm vi địa chỉ. Vì bên cảnh sát quốc tế đã có nhân viên kỹ thuật chuyên xử lý chuyện này.

Đã thức trắng mấy đêm, Đoạn Dịch vốn có thể coi như không thấy.

Nhưng chính vì chữ "SOS" mà anh buồn ngủ díu mắt vẫn ngồi kiểm tra chi tiết.

Anh nhớ rõ đêm đó mình đun một bình nước, mở tủ lạnh lấy hộp gà nấu ớt nhãn hiệu họ Dương do Cố Lương mang về, dùng lò vi sóng nấu lên rồi trộn với mì ăn.

Vừa ăn mì vừa thức đêm, anh giải được đoạn mã hóa, tra ra tên một thành phố.

Sau đó lúc truy tung ngược, anh thu nhỏ phạm vi vào thành phố này, bỏ qua rất nhiều thông tin quấy nhiễu, mới có thể nhanh chóng lấy được IP TheMoon, cũng kịp thời báo cảnh sát.

Lúc ấy anh từng nghĩ... có phải một nhân tài kỹ thuật cao bị TheMoon bắt cóc, bị hiếp bức bắt làm việc cho chúng. Hắn muốn thoát khỏi TheMoon nên mới gửi tin cầu cứu với anh. Dù sao đâu phải ai cũng có thể vòng qua TheMoon, vượt tường lửa do Đoạn Dịch và cảnh sát liên hợp gia cố, trực tiếp gửi tin vào máy tính Đoạn Dịch.

Hiện tại Đoạn Dịch mới biết, thì ra khi đó mình đã đoán gần đúng sự thật.

Chẳng qua người muốn chạy trốn không phải nhân tài kỹ thuật cao gì hết, chỉ có một Minh Thiên 18 tuổi.

Đoạn Dịch cảm thấy may mắn ghê. Hên là năm đó mình vừa nhận được tin liền chọn xem xét, chứ không phải ngả đầu đi ngủ.

Vì sau này anh phát hiện, để phòng ngừa bị lộ dấu vết, đoạn mã hóa có hạn chế thời gian, nếu trong nửa giờ anh không kịp thấy, nó sẽ biến mất vào biển internet mênh mông.

Minh Thiên thân ở trong địch, muốn lặng yên không một tiếng động gửi tin tức đi, quả thực quá mức khó khăn.

Mà dù đã vượt qua muôn vàn khó khăn gửi được thông tin ra ngoài, cũng có thể biến thành đá chìm đáy biển, không thể đến tay Đoạn Dịch.

May là Đoạn Dịch thấy được, suốt đêm phá giải, cuối cùng còn thành công tìm được vị trí của hắn.

Đoạn Dịch không tưởng tượng nổi, nếu anh bỏ lỡ nửa giờ ấy, có phải sẽ không được gặp Minh Thiên bây giờ?

Chắc là tại nghĩ mà sợ, Đoạn Dịch đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy.

Theo bản năng nhìn sang bên cạnh, anh thấy Minh Thiên nằm nghiêng bên người mình.

Có lẽ vì đã trải qua một ngày vất vả, Minh Thiên ngủ rất là an ổn.

Nhìn mắt hắn, tự dưng Đoạn Dịch thấy vui vui, trong lòng cũng kiên định hơn.

Về mặt lý trí, anh cảm thấy mình nên hỏi rõ mọi chuyện.

Ví dụ như ba người số 5, 6, 10 rốt cuộc chết như thế nào, hắn căn cứ vào đâu và đã làm những gì.

Theo góc nhìn của anh, Tiết Cảnh chỉ trộm kỹ thuật gốc của anh, chứ không đến mức tội nặng đáng chết.

Nhưng về mặt tình cảm, Đoạn Dịch phát hiện mình tin tưởng Minh Thiên.

Đại khái là vì, hắn từng ở chung ba năm với đám tội phạm đáng sợ vô đạo đức mất tam quan, hơn nữa hồi đó còn là thanh thiếu niên đang trưởng thành dễ bị ảnh hưởng. Hắn có thể bảo vệ tâm trí mình, không bị đồng hóa, đủ chứng tỏ rằng bản chất hắn là người thiện lương, có giới hạn lương tri con người.

Lẳng lặng ngắm Minh Thiên một lát, Đoạn Dịch đang muốn nhắm mắt ngủ tiếp, bỗng nghe Hứa Nhược Phàm kinh hô: "Ôi không! Mọi người tỉnh đi! Không thấy Tra Tùng Phi đâu hết!"

Tra Tùng Phi? Sao thế này?

Đoạn Dịch lập tức ngồi lên, thấy Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh đầu tóc đều ướt dầm dề đứng ở bờ sông.

Chạy nhanh chạy đến cạnh hai người, Đoạn Dịch hỏi: "Có chuyện gì?"

Các người chơi lục tục tỉnh lại, Doãn Oánh Oánh lau nước mắt, nói: "Em, con gái chúng em mấy ngày nay chưa được tắm rửa. Vừa rồi hai bọn em thương lượng, thừa dịp ban đêm yên ổn, bọn em bảo Tra Tùng Phi canh ở chỗ này, bọn em xuống sông tắm một cái. Nhưng trở về... cậu ta, không thấy cậu ta nữa!"

Hứa Nhược Phàm sắc mặt trắng bệch nói tiếp: "Cậu ta sẽ không sao chứ. Tôi còn chưa nói xin lỗi cậu ta. Tôi là phù thủy, đêm đầu tiên không cứu cậu ta vì cảm thấy cậu ta là dân thường, vào tù cũng không sao. Nào ngờ trong tù nguy hiểm như vậy. Vạn nhất không có ai hứa ước mở cửa tù, có lẽ cậu ta sẽ bị mấy tên còn lại nổi điên giết chết... Tôi còn đang tìm cơ hội nói xin lỗi cậu ấy..."

"Đừng vội. Hai người đi bao lâu?" Đoạn Dịch hỏi.

"Khoảng mười phút. Rất nhanh. Chúng tôi không dám đi quá xa." Hứa Nhược Phàm nói.

"Vậy hai người trước canh ở đây, nếu cậu ta trở về, các cô có thể kịp thời đón cậu ta. Những người khác, chúng ta chia ra như phân công gác đêm, ba người một đội đi tìm xung quanh."

Đoạn Dịch chỉ ngón tay theo hai hướng, nhanh chóng phân công nhiệm vụ: "Nếu hai cô tách ra mười phút, cậu ta sẽ không đi quá xa. Mười lăm phút sau tập hợp chỗ này. Nếu không thấy cậu ta... thì xem như cậu ta đã biến mất như Phong Sơn. Đến lúc đó chúng ta nghĩ biện pháp khác."

Mười lăm phút sau.

Trừ Tra Tùng Phi, các người chơi tập hợp ở bờ sông.

Bọn họ đã tìm hết chung quanh khu vực con sông, nhưng hoàn toàn không có dấu chân Tra Tùng Phi.

Nhưng trên con đường từ bờ sông đi Nhà Tâm Nguyện họ phát hiện một chiếc giày của Tra Tùng Phi.

Đủ loại tình huống đều cho thấy... Cậu ta bị nhà nhỏ mê hoặc đi đến nhà nhỏ, khả năng cao đã biến mất như Phong Sơn.

Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh tự trách hối hận, hoảng hốt quá mức.

Đoạn Dịch lấy đồng hồ chảy ngược thời gian, mở miệng nói: "Vẫn còn cơ hội cứu vãn. Tính đến giờ cậu ấy đã mất tích 25 phút. Chỉ cần dùng ba đồng hồ, tôi nhất định có thể dẫn cậu ấy trở về. Bây giờ có ai chịu cho tôi đồng hồ không?"

Minh Thiên trả lời anh đầu tiên, "Em còn một cái. Cần thêm một cái. Những người khác..."

Những người khác thật ra không có nhiều đồng vàng.

Ba phó bản trước thắng cuộc được nhận lần lượt là 50, 100, 150 đồng vàng, mà đồng hồ có giá 60 đồng vàng, căn cứ vào tình hình trước mắt, trừ Đoạn Dịch và Minh Thiên, chỉ có hai người mua nổi: Tra Tùng Phi và Khang Hàm Âm.

Đoạn Dịch lập tức hiểu ý Minh Thiên, theo bản năng liền nhìn về phía Khang Hàm Âm.

Khang Hàm Âm và Ổ Quân Lan một tổ, cô tương đối tương đối nhỏ gầy, trừ bỏ phó bản thứ nhất cố tình tỏ ra yếu thế, trước nay đều mạnh mẽ, tâm lý kiên cường.

Lúc này, đối mặt ánh mắt mọi người, cô nhìn thoáng qua Ổ Quân Lan bên mình, rồi nghiêng đầu đối mắt với Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch nói: "Đồng hồ cực kỳ mắc. Cô không cần có áp lực tâm lý. Nếu cô thật sự băn khoăn không muốn đưa, sẽ không ai trách cứ cô."

Hứa Nhược Phàm đi đến trước mặt Khang Hàm Âm, mở miệng: "Nếu cô không muốn đưa, tôi sẽ trả đồng vàng. Hiện tại coi như tôi mượn cô. Chờ phó bản kết thúc, phe người tốt thắng được đồng vàng, tôi sẽ trả cho cô."

Doãn Oánh Oánh nói theo: "Cả em nữa. Đều là em sai. Là tại em một hai đòi đi tắm. Bằng không chúng ta canh chừng cậu ấy, cậu ấy đã không xảy ra chuyện. Đều là tại em. Nhóm ba người không nên tách xa nhau, phải chiếu cố lẫn nhau. Là tại em..."

Bạch Lập Huy thở dài: "Tiếc quá tôi không đủ đồng vàng. Lúc này tôi còn là sói... Các cậu, Minh Thiên nhớ vote tôi."

Bành Trình cào đầu: "Rủ nhau khóc cái gì, còn tranh nhau làm anh hùng? Chúng ta có thể chia đều mà. Mỗi người trả mười mấy đồng vàng được chưa? Em gái Hàm Âm à, đừng do dự nữa, lấy ra đi. À đúng rồi..."

Nhìn về phía Ổ Quân Lan, Bành Trình nói, "Quân Lan ơi, phần của cô tôi trả cho nha!"

Ổ Quân Lan cau lông mày. "Tôi còn 10 đồng vàng. Tôi gánh nổi. Tôi tự trả."

Trăng hoa như nước, sao trời tựa biển.

Các người chơi trước sông nhỏ lớn tiếng ồn ào, tựa hồ tấu thành một âm điệu vô cùng êm tai.

Đoạn Dịch thu cảnh này vào mắt, bỗng dưng có chút cảm động.

...Ở trong trò chơi sinh tử có thể gặp những đồng đội này, thật sự quá khó được.

Ngay sau đó anh nhìn Khang Hàm Âm vênh mặt lên trời lườm mọi người một cái thật sắc, đồng thời phỉ nhổ: "Tôi còn chưa kịp nói một câu, các người đã tranh nhau lải nhải, tôi nói tôi không muốn đưa à? Thì ra tôi trong mắt các người là tên độc ác máu lạnh nhỉ?"

Lấy đồng hồ chảy ngược thời gian, Khang Hàm Âm ném cho Đoạn Dịch. "Nè, cầm đi đi. Giúp chúng tôi đưa Trà Trà trở về."

- --

Về biệt danh Trà Trà của Tra Tùng Phi (茶 茶 và 查丛飞)

Vì k biết tiếng Trung nên đã nhờ chị gg giúp đỡ chỗ này: 3 chữ trong tên của ẻm khi gom lại sẽ ra chữ Trà. Ai biết cách giải thích hợp lý hơn thì giúp mình với