Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 67




Trong phòng giam số 2.

Đây là phòng giam của nữ. Trước mắt chỉ có Khang Hàm Âm một mình ở chỗ này.

Cô nắm chặt cây dù trong tay. Khác với dù đen có thể chắn sát thương, cây dù này có màu xám bạc.

Là cây dù Minh Thiên cho cô, nghe nói có thể bắn ngược đòn tấn công.

Nguyên nhân phải quay về đêm đầu tiên trong phó bản này.

Phòng ở của người chơi nằm trên các cành cây đại thụ đan xen vào nhau, không sắp thẳng hàng như các phó bản trước, mà quanh co lòng vòng.

Phòng số 4 Khang Hàm Âm ở vừa khéo nằm khúc ngoặt, cực kỳ kín đáo, còn có một thang đơn dẫn xuống mặt đất.

Một đêm kia, Khang Hàm Âm ẩn ẩn có trực giác.

Vì thế, chờ vừa đồng hồ điểm đúng 10 giờ, cô bò lên hành lang khu nhà cây, vào phòng của mình. Nhưng thực tế cô không vào phòng, mà vòng sang chỗ thang bên cạnh, trốn trong góc tối quan sát hướng đi người chơi, đồng thời rút bài thân phận và sử dụng kỹ năng kiểm tra thân phận.

10 giờ 10 phút, xác nhận hành lang không còn ai, hơn nữa sẽ không có ai qua bên này, Khang Hàm Âm nhanh chóng chạy đến gõ cửa phòng Minh Thiên.

Vào phòng, Khang Hàm Âm nói thẳng: "Lần này tôi là nhà tiên tri. Tôi soi anh ra người tốt, nên tôi mới dám trực tiếp tìm anh. Anh không có lý do gì để không tin tôi. Thời điểm thảo luận ngày mai, anh nói giúp tôi đi."

Minh Thiên nhìn cô một cái, chưa nói tin, cũng chưa nói không tin.

Hắn lấy một【 Dù phản sát thương 】trong balo ra.

"Đây là..." ánh mắt Khang Hàm Âm sáng lên, "Tôi từng thấy trong cửa hàng đạo cụ. Nó mắc lắm. Anh mua kiểu gì vậy?"

Minh Thiên chỉ nói: "Cầm đi. Dù cô là tri thật hay tri giả, nguy hiểm khi vào tù đều rất lớn. Phó bản lần này có độ nguy hiểm chết người lớn hơn hẳn. Vào tù chưa chắc sẽ an toàn."

"Bình thường người chơi không thể tấn công người chơi. Nhưng nếu dùng dù này, bắn ngược sát thương trở về kẻ tấn công, sẽ không tính là cô chủ động tấn công, hệ thống cũng không phán định cô vi phạm quy định."

"Tác dụng của đạo cụ, tôi hiểu rồi. Nhưng tại sao anh biết phó bản rất nguy hiểm? Mới vừa bắt đầu mà." Khang Hàm Âm nghiêm túc hỏi hắn.

Minh Thiên nói: "Tuy rằng chỉ là ngày đầu tiên, nhưng chúng ta đã kiểm tra nhà nhỏ, cũng bước đầu xem qua rừng rậm. Nơi này cực kỳ thiếu manh mối. Thiếu manh mối, độ khó phó bản là cấp 6. Nghĩa là phó bản ẩn chứa nguy hiểm cực lớn. Người vào tù cũng sẽ không may mắn thoát khỏi. Tôi đã gặp tình huống cùng loại, tận mắt thấy đồng đội trong tù giết hại lẫn nhau. Cho nên, cầm phòng thân đi."

"Giết hại lẫn nhau? Anh từng thấy một lần?" Khang Hàm Âm trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh ngạc, "Chả lẽ anh... Lúc anh gia nhập nhóm chúng ta, anh không phải người mới?"

Minh Thiên lắc đầu: "Tôi không phải người mới. Tôi đã đáp ứng anh Tiểu Dịch sẽ thẳng thắn với anh ấy chuyện này. Đến lúc đó sẽ không cần giấu các cô nữa. Về sau tôi sẽ giải thích cụ thể."

Khang Hàm Âm ngây ngẩn cả người. "Nhưng dù thế nào, đây cũng là đạo cụ quý báu. Anh cứ thế cho tôi..."

"Tôi tin được cô." Minh Thiên nhàn nhạt nói, "Còn nữa, tôi và anh Tiểu Dịch..."

Khang Hàm Âm hiểu ý hắn ngay. "Lúc trước anh che giấu thân phận, hiện tại nếu thẳng thắn, sợ anh ấy sẽ giận mình? Anh muốn tôi nói đỡ giúp anh? Không thành vấn đề. Vậy dù này... thật sự cảm ơn."

"Không cần khách khí." Minh Thiên gật đầu.

Lần đầu Khang Hàm Âm vào tù, kỳ thật rất là khẩn trương.

Sau này đã rõ ràng cơ chế, cô không còn hoảng hốt mấy.

Nhưng lúc này vì lời nói của Minh Thiên, cô không dám thả lỏng, vẫn luôn đặt dù trong tầm tay mình.

Hồi nãy sau một tiếng vang lớn, không biết vì sao cửa phòng giam bỗng mở ra, nhưng hệ thống không thông báo phe người chơi nào đã qua màn.

Nhận thấy bất thường, Khang Hàm Âm lập tức trốn vào tủ quần áo trong phòng.

Ngồi trong không gian tối đen, nắm chặt cây dù bạc, Khang Hàm Âm nghe thấy trên hành lang cách đó không xa có tiếng động cổ quái, giống như có người cầm dao phá cửa.

Ngay sau đó một tiếng bước chân rối loạn khác chạy vào phòng giam.

Người nọ gần sát nơi đây, hai tay Khang Hàm Âm nắm dù không khỏi có chút run rẩy.

"Số 4... số 4 chị có ở đây không?"

Là tiếng Tra Tùng Phi.

Không biết tình trạng của Tra Tùng Phi, Khang Hàm Âm nhất thời không dám trả lời.

Tra Tùng Phi từ trước đến nay khiếp đảm tự bế không thích nói chuyện, nhưng lúc này khác hẳn, cao giọng hô: "Số 4, chị có ở đây không? Số 10 điên rồi, có thể ông ta muốn tìm chị, ông ta..."

"Suỵt!" Khang Hàm Âm đẩy tủ quần áo, vội bịt miệng Tra Tùng Phi, kéo cậu ta vào tủ quần áo, lại nhanh chóng đóng cửa tủ.

"Làm sao vậy?" Khang Hàm Âm thều thào hỏi cậu ta.

"Chúng ta ở trong tù cũng có thể ước nguyện với nhà nhỏ. Tuy em... em không nghe được cái gì. Nhưng các người chơi khác nói nghe được giọng nhà nhỏ. Đặc biệt là số 10, số 10 nói..."

Tựa hồ cái này hơi khó mở miệng, Tra Tùng Phi không nói nổi ra miệng.

"Không sao. Em nói đúng sự thật cho chị là được." Khang Hàm Âm nói.

Nuốt một ngụm nước bọt, Tra Tùng Phi nói: "Ông ta nói muốn giết phụ nữ. Nhưng trong phòng giam không có phụ nữ, ông ta ước với nhà nhỏ, ông ta muốn ra ngoài tìm phụ nữ, ông ta nói muốn trước giết đàn bà sau... sau đó làm cái đó."

"Cửa phòng người chơi có khóa vân tay, ông ta không mở được, nên bây giờ đang cầm dao phay phá từng cánh cửa, chắc sắp tìm đến đây. Nhà nhỏ thật sự có thể thực hiện nguyện vọng. Em thấy sức lực ông ta mạnh hơn rất nhiều. Nơi này chỉ có một cô gái. Thấy ông ta nói thế, em sợ ông ta sẽ giết chị. Em... chúng ta chạy đi..."

Khang Hàm Âm sau khi nghe xong, suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Không chạy thoát được đâu. Không bằng chúng ta đấu trực diện, diệt trừ ông ta."

"Như, như thế nào là trực diện diệt trừ?" Tra Tùng Phi hỏi.

Khang Hàm Âm gỡ một cái váy ném cho Tra Tùng Phi. "Em mặc vào, sau đó đi ra ngoài dẫn ông ta vào phòng này. Em có thể nói vài câu k.ích thích chọc giận ông ta, chờ ông ta muốn cầm dao chém chết em, chị sẽ rời tủ quần áo mở dù này ra. Dù này có thể bắn ngược thương tổn, phản ngược sát thương."

Tra Tùng Phi có chút do dự: "Dẫn tới có thể, chọc giận... Em thử xem. Nhưng váy..."

"Không phải chị bắt nạt em, cũng không phải cố ý đẩy việc nguy hiểm cho em. Chỉ là nếu chị tự đi, sẽ rơi vào đường chết không thể xoay chuyển. Hai ta khác nhau."

Khang Hàm Âm vội vàng dặn dò cậu ta, "Em mặc váy gây chú ý với ông ta. Nếu em thấy nguy hiểm, lập tức cởi váy ra. Ông ta ước được giết phụ nữ, em cởi váy ra, ông ta biết em là nam, sẽ không tấn công em nữa. Đến lúc đó, kế này không thành thì nghĩ kế khác. Cơ nếu chị đi, vạn nhất thất bại, có lẽ chị sẽ chết."

Nghe được lời này, Tra Tùng Phi không dám do dự nữa, đồng ý luôn. Khang Hàm Âm nhắm mắt lại. "Thay đồ đi."

Tra Tùng Phi cũng không có thời gian chú ý, nhanh chóng khom lưng thay váy trong tủ quần áo, liền chạy ra ngoài.

Một lát sau, Khang Hàm Âm mở hé cửa tủ, thấy Tra Tùng Phi dẫn số 10 Tô Chương Nhạc chạy lại đây.

"Mẹ nó đồ đàn bà đĩ điếm. Không ngờ vào phó bản, gặp được nhà nhỏ đồng ý kiến với anh hùng tao đây! Nhà nhỏ nói rất đúng! Đàn bà là loại sinh vật hạ tiện, mẹ nó, đàn bà ngoài đời thật, có đứa dám đạp lên mặt mũi tao! Chúng mày xứng đáng bị tao ngủ, bị tao giết! Bố mày chưa được thử cảm giác giết trước hiếp sau đâu. Bố mày phải thử!"

Nghe thế, Tra Tùng Phi tuy là nam sinh cũng giận đến đỏ mặt.

Cậu ta vừa lui đến trước cửa tủ quần áo, vừa nói: "Ông, ông mới hạ tiện. Ông là thằng khốn!"

"Còn dám mắng tao, bố mày phải giết mày! Ha ha ha, tao xem mày trốn đi đâu?!"

Tô Chương Nhạc giơ dao phay chém vào Tra Tùng Phi.

Đúng lúc này, Tra Tùng Phi nhảy phắt sang bên cạnh, nhát chém của Tô Chương Nhạc theo quán tính vẫn lao lên phía trước.

"Rầm" một cái, tủ quần áo chợt bị đẩy mở, dao phay nhắm thẳng vào ngực Khang Hàm Âm.

Trực diện đón nhận sát ý như vậy, Khang Hàm Âm vô thức kêu một tiếng sợ hãi, nhưng cô vẫn bung mở dù bạc kịp thời.

Lưỡi dao lóe sáng chạm vào mặt dù, sau đó dùng góc độ và tốc độ vật lý học không thể giải thích nổi, văng ngược vào ngực Tô Chương Nhạc.

Tô Chương Nhạc ngã thẳng xuống đất.

Hắn ta trợn tròn mắt, dường như không kịp phản ứng chuyện vừa phát sinh xảy đến như thế nào.

Máu tươi nóng bỏng chảy ra từ trong cơ thể hắn ta, dù bạc trên tay Khang Hàm Âm biến mất, cô quỳ rạp xuống đất, hai tay bắt đầu run bần bật không kiềm chế nổi.

Tra Tùng Phi không rảnh lo đổi váy, tiến lên đỡ cô dậy. "Chúng ta rời chỗ này trước. Số 5 nhìn còn bình thường. Nhưng số 6 cũng nổi điên rồi. Số 5 hiện tại còn khống chế được số 6, không biết khi nào sẽ mất khống chế. Chúng ta rời nơi này, đi tìm các anh Đoạn Dịch?"

Trong lúc Tra Tùng Phi và Khang Hàm Âm đang bàn bạc, có hai người xuất hiện trước cửa phòng giam.

... Là Minh Thiên và Ổ Quân Lan.

Thấy thi thể Tô Chương Nhạc, Ổ Quân Lan mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, Minh Thiên thì vẻ mặt hờ hững.

Nhìn về phía Khang Hàm Âm và Tra Tùng Phi, Minh Thiên hỏi: "Tôi nghe thấy tiếng hét sợ hãi nên đến đây. Các cô có thể đến chỗ anh Tiểu Dịch tập hợp. Hai người số 5, số 6 ở đâu?"

Tra Tùng Phi nói: "Hai người trốn trong tủ quần áo trong phòng giam. Lúc em ra ngoài, nghe số 5 nói, nếu nhà nhỏ có thể làm người chơi trong tù cũng nghe được giọng nó, chỉ sợ lực mê hoặc của nó rất mạnh. Phó bản này không hề đơn giản. Có lẽ người bên ngoài đều đã phát điên, tự tiện ra ngoài sẽ bị họ tấn công, còn không bằng trốn trong tù, lấy bất biến ứng vạn biến. Anh ta nói chắc nịch, em nghĩ họ sẽ không ra ngoài."

"Đã biết. Ba người đi tìm anh Tiểu Dịch trước. Tôi đi tìm bọn họ." Minh Thiên quay lưng đi.

Tựa hồ nhận thấy giờ phút này trên người hắn tỏa ra khí chất khác lạ, quá mức máu lạnh, hơi thở lạnh lùng dị thường, Ổ Quân Lan bất giác kêu một tiếng. "Cậu... không sao chứ?"

"Tôi không sao." Minh Thiên lập tức rời đi, hướng về phía phòng giam số 1 giam giữ người chơi nam.

Một lát sau. Trong phòng giam số 1.

Một chân đá văng cửa tủ quần áo, Minh Thiên nhìn tủ quần áo rỗng tuếch.

... Người đâu?

Đồng tử co rụt, Minh Thiên nhanh chóng chạy đi.

Đứng trên nhà cây chỗ cao nhìn xuống, thấy Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm, Tra Tùng Phi ba người đã vào rừng cây, hướng về phía Nhà Tâm Nguyện, Minh Thiên xoay người, đi qua từng phòng người chơi, kiểm tra từng phòng một, đi tới phòng cuối cùng, vẫn không thấy dấu vết hai người kia đâu.

... Lời Tra Tùng Phi vừa nói, phù hợp với tính cách số 5.

Căn cứ vào hiểu biết của Minh Thiên, hắn ta là kiểu người sẽ chọn trốn trong tù.

Tại sao hắn ta đột nhiên rời đi?

... Chẳng lẽ, hắn ta cũng mua đồng hồ quay ngược thời gian?

Mình từng giết hắn ta một lần?

Nhăn chặt mày, Minh Thiên nhấc chân đang muốn rời nhà cây, thì nghe thấy hướng rừng cây phát ra vài tiếng vang lạ.

Ý thức được không ổn, Minh Thiên nhanh chóng chạy vào rừng cây.

Hắn tìm thấy ba người ngã vào vũng máu... Đúng là đám ba người Khang Hàm Âm.

Ổ Quân Lan chưa tắt thở, Minh Thiên đến bên cạnh người cô, cô chụp lấy cổ chân hắn. "Là số 6. Số 6 biến thành quái vật giết người tốc độ cực nhanh. Cậu phải cẩn thận. Còn nữa, không biết vì sao, số 6 hoàn toàn nghe lệnh số 5 chỉ huy. Họ, bọn họ..."

"Đừng lo." Minh Thiên nhìn thoáng qua thời gian, nhanh chóng lấy mặt đồng hồ quay ngược thời gian, khiến thời gian trở về mười phút trước.

·

Thời gian đảo ngược. Cách Nhà Tâm Nguyện vài trăm mét.

Ổ Quân Lan và Minh Thiên chạy xuyên qua rừng cây, hướng về chỗ nhà trên cây.

Dọc đường đi Ổ Quân Lan có chút lo lắng sốt ruột. "Hàm Âm sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi cũng lo cho Tra Tùng Phi, em ấy chỉ là học sinh trung học."

Hỏi xong những lời này, Ổ Quân Lan thấy Minh Thiên bỗng dừng chân.

"Phát sinh chuyện gì hả?" Ổ Quân Lan hỏi.

Minh Thiên nói: "Khang Hàm Âm và Tra Tùng Phi không sao. Cô đến phòng giam số 2 đón bọn họ. Gặp bọn họ rồi, đừng đi vào rừng, mà đi dọc theo sông nhỏ quay về Nhà Tâm Nguyện. Tôi ở chỗ này mai phục. Đến lúc đó bảo anh Tiểu Dịch đến chỗ bờ sông đợi tôi tập hợp."

"Cái, cái gì? Sao cậu biết? Còn có... cậu mai phục cái gì?" Ổ Quân Lan kinh ngạc.

Minh Thiên quay đầu, mặt mày ẩn ẩn tỏa sát ý. "Vừa rồi, cô và Khang Hàm Âm, Tra Tùng Phi đã băng qua đây, đi hướng Nhà Tâm Nguyện, muốn tìm đám anh Tiểu Dịch. Tại khu vực này, các cô bị số 5 và số 6 giết."

Đồng tử Ổ Quân Lan nở to, máu chảy ngược, cả người rét run.

Cô nghe thấy Minh Thiên nói tiếp: "Tôi đã đảo ngược thời gian mười phút. Hiện tại, cô đi tìm Khang Hàm Âm và Tra Tùng Phi. Tôi mai phục tại đây, tuyệt hậu hoạn. Việc này không nên chậm trễ."

"Biết... Đã biết. Tôi đi liền."

Ổ Quân Lan tiếp tục hướng nhà cây chạy như điên.

Minh Thiên giấu thân thể sau một thân cây lớn.

Rừng cây nhất thời an tĩnh.

Khoảng ba phút sau, có hai tiếng chân truyền đến.

Nghiêng người, Minh Thiên khẽ nheo mắt, cặp mắt xinh đẹp hiện ảnh ngược cây xanh trời xanh... cùng số 5 Tiết Cảnh, và số 6 Chân Cao Kiệt.