Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 200




Căn nhà gà bay trứng vỡ chừng nửa giờ.

Dương Dạ được Cố Lương gọi tới làm cứu binh.

Hiện tại… Dương Dạ vô phòng bếp cắt dưa hấu bỏ vào tô, cùng Cố Lương mỗi người ôm một tô ngồi trên sô pha ăn dưa.

Tránh thoát cái ném chổi của Mạnh Tử Bình, Đoạn Dịch chạy như bay ngang qua sô pha, sốt ruột nói Cố Lương: “Đờ mờ anh đừng ăn nữa! Anh nói một câu đi!”

Cố Lương nhìn bằng ánh mắt trách cứ: “Lần này thực sự là em không đúng. Sao em có thể…”

“Đờ mờ anh không tin em?!” Đoạn Dịch nổi giận.

Cố Lương thong thả ung dung nhét một miếng dưa vào mồm, nhàn nhạt nói: “5 năm trước em đi 37Bar đón anh, nói trúng phóc đó là gay bar, anh đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay.”

Đoạn Dịch lập tức chỉ trích: “Anh, anh, anh đoán bừa. Em nói cho anh biết lần đó…”

Dương Dạ ngồi trên sô pha vội quát to: “Ăn nói với anh cậu kiểu gì đấy hả? Không biết lớn nhỏ! Sao cậu dám lớn tiếng với anh mình? Tôi còn chưa lớn tiếng với em ấy bao giờ!”

“Dương Dạ anh đừng làm bộ làm tịch, cũng đừng hóng hớt xem trò. Tôi nói cho anh biết, nhược điểm của anh nằm trong tay tôi…”

“Mày la anh mày, còn uy hiếp anh rể mày! Mày muốn tạo phản rồi!” Mẹ Đoạn Dịch tức giận mắng một câu, xuất hiện phía sau Đoạn Dịch, một lần nữa xách cây chổi quăng vào mông anh.

Đoạn Dịch chống hai tay lên bàn trà, hai chân nhảy vụt qua đầu Cố Lương đến sau lưng sô pha.

Anh chú ý tới động tác thứ nhất của Cố Lương là giơ tay bảo vệ tô dưa, tránh bụi bặm rơi vào tô dưa hấu.

Đoạn Dịch giận sôi máu, kịp thời phản ứng lại nghiêng người tránh. Cái chổi lướt qua vành tai đập mạnh xuống đất.

Khoảnh khắc hai chân chạm đất, Đoạn Dịch quay đầu rống to với mẹ: “Cái đệt, Mạnh Tử Bình mẹ ra tay ác quá đấy!”

“Tao xem mày chạy đi đâu!”

“Mẹ đánh con, con không thể đánh trả! Không chạy là thằng ngu!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đoạn Dịch chạy như bay hướng hành lang thông phòng ngủ.

Mạnh Tử Bình cầm dép lê, ném về phía Đoạn Dịch.

Đúng lúc này, Minh Thiên xuất hiện ở hành lang. Đoạn Dịch nghiêng người né dép lê, thế nên dép lê liền “Bang” một tiếng… trúng trán Minh Thiên.

Mạnh Tử Bình:!!!

10 phút sau.

Minh Thiên nghiễm nhiên trở thành người có địa vị tối cao trong gia đình.

Bởi vì người phụ nữ có địa vị tối cao đang tự tay đút dưa hấu cho hắn ăn, nấu trứng gà lăn trán cho hắn, giúp hắn tiêu sưng, trong quá trình còn không ngừng nói xin lỗi.

Thở dài, Mạnh Tử Bình ánh mắt dùng tràn ngập yêu thương mà nhìn hắn: “Đứa nhỏ à, dì xin lỗi. Dì không ngờ sự tình sẽ biến thành cái dạng này. Cả nhà dì thật sự thật xin lỗi cháu. Cháu muốn thế nào cứ việc nói.”

“Dì biết, dù thế nào nhà dì cũng không thể đền bù cho những thương tổn cháu đã nhận…. À à, đúng rồi, Đoạn Dịch vi phạm pháp luật. Chừng nào thì cháu đi cục cảnh sát báo án? Dì đảm bảo sẽ đại nghĩa diệt thân! Sẽ không thiên vị Đoạn Dịch!”

Đoạn Dịch: “…………”

Dương Dạ thầm nghĩ: Không đến mức đó đâu, người trẻ tuổi chơi trò tình thú thôi mà.

Cơ mà nói lại thì… Sao Minh Thiên không phản bác?

Ừm… Đoạn Dịch cũng không giống biết mình đang chơi tình thú nhỉ?

Nhìn kỹ Minh Thiên và Đoạn Dịch vài lần, Dương Dạ suy nghĩ cẩn thận. Anh ta nhìn thấu không nói toạc, chỉ tiếp tục ăn dưa hấu.

Liếc thấy biểu tình anh ta, Cố Lương thấp giọng hỏi: “Ý anh là sao? Không khuyên nhủ?”

Vì sao Cố Lương nhìn không ra, Dương Dạ đương nhiên biết nguyên nhân: Em ấy đâu có ngờ Đoạn Dịch nằm dưới.

Nhưng lúc này Dương Dạ không thể nhiều lời giải thích, vì thế dùng tăm xỉa răng cắm một miếng dưa hấu đút cho anh. “Không có gì. Chúng ta ăn dưa là được.”

Sau một lúc lâu, Minh Thiên nhấc mí mắt nhìn Mạnh Tử Bình. “Dì ơi, không sao đâu. Dì nghỉ ngơi một lát đi. Cháu không đau.”

Mạnh Tử Bình trìu mến nói: “Sao lại không đau? Trán sưng lên rồi kìa. Ôi, dì thật không biết bồi thường cháu như thế nào…”

Minh Thiên chỉ nói: “Thật sự không sao ạ. Cũng không cần báo cảnh sát, cháu chỉ muốn…”

Mạnh Tử Bình vội nói: “Cháu muốn dì làm cái gì, cứ việc nói!”

Minh Thiên không lập tức nói tiếp.

Ánh mắt hắn vòng qua Mạnh Tử Bình, nhìn hướng nào đó một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Trong chớp mắt Mạnh Tử Bình bắt được ánh mắt này, quả thực hàm nghĩa muôn vàn, làm người ta vô cùng đau lòng.

Quay đầu lại liếc theo hướng đó xem thử, Mạnh Tử Bình phát hiện… không phải là thằng con sốt ruột nhà mình đó sao.

Mạnh Tử Bình quá mức bất bình, nắm lấy tay Minh Thiên: “Cháu muốn dì giáo huấn nó thế nào, cháu cứ nói!”

Giọng Minh Thiên nhỏ xíu: “Thật ra việc đã đến nước này, có giáo huấn… Cũng không có ý nghĩa gì.”

Mạnh Tử Bình cau mày. “Ừ, dì biết. Sự tình đã xảy ra… giáo huấn thế nào, đền bù bao nhiêu cũng không đủ bù đắp cho cháu. Vừa rồi cháu nói không muốn báo cảnh sát, có phải sợ lộ không? Báo cảnh sát, giáo huấn… Cháu đều không muốn nói… Bằng không, hay là dì cho nó vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt cháu, cháu nhắm mắt làm ngơ nhé?”

Minh Thiên: “…………”

Răng hàm cắn khẽ không thể thấy, Minh Thiên khẩn thiết mà nhìn Mạnh Tử Bình, chớp mắt nói: “Cũng không cần ạ.”

“Phụt!”

Dương Dạ ngồi sô pha ăn dưa nhịn không được cười ra tiếng.

Cố Lương kinh ngạc liếc anh ta, ngay sau đó Dương Dạ nghênh đón ánh mắt trách cứ của Mạnh Tử Bình.

Dương Dạ vội giơ tô dưa hấu trong tay. “Bị sặc, xin lỗi xin lỗi. Mọi người cứ tiếp tục.”

“Rốt cuộc dì nên làm thế nào?” Một lần nữa nhìn về phía Minh Thiên, Mạnh Tử Bình nghiêm túc hỏi.

Minh Thiên ngẫm nghĩ, cẩn thận trả lời: “Thật ra… Tư tưởng của cháu rất truyền thống.”

Mạnh Tử Bình cân nhắc hơn nửa ngày mới hiểu được hàm nghĩa câu này.

Bà kinh ngạc nhìn về phía Minh Thiên: “Cháu, ý cháu không phải là…”

“Vâng.” Minh Thiên gật đầu khẳng định, “Đoạn Dịch nên phụ trách cháu ạ.”

Đoạn Dịch: “…”

Nuốt nước bọt, Mạnh Tử Bình run run nắm tay Minh Thiên. “Ừ. Nên phụ trách với cháu. Dì hiểu dì hiểu ý cháu. Nhưng, nhưng mà…”

Tay Minh Thiên cũng bất giác run lên một chút.

Nhưng hắn tận lực tỏ vẻ tự nhiên nhìn về phía Mạnh Tử Bình: “Dạ? Có vấn đề gì sao?”

“Không phải, là dì sợ… Hại…” Mạnh Tử Bình nói lời thấm thía, “Dì lo sẽ hại cho cháu!”

Đoạn Dịch: “…………”

Một buổi sáng ầm ĩ qua đi, cuối cùng Mạnh Tử Bình kiên trì muốn đích thân đưa Minh Thiên về nhà.

Đương nhiên, lúc đấy bà thật sự cho rằng Minh Thiên sống ở tiểu khu Thanh Phong.

Buổi tối 11 giờ rưỡi. Trong căn hộ chung cư của Đoạn Dịch.

Thời điểm Minh Thiên trở về, Đoạn Dịch đang ngồi trước cửa sổ sát đất uống rượu.

Ánh đèn phác họa bóng dáng anh, nửa sáng nửa tối đẹp gãi đúng chỗ ngứa.

Nhẹ nhàng khép cửa lại, Minh Thiên đi đến trước mặt Đoạn Dịch, một bên quan sát biểu tình anh, một bên tự hỏi mở miệng như thế nào.

Nào biết không đợi hắn mở miệng, ánh mắt sắc bén của Đoạn Dịch đã quét qua.

Lông mày nhếch một bên, Đoạn Dịch hỏi hắn: “Vốn tôi không phát hiện không đúng chỗ nào. Từ nhỏ mẹ tôi đã có thái độ như thế với tôi. Nhưng… Tại sao mẹ tôi nghĩ em sống tại tiểu khu Thanh Phong?”

“Mấy ngày nay em thường xuyên xin nghỉ ra ngoài. Nói là bên nhà em có việc. Thật vậy chăng?”

“Cũng khéo, buổi chiều tôi đụng phải dì Trương dưới lầu. Con trai dì ở tầng dưới, dì Trương tới thăm con mình. Lúc tôi và dì vào chung thang máy, dì cho tôi xem ảnh, ảnh chụp em ở tiểu khu Thanh Phong bê trái cây, thế là thế nào? Đừng nói với tôi em nhiệt tình làm công ích, phân phát lòng tốt gì đó.”

Trầm mặc một lát, Minh Thiên nhìn anh: “Anh chịu nghe em giải thích không?”

Đoạn Dịch vỗ bàn. “Thẳng thắn ngay lập tức, mau trình bày rõ ràng!”

“Đương nhiên.” Minh Thiên ngồi trước mặt anh, cầm một ly rượu uống sạch, sau đó thật thà giải thích toàn bộ một năm một mười.

Giải thích xong, hắn thấy sắc mặt Đoạn Dịch đen thui.

Nhanh lẹ giữ chặt tay Đoạn Dịch, trước khi anh nổi khùng, Minh Thiên nói: “Anh Tiểu Dịch, em ra hạ sách này thật sự là bất đắc dĩ. Không lâu trước đây, em lo em và anh sẽ không được cha mẹ chấp nhận, vì thế đã xin anh rể góp ý. Anh rể truyền thụ kinh nghiệm cho em, miêu tả dì nhỏ rất đáng sợ. Em không muốn tách khỏi anh, cho nên em không thể không…”

“Anh rể? Em nói Dương Dạ?” Đoạn Dịch híp mắt, “Em đừng có dắt mũi tôi đi lòng vòng!”

Minh Thiên: “Em không có. Không đời nào anh rể thông đồng với em. Không tin anh hỏi anh rể đi.”

“Được! Giờ tôi gọi điện thoại luôn!” Đoạn Dịch lấy di động, lập tức gọi Dương Dạ qua WeChat.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy

Âm thanh Dương Dạ truyền đến: “Alo? Tiểu Dịch? Chuyện gì đấy?”

Đoạn Dịch hỏi: “Có phải anh từng truyền thụ kinh nghiệm gì đó cho Tiểu Thiên không? Ví dụ như Làm thế nào để thuyết phục mẹ tôi đồng ý?”

Dương Dạ ngẩn người, sau đó nói: “À, đúng vậy. Hình như khoảng một tháng trước…”

Đoạn Dịch bất giác nhìn về phía Minh Thiên, Minh Thiên liền nhìn anh nháy mắt khẳng định.

Cau mày, Đoạn Dịch lại hỏi Dương Dạ: “Anh nói với em ấy như thế nào? Nói mẹ tôi rất khó thuyết phục?”

Sự tình đã xảy ra lâu, Dương Dạ không nhớ rõ mình đã nói cái gì.

Nhưng hắn mơ hồ nhớ cái mồm mình chạy xe lửa lợi hại cỡ nào, có thể thuyết phục dì nhỏ cũng tài. Anh ta không nghĩ nhiều, vì thế nói: “Đại khái là thế. Nhớ năm đó tôi và Lương Lương không dễ dàng gì…”

Không đợi Dương Dạ nói xong, Đoạn Dịch “Bang” cúp điện thoại.

Anh giận sôi máu, quyết đoán gửi tin nhắn thoại cho Cố Lương qua WeChat. “Anh, có một chuyện em chưa nói cho anh biết. Tính theo thời gian hiện thực, khoảng hai tháng trước, anh rể nói đưa Dương Tiểu Bắc đến lớp học bổ túc, thực tế là dẫn bé đến khu trò chơi chơi game!”

Một giờ sau.

Tại biệt thự số 2-7 được núi vây quanh. Dưới hầm gara.

Dương Dạ ngủ trong một chiếc siêu xe, càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng.

Chuyện đó và mình căn bản không hề liên quan tí nào. Mắc cái gì mình từ ổ chăn ấm áp bị Cố Lương Lương đuổi ra nằm gara lạnh lẽo?

Anh ta ngẫm nghĩ sự tình từ đầu tới đuôi, suy luận ra kết quả, bèn gọi điện cho Đoạn Dịch.

Nửa giờ sau.

Dương Dạ cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, cười gọi điện cho Minh Thiên.

“Alo, chào Tiểu Minh, hiện tại đang ở đâu?”

Cách cửa sổ xe nhìn gara đen thui không một tia sáng, Minh Thiên cầm di động nhàn nhạt mở miệng: “Nhờ phúc của anh. Đêm nay tôi ngủ gara. Nhưng tôi nghĩ anh cũng không khác mấy…”

Dương Dạ cười ngắt lời hắn: “Hai ta không thể so với nhau. Cố Lương sao nỡ đuổi tôi ra ngủ gara? Đùa cái gì vậy!”

Dương Dạ không nghe thấy Minh Thiên nói chuyện.

Ngay sau đó “Đinh” một tiếng, cuộc trò chuyện bị ngắt.

Minh Thiên cúp điện thoại.

Aizz, quả nhiên là nhóc con nhỏ tuổi.

Dương Dạ cảm thán một câu, ai dè WeChat lại sáng lên.

Minh Thiên gửi lời mời trò chuyện video.

Ừm. Không nên chấp nhặt với trẻ con.

Dương Dạ bấm từ chối, đồng thời nhanh chóng gõ một hàng chữ gửi đi: “Đang bận họp video.”

Một phút sau, Dương Dạ nhận được tin nhắn từ Minh Thiên. “Anh rể, hai chúng ta đều không dễ dàng gì. Vì hai gia đình chúng ta nói chung và đại gia đình nói riêng hướng tới sự hài hòa ấm áp, anh không cảm thấy chúng ta nên hợp tác à?”