Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 182




Một vị thần tiếng tăm, được mọi người khen ngợi, ôm tâm địa từ bi nhất đến địa ngục phổ độ chúng quỷ thần... Vì sao bỗng nhiên nuốt chửng nhiều vong linh như vậy?

Trong đầu hiện lên hàng loạt các npc từng gặp từ khi vào trò chơi, Đoạn Dịch nghĩ đến cái gì, hỏi Minh Nguyệt: "Thông báo nói hai lần đoàn tàu này là số 20089. Con số này có hàm nghĩa đặc biệt gì không?"

Minh Nguyệt không lập tức trả lời Đoạn Dịch, mà đứng lên đi về phía thùng xe số 1. "Đến phòng cậu nói."

Phỏng chừng Minh Nguyệt và Dư Khâm còn muốn diễn kịch trước mặt người chơi khác, cho nên có chút lời không tiện nói?

Đoạn Dịch trong lòng nghĩ vậy, cùng Minh Thiên liếc nhau, giơ ra hiệu cho các đồng đội, rồi đuổi theo Minh Nguyệt.

Một lát sau, trong phòng số 7 thùng xe số 1 có bốn người ngồi: Minh Thiên, Minh Nguyệt, Đoạn Dịch và Dư Khâm.

Người trả lời câu hỏi của Đoạn Dịch là Dư Khâm.

Hắn ta nói: "Đổi thành thời gian nhân gian, Thi Hồ đã sống hơn hai vạn tuổi. Con số này hẳn là tuổi tác."

Nghe đến đó, Đoạn Dịch nhăn chặt mày. "Tôi đã trải qua rất nhiều phó bản, xưa nhất... Là bối cảnh chiến trường phương tây ở tuyến thời gian trước khi bị lăng trì. Gần hơn một chút là phó bản Lâu Lan 4000 năm trước..."

"Chẳng lẽ các cốt truyện phó bản, thật ra đều là những chuyện Thi Hồ từng chứng kiến?"

Minh Nguyệt mở miệng nói: "Theo tôi đoán, nhiều npc trò chơi đều là nhân vật Thi Hồ từng tận mắt thấy ở thế giới hiện thực. Trong đó có rất nhiều người từng phạm phải tội lớn, cho nên vẫn luôn bị phạt ở địa ngục, không chờ được cơ hội một lần nữa làm người. Có một phần vong linh trên đoàn tàu Thi Hồ phụ trách là người như vậy."

Đoạn Dịch không khỏi hỏi: "Đạt Quang, Tiểu Ngũ, Nicole... Bọn họ đều thuộc tình huống này? Bọn họ thật sự tồn tại, Thi Hồ ở hiện thực từng gặp bọn họ. Sau khi vào địa ngục, Thi Hồ gặp vong linh bọn họ?"

Minh Nguyệt gật đầu: "Người giống Đạt Quang có chấp niệm quá sâu, địa ngục không có biện pháp xử lý. Địa ngục cho bọn họ chịu phạt ngày qua ngày mà vẫn không thể tiêu trừ sạch chấp niệm. Sau khi vào địa ngục sau, Thi Hồ chủ động đưa ra đề nghị, muốn đem những người này đến nơi tiêu trừ chấp niệm thử xem. Ông ta sẽ nói chuyện cùng bọn họ, xem có thể giúp bọn họ giải thoát thật sự hay không."

"Cho nên... Đối với những vong linh cùng hung cực ác hết thuốc chữa, Thi Hồ từng gặp bọn họ ở hiện thực, sau đi đến địa ngục, ông ta chủ động yêu cầu gặp bọn họ, giúp bọn họ?" Người hỏi là Minh Thiên, "Sau đó ông ta ăn vong linh... Có phải vì trừ ác hay không?"

"Sau khi trò chuyện với các vong linh, Thi Hồ cho rằng bọn họ hết thuốc chữa, đến ông ta cũng không có cách nào xử lý. Chịu phạt nặng cũng vậy, dụ dỗ khuyên bảo cũng vậy, bọn họ không chịu tỉnh ngộ nên Thi Hồ cho rằng... Giữ bọn họ là tai họa, vì thế giết toàn bộ?"

Minh Nguyệt nhìn Minh Thiên, đáp: "Nếu 3000 vong linh Thi Hồ giết đều là loại người như Đạt Quang, vậy thì không có gì để nói, động cơ quá dễ đoán, những người này cứu không được, vậy thì giết. Nhưng thực tế không phải như vậy. Người ông ta giết có như Đạt Quang, Nicole, nhưng cũng có người như 3-1, 3-2 mà hai cậu đã gặp qua, bản chất không ác."

"Giết người không phân biệt sao..." Đoạn Dịch hỏi, "Ông ta hấp thu vong linh, dù sao cũng phải có lý do chứ? Có phải ông ta muốn lấy năng lượng để hoàn thành mục đích nào đó? Sau này ông ta chết như thế nào? Còn nữa, thất điện Thái Sơn Phủ Quân lợi dụng trò chơi này hấp thu tinh thần lực vong linh, là vì cái gì?"

Minh nguyệt tạm thời không trả lời Đoạn Dịch, chỉ suy tư nhìn thoáng qua Dư Khâm.

Dư Khâm đối diện Minh Nguyệt một lát, đôi mắt khẽ nheo, biểu tình càng thêm uy nghiêm.

Hắn ta nhớ lại một đoạn chuyện cũ xa xăm.

... Sau khi Thi Hồ nuốt 3000 vong linh, Thần giới đặc biệt phái người tới chủ trì việc thẩm phán. Toàn bộ Thập Điện Diêm Vương đều tham gia buổi thẩm phán, Dư Khâm cũng có mặt.

Thập Điện Diêm Vương toàn bộ đeo mặt nạ, nhìn không thấy gương mặt thật. Mặt nạ của bọn họ không ngoại lệ đều là hung tướng, mục đích là kinh sợ tội nhân.

Tình hình điện thẩm phán cũng vô cùng đáng sợ.

Quỷ hỏa màu đỏ lay lắt, bốn phía trải rộng tranh vẽ ác quỷ, mười Diêm Vương hung thần ác sát ngồi nhìn.

Trong điện không bằng phẳng, vì được tạo bởi vô số dao nhỏ. Tội nhân đi vào trong phải đạp đao đi đến trung tâm điện phủ, quỳ gối trên đao nhọn.

Hai bên trung tâm dựng hai vách tường, một bên là băng, một bên là hỏa. Trong lúc thụ huấn, tội nhân khi thì bị mặt tường phun lửa nướng cháy, khi thì bị mặt tường phun băng sương giá rét mù lòa.

Thời điểm thẩm vấn Thi Hồ, tam điện Diêm Vương ngồi đối diện Thi Hồ. Cho nên Dư Khâm vẫn luôn quan sát biểu cảm Thi Hồ.

Trong ấn tượng Dư Khâm, ngày đó Thi Hồ đạp đao nhọn đi tới, gan bàn chân chảy máu ròng ròng, như tô màu đỏ thắm cho mặt đất.

Ông ta quỳ xuống, đao nhọn đâm vào hai đầu gối phát ra "phập", máu tức khắc phụt ra. Nhưng dường như ông ta hồn nhiên không biết, biểu cảm chưa từng thay đổi.

Thi Hồ vô biểu cảm, nhưng thất điện Diêm Vương Đổng Tuyên lại gây động tĩnh rất lớn.

Thi Hồ mới vừa tiến vào, hắn liền kinh hô một tiếng.

Thấy Thi Hồ quỳ gối trên đao, hắn giật phăng mặt nạ muốn chạy tới chỗ Thi Hồ, bị thủ hạ Bạch Phượng ấn xuống.

Dư Khâm nhớ rõ, thời điểm Thi Hồ vừa tới địa ngục, là Đổng Tuyên đi tiếp đãi. Về sau, chỉ cần rảnh Đổng Tuyên liền đến chỗ Thi Hồ. Hai người có mối quan hệ hữu nghị rất sâu sắc.

Lúc ấy, thấy thất đệ có biểu hiện không ổn trọng, Dư Khâm răn dạy vài câu, liên tục lắc đầu, lại đưa mắt về phía Thi Hồ.

Trong quá trình thẩm phán, từ đầu tới đuôi Thi Hồ đều biểu hiện rất bình tĩnh, cũng bộc trực thú nhận tội lỗi.

Dư Khâm xem đến nhíu mày. Dư Khâm nhịn không được hỏi: "Vì sao?"

Thi Hồ nhàn nhạt đáp: "Không vì cái gì hết, ta sống hơn hai vạn năm, sống lâu hơn so với chư vị đang ngồi. Ta làm vậy chỉ vì bỗng nhiên ý thức được, bản chất sinh mệnh hết thảy đều sẽ quy về hư vô."

Sau một câu nói không thể hiểu được, vô luận bị hỏi cái gì, Thi Hồ đều không đáp lại.

Cuối cùng Thái Sơn Phủ Quân Đổng Tuyên đẩy Bạch Phượng, chạy tới trước mặt ông ta, quỳ gối trên đao theo ông ta. Không màng đầu gối bị cắt, Đổng Tuyên nắm lấy tay ông ta, sốt ruột nói: "Nhất định có nguyên nhân. Đúng không? Anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân. Anh có nỗi khổ! Anh nói đi! Nói đi, chúng ta giúp anh! Anh bị ép đúng hay không? Ai ép anh làm như vậy? Khai kẻ đó ra! Chỉ cần anh khai kẻ đó ra, hình phạt sẽ được giảm bớt, nếu không, nếu không..."

Thi Hồ ngẩng đầu, dùng ánh mắt từ bi vị tha nhìn chăm chú Đổng Tuyên, một lát sau nói: "Nhiều người coi ta như thần, nhưng thực ra ta chỉ là một cọng cỏ trên núi Thạch Hồ. Quang cảnh trên núi quanh năm không đổi, vật sống duy nhất ta gặp là Nguyện Hồ."

"Không biết ở trên núi bao nhiêu năm, ta bị một thần thái tài mang đến Thần giới, ngàn năm sau huyễn hóa ra hình người. Người khác hỏi ta tên là gì... ta nào có tên, đành phải xưng mình là Thi Hồ."

"Cậu vẫn luôn muốn hỏi ta, rốt cuộc ta tới như thế nào. Nay ta nói cho cậu biết."

Thanh âm Đổng Tuyên khản đặc: "Hiện tại ta không muốn nghe những lời này. Thi Hồ, ta cầu xin anh, anh mau nói thật đi. Ta... Ta không muốn nhìn anh hôi phi yên diệt..."

"Cảm ơn cậu đã chiếu cố mấy ngày nay, ta để lại cho cậu một món quà. Cậu sẽ tìm được nó."

Thi Hồ nói xong lời cuối với Đổng Tuyên, vô luận Đổng Tuyên cầu xin như thế nào đều không hề đáp một lời.

Giờ phút này, Dư Khâm kể lại đại khái tình huống ngày ấy cho mọi người nghe, lại nói: "Không bao lâu sau, Thi Hồ bị xử tội, triệt để hôi phi yên diệt. Ta là người hành hình duy nhất, ta bảo đảm trình không có nửa sai lầm. Ông ta thực sự đã chết, linh hồn đã diệt."

"Thi Hồ từ đầu tới cuối rất bình tĩnh. Linh hồn chết, ông ta không có khả năng đột ngột sống lại. Rồi, Đổng Tuyên sụp đổ. Sau khi Thi Hồ biến mất, Đổng Tuyên bệnh không dậy nổi thời gian rất lâu. Thất đệ này... Cũng không biết cùng Thi Hồ kết tình hữu nghị bao sâu, thế mà không tiền đồ như vậy!"

Nghe Dư Khâm kể xong, Đoạn Dịch bất giác cảm thấy thổn thức.

Ngẫm nghĩ, anh hỏi: "Thái Sơn Phủ Quân làm mọi thứ, không đến mức là vì hồi sinh Thi Hồ chứ? Nhưng anh vừa nói qua, Thi Hồ không có khả năng sống lại."

Dư Khâm nói: "Xác thật không có khả năng này. Linh hồn hôi phi yên diệt sẽ tan thành vô số mảnh nhỏ, rơi xuống các nơi thiên địa. Nếu Đổng Tuyên thực sự có tâm, tiêu tốn ngàn năm vạn năm tìm mảnh linh hồn Thi Hồ, thật ra không phải không có khả năng. Nhưng chúng ta vì phòng ngừa Thi Hồ sống lại, đã đánh dấu lên mảnh linh hồn. Một khi Đổng Tuyên có động tác, chúng ta nhất định sẽ phát hiện. Nhưng đủ loại tình huống cho thấy, Đổng Tuyên không làm như vậy..."

Tạm dừng một chút, Dư Khâm nói tiếp: "Từ đủ loại biểu hiện khi Thi Hồ chịu thẩm phán, ông ta thật lòng muốn chết. Bản thân ông ta không muốn sống. Ta cảm thấy Đổng Tuyên hiểu được điều này. Cho nên hắn sẽ không vi phạm ý chí Thi Hồ, sẽ không tìm mọi cách hồi sinh ông ta."

"Thế rốt cuộc Đổng Tuyên muốn làm cái gì?" Đoạn Dịch thật sự không hiểu, nhìn phía Minh Nguyệt, "Anh là cấp dưới của Đổng Tuyên, chắc là biết chút gì chứ?"

Hỏi xong, Đoạn Dịch mẫn cảm nhận ra ánh mắt Dư Khâm trầm hơn một chút, hình như rất để ý chuyện này.

Đoạn Dịch nghe thấy Minh nguyệt trả lời: "Ừ, tôi biết một chút. Đổng Tuyên từng đề cập, trước khi Thi Hồ chết đã tìm được một vũ trụ khác."

"Một vũ trụ khác?" Đoạn Dịch nhíu mày.

"Tứ phương trên dưới gọi là vũ, từ xưa đến nay gọi là trụ." Người nói là Minh Thiên.

Minh Thiên nhìn về phía Minh Nguyệt, hỏi: "Thi Hồ tìm được một thế giới khác? Vậy ông ta thiết kế trò chơi này làm cái gì? Câu cuối cùng nói với Đổng Tuyên có hai chữ "món quà". "Món quà" Thi Hồ dành cho Đổng Tuyên là một vũ trụ khác, hay trò chơi này?"

"Cái này không rõ ràng lắm. Có lẽ chúng ta có thể thông qua đoàn tàu tìm được đáp án." Minh Nguyệt nhìn về phía Minh Thiên, "Không phải em có vài ý tưởng về thiết kế trò chơi của Thi Hồ sao?"

"Hả? Tiểu Thiên có ý tưởng gì?" Đoạn Dịch lập tức nhìn về phía Minh Thiên hỏi.

Tạm dừng một lát, Minh Thiên nhìn biển xanh thẳm ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Các bài đồng dao của cốt truyện phó bản, đều do Thi Hồ lưu lại. Anh còn nhớ bài đồng dao trên đoàn tàu không?"

Đọc lại bài đồng dao, Minh Thiên tiếp tục nói: "Câu cuối của bài đồng dao là: Tôi gặp một bé cưng yêu dấu, đến lúc ngủ rồi. Em cảm thấy câu này rất có tính ám chỉ."

"《 Liệt tử – Huỳnh Đế 》ghi chép rằng, Huỳnh Đế ngủ ngày mộng du ở Hoa Tư thị quốc. Hoa tư thị quốc ở phía tây Diên Châu, phía bắc Thái Châu, không biết cách Tề quốc bao nhiêu ngàn vạn dăm; không thể đi tới bằng sức chân tàu xe, như vào cõi thần tiên mà thôi ". Giấc mộng Hoa Tư chỉ là một hồi ảo mộng. Kết hợp với đoàn tàu chứa vô số không gian ý thức. Em nghĩ..."

"Trò chơi là một giấc mộng thế gian mà Thi Hồ để lại."

- --

Tác giả có lời muốn nói: Núi Thi Hồ từ Sơn Hải Kinh.

"Cuốn đầu tiên trong ba tác phẩm kinh điển của phương Đông tên là Núi Thi Hồ. Nhìn từ phía bắc núi Thi Hồ (Xiáng) trên nhiều kim ngọc, dưới nhiều gai. Có một con thú trông giống nai sừng tấm và có mắt cá, gọi là Nguyện Hồ, âm thanh tự ti. (Sơn Hải Kinh, Tập 4, Đông Sơn Kinh)

- --