Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 117




Trong mộ, một cảnh tượng không thể dùng lẽ thường giải thích vừa phát sinh trước mắt mọi người, không ai kịp phản ứng. Đoạn Dịch giống mọi người sửng sốt một hồi lâu, sau đó nhớ tới cái gì, lia mắt nhanh tới vị trí góc tường.

Lúc nãy anh tưởng mình lại trơ mắt nhìn Minh Thiên biến mất, cho nên ngồi dưới đất phát ngốc. Trong lúc ngơ người, anh có nghe thấy cô gái số 2 nói người que mình vẽ trên tường ăn bánh bao.

Anh nhìn lên tường, quả nhiên thấy một hình người nhỏ xíu.

Bánh bao đã bị ăn mất, vị trí góc tường chỉ còn một người que. Giờ phút này nó đang đi qua đi lại, phạm vi hoạt động không rộng, giới hạn trong một viên gạch vuông.

Tân nương, thị nữ cùng các nhân vật khác trên tranh đều ở trạng thái tĩnh.

Vì sao người que số 2 vẽ lại có thể di chuyển trên tranh?

Đoạn Dịch suy nghĩ, đi đến trước mặt nó, thử túm cánh tay nó, muốn kéo nó ra khỏi tranh.

Nhưng xúc cảm của người que khách hoàn toàn với Tân Nương Lâu Lan.

Cánh tay nó lạnh băng, không có độ ấm, hơn nữa không có phản ứng khi bị Đoạn Dịch đụng vào, giống như Đoạn Dịch không hề tồn tại.

Thấy thế, Đoạn Dịch quay đầu nhìn về phía số 2. "Nãy tôi có nghe các cô nói vẽ bánh bao, nhưng không thể lấy bánh bao ra ăn. Sau đó cô vẽ người que, nó có thể ăn bánh bao?"

"Đúng vậy." số 2 nói, cúi đầu cầm bút dính thuốc màu, đi đến cạnh Đoạn Dịch.

Cô vẽ ở góc tường một cái màn thầu.

Màn thầu mới vừa vẽ xong, người que chạy vài bước cầm lấy màn thầu, hai ba miếng liền cắn hết.

Ăn liên tục một bánh bao một màn thầu, nó mỹ mãn vỗ bụng, ngồi xuống tại chỗ.

Vẻ mặt nó mơ màng, hình như không biết mình đang ở đâu.

Ổ Quân Lan đi tới nói: "Đồ vật chúng ta vẽ trên tranh có thể tương tác với hình vẽ trên tranh. Ví dụ chúng ta vẽ tường, có thể ngăn cát trong tranh tràn ra; chúng ta vẽ người, người có thể ăn đồ ăn chúng ta vẽ. Nhưng chúng ta không thể lấy bức tường ra ngoài, biến nó thành tường thật chất, cũng không thể kéo người và bánh bao ra ngoài, làm nó trở thành vật sống, hoặc bánh bao thật để chúng ta ăn."

"Tổng kết lại... Sự vật chúng ta vẽ thuộc về thế giới hai chiều. Nhưng tranh vẽ người và vật nguyên bản lại có thể từ thế giới 2D đi vào thế giới 3D chúng ta... Là như thế đúng không?"

"Đúng. Cô tổng kết đầy đủ lắm." Đoạn Dịch phụ họa, "Người và vật trên bức tranh có thể chuyển hóa giữa 2D và 3D, cho nên hạt cát có thể biến thành cát thật chảy ra, đồng thời, nó vẫn chịu ảnh hưởng nơi thế giới hai chiều, bởi vậy tường chúng ta vẽ có thể chặn nó. Tương tự, hình vẽ thị nữ có thể biến thành 3D, từ tranh chui ra, và biến ngược về 2D trở lại bức tranh."

"Những thứ chúng ta dùng bút vẽ chỉ có thể tồn tại ở thế giới 2D, tạm thời không thể chuyển hóa thành 3D. Vừa rồi lúc thị nữ biến về hình thái 2D, tôi nghe thấy cô ta niệm một câu chú ngữ. Không biết chú ngữ có liên quan gì hay không."

Nói xong, đi đến trước quan tài đá rỗng tuếch, hai tay Đoạn Dịch bám mép quan tài nhìn vào bên trong một cái, rồi nhìn về phía dòng chữ viết dưới đất, nói: "Ai có thể mai táng ta một lần nữa, trước mắt là ám chỉ cách vượt ải tương đối rõ ràng. Có lẽ chúng ta nghĩ được cách mai táng Tân Nương Lâu Lan, là có thể qua màn. Hiện tại có hai biện pháp đặt trước mặt chúng ta."

"Biện pháp thứ nhất, vẽ ra một Tân Nương Lâu Lan. Nhưng dựa theo những gì chúng ta đúc kết được, sau khi chúng ta vẽ Tân Nương Lâu Lan 2D, chúng ta biến cô ấy thành dạng 3D và an táng kiểu gì?"

"Biện pháp thứ hai, hiện chúng ta đã chặn mặt tường tân nương xuất giá. Nhưng vẫn còn ba mặt tường khác có cô ấy. Có phải chúng ta cần lấy một tân nương trong số đó ra để an táng? Nhưng chúng ta mang tân nương ra ngoài thế nào? Tân nương có biết đọc chú ngữ chạy về tranh giống thị nữ không? Mang cô ấy ra có nguy hiểm không, có kích động những người khác trong tranh tấn công không? Mấy vấn đề này, chúng ta chưa xác định rõ."

"Thời gian kế tiếp, trừ chơi Ma Sói... Tôi cảm thấy mọi người nên tập trung suy xét biện pháp qua màn."

·

Buổi chiều bốn giờ.

Đoạn Dịch, Dương Dạ, Ổ Quân Lan ba người cùng nhau ăn cơm.

Ba người chỉ ăn một bữa sáng, nhịn đói đến bây giờ, cho nên ai nấy đều cắm đầu ăn ngấu nghiến, một câu giao lưu cũng không nói. Mãi tới khi no bụng, Đoạn Dịch liếc mắt xem tình hình người chơi khác, rồi nghiêng đầu nói với hai người. "Đi mộ thất xem không?"

Dương Dạ và Ổ Quân Lan cũng ăn xong rồi, lập tức buông chén đũa, cùng Đoạn Dịch đi tới mộ thất có 4 bức tranh tường 7 quan tài, còn bị cát vàng rải đầy đất.

Đứng ở cửa liếc hướng khu lều trại, Đoạn Dịch nói: "Còn một câu tôi chưa nói với bọn họ. Về việc qua màn như thế nào, tôi có khuynh hướng... Dùng phương pháp thứ hai, mang tân nương ra ngoài."

Ổ Quân Lan nhỏ giọng hỏi: "Nhưng có tới ba tân nương, anh muốn mang ai ra?"

Dương Dạ thay Đoạn Dịch trả lời: "Cậu muốn dùng tân nương trong tranh hạ táng?"

"Đúng vậy." Đoạn Dịch gật đầu, nhìn về phía bức tranh hạ táng, "Trên bức tranh này, tân nương đã chết, bảy thị nữ nhắm mắt nằm trên mặt đất, chắc là cũng đã chết. Thi thể các cô sắp được nhập mộ. Trạng thái của các cô là thích hợp nhất để đặt vào quan tài. Hơn nữa các cô đã chết, sẽ không giống thị nữ trước đấy có thể đọc chú ngữ rời đi. Vấn đề duy nhất là..."

Không đợi Đoạn Dịch nói xong, Ổ Quân Lan đã hiểu vấn đề duy nhất là gì.

Trong nháy mắt mặt cô trắng bệch.

Trên tranh nhập táng có vẽ một đội hộ vệ, mỗi người cầm trường mâu*, là đội ngũ hộ tống tân nương hạ táng. Nếu đám Đoạn Dịch cướp thi thể mang ra ngoài, nhóm hộ vệ cũng sẽ từ thế giới hai chiều chạy theo ra thế giới ba chiều... Đến lúc đó tình hình sẽ vô cùng phiền toái."

Nhíu mày một lát, Ổ Quân Lan quay đầu ngó ngoài cửa một cái, rồi đi lên vài bước cầm bút vẽ và thuốc màu. "Tuy tôi không phải hoạ sĩ, nhưng có biết vẽ sơ sơ. Anh nói nếu tôi vẽ còng tay cho mỗi thị vệ... Trói bọn họ vào nhau, thì thế nào? À? Bên cạnh bọn họ có rất nhiều cây bạch dương, tôi vẽ mỗi người một cái, trói hết bọn họ vào cây."

"Lợi hại." Đoạn Dịch thật lòng khen một câu, lại nhìn về phía bức tranh, "Cô từ từ, để tôi nghiên cứu trói bọn họ như thế nào để tạo hiệu quả tốt nhất... Tốt nhất là vẽ một ít dây thừng căng dưới chân họ. Khi bọn họ nhấc chân chạy sẽ bị vướng dây thừng té ngã..."

Đoạn Dịch và Ổ Quân Lan bắt tay thảo luận phương án cầm chân đội hộ vệ.

Hai người bàn luận một hồi lâu, Đoạn Dịch bỗng phát hiện không đúng chỗ nào... Dương Dạ nói nhiều ý kiến nhiều nãy giờ không thấy hé miệng một chữ.

Đoạn Dịch lập tức xoay người tìm Dương Dạ, phát hiện anh ta đã chạy tới trước bức tranh Tân Nương Lâu Lan và phu quân lần đầu gặp nhau.

Đôi mắt cười của Dương Dạ giờ phút này lại hiện nét bi thương.

Anh ta vươn tay, thử nắm lấy Tân Nương Lâu Lan, miệng thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng đi, em đừng rời xa anh. Sao em dám bắt anh quên em lần nữa? Cố Lương em..."

Nghe đến đó, Đoạn Dịch thầm kêu không ổn, đi tới đập mạnh vào vai Dương Dạ.

Dương Dạ như trong mộng tỉnh lại, phục hồi tinh thần, ngẩn ngơ một lát thì đỡ trán.

Đoạn Dịch không khỏi hỏi: "Anh nhìn thấy cái gì? Chẳng lẽ là... Anh, anh tôi?"

Thở mạnh một hơi, Dương Dạ hơi nheo mắt. "Ừ. Tôi thấy em ấy. Khăn che mặt tân nương Lâu Lan bị gió thổi, phía dưới là mặt Cố Lương. Em ấy nói với tôi, chúng ta đã chuyển thế trọng sinh, vốn không nên gặp mặt quen biết. Em ấy nói tôi quên em ấy đi..." Lắc đầu, Dương Dạ mắng, "Con mẹ nó, phó bản này nham hiểm quá. Sông Vong Xuyên còn chưa chia rẽ nổi tôi với Cố Lương. Mơ tưởng!"

Nhớ lại cảm giác mình nhìn thấy Minh Thiên biến mất một lần nữa, lòng Đoạn Dịch cũng có chút sợ hãi.

Anh suy nghĩ trong chốc lát, không khỏi nói: "Đừng nói là... mặt Tân Nương Lâu Lan thường xuyên đổi tới đổi lui? 12 đội viên khảo cổ, tất cả thấy mặt cô ta đều yêu cô ta, không phải vì cô ta quá đẹp, mà là vì cô ta biết ảo thuật, khiến bọn họ nhìn thấy tình nhân trong mộng?"

"Chàng trai trên bức tranh lần đầu gặp nhau cũng vậy. Tân Nương Lâu Lan đeo khăn che mặt, hắn nhất kiến chung tình với cô ta kiểu gì? Hoặc là, trong lòng hắn có một người, Tân Nương Lâu Lan tạo ảo thuật, để thời điểm hắn nhìn thấy cô ta, cho rằng cô ta chính là người trong lòng mình; hoặc là, ảo thuật của Tân Nương Lâu Lan khiến cô trong mắt hắn là cô gái có bộ dáng hoàn mỹ nhất."

"Đúng là có khả năng này." Dương Dạ quay đầu nhìn tranh hạ táng, "Chúng ta hành động đi. Mang cô ta ra khỏi tranh, tháo khăn che mặt, nhìn xem dưới khăn rốt cuộc che giấu bí mật gì."

Ba người không chần chờ nữa, lấy một bút vẽ, dựa theo phương án bàn bạc vẽ dây thừng dưới chân và còng tay lên bọn hộ vệ, dây thừng bản to vòng quanh bọn họ, rồi cột vào các gốc cây bạch dương to bên cạnh hồ.

Thế là mười mấy hộ vệ toàn bộ bị cột vào cây.

Công tác chuẩn bị xong xuôi, Đoạn Dịch bắt đầu mạo hiểm hành động.

Trên bức tranh, Lâu Lan Tân Nương nằm trên mặt đất, dưới thân lót vật giống chiếu.

Hai hộ vệ nâng nàng, hình như muốn đặt nàng vào trong quan tài đá.

Đoạn Dịch nhìn chằm chằm bức tranh một lát, vươn hai tay túm chặt hai cánh tay tân nương, sau đó dùng sức lôi nàng ra ngoài.

Hành động của anh thu hút các hộ vệ chú ý.

Có một người giơ tay ra hiệu, hàng loạt hộ vệ trên tranh lập tức giơ trường mâu nhắm vào nhóm Đoạn Dịch vọt tới.

Nhưng bởi vì hai tay hai chân bị dây thừng cuốn lấy, tất cả đều bị dây thừng trói lẫn lộn vào nhau, một người bị vướng ngã như hiệu ứng domino, một người tiếp một người nối nhau ngã xuống đất.

Tranh thủ lúc này, Đoạn Dịch kéo thi thể Tân Nương Lâu Lan ra hẳn bên ngoài.

Anh thành công.

Bên tai vang tiếng các hộ vệ phẫn nộ gào hét, nhưng Đoạn Dịch ngoảnh mặt làm ngơ. Ôm thi thể tân nương ngồi xổm xuống, trước khi hộ vệ thoát ra khỏi dây trói lao tới, anh nhanh tay giật khăn che mặt nàng.

Anh từng tưởng tưởng vô số lần, sau khăn che mặt sẽ là một gương mặt như thế nào, xinh đẹp diễm lệ động lòng người bao nhiêu, phong hoa tuyệt đại cỡ nào? Hay là... Nàng, hoặc hắn, liệu có một phần vạn khả năng, sẽ là Minh Thiên hay không.

Nhưng Đoạn Dịch trăm triệu không ngờ... dưới khăn che mặt là một gương mặt không có ngũ quan.

Tân nương này không có mặt.

- --

*Mâu là vũ khí lạnh, phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương.