Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 4: 4: Anh Đang Mắng Tôi Bằng Mắt Đấy À




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tề Dương cảm thấy ngột ngạt trước cảnh tượng kinh hoàng đến mức không thể lĩnh hội được này, vốn dĩ gã còn tưởng rằng trong phòng sẽ có hai ông bà già đang nằm trên giường!
Gã theo bản năng lùi lại nhưng khi quay lại đã thấy Cao Mệnh đang nâng chiếc bình nặng nề lên, gã mơ hồ nhớ ra người đàn ông vừa nói mình sống rất nội tâm.

"Xoảng!"
Những mảnh sứ vỡ bay khắp nơi, má Tề Dương nhuộm đầy máu, gã cảm thấy choáng váng, khi cơ thể ngã xuống, người đàn ông “tốt bụng” rất “ân cần” rót một cốc “nước” vào miệng gã.

Toàn bộ động tác được hoàn thành trong một lần, như thể đã được luyện tập nhiều lần.

"Rõ ràng là có thể dùng thuốc mê để phải chịu không đau nhưng anh cứ nhất định phải lựa chọn tác động vật lý.

" Cao Mệnh ngồi xổm bên cạnh Tề Dương: "Đừng sợ, một lát nữa anh sẽ bất tỉnh, sẽ không cảm nhận đau đớn nữa.

"
Nghe Cao Mệnh nói xong, ánh mắt Tề Dương càng thêm hoảng loạn, gã không biết Cao Mệnh sẽ làm gì mình.


Đôi mắt đảo quanh, Tề Dương liếc nhìn "cha mẹ" đang bị xích trong phòng, rồi nhìn Cao Mệnh vẫn bình tĩnh như không, vào lúc đó, nỗi kinh hoàng cũng đạt đến cực hạn.

Rốt cuộc tên điên này là sao?
Ngụy trang, thao túng, chiếm đoạt, khoái lạc, trả thù, tham lam, trên người hắn có đặc điểm chung của tất cả những kẻ s.

á.

t nhân bi3n thái, hắn lạnh lùng, phức tạp, xảo quyệt và nguy hiểm, thậm chí cả phương pháp phạm tội và quá trình gây án cũng đầy những đặc điểm vặn vẹo mãnh liệt!
"Sao tôi cứ có cảm giác như anh đang dùng mắt để mắng tôi ấy nhỉ?"
Cao Mệnh ấn lưng Tề Dương, túm tóc gã, ngẩng đầu nhìn thẳng vào phòng ngủ: “Thuốc còn chưa có tác dụng, tôi muốn hỏi anh một câu, anh có nhìn thấy người trong phòng ngủ không?"
Trong mắt Tề Dương tràn đầy sợ hãi, gã không thể trả lời được nữa, đầu truyền đến đau nhức dữ dội, nội tâm chịu đại trùng kích, tác dụng của thuốc bắt đầu lan ra.

Tựa như gã vừa đi qua cầu Nại Hà, uống được nửa bát canh Mạnh Bà thì bỗng nhiên bị ai đó đánh một gậy, sắp ch.

ết nhưng chưa ch.

ết, sắp quên nhưng chưa quên.

"Từ phản ứng của anh, tôi đoán hẳn là có thể nhìn thấy.

" Cao Mệnh trói tay chân của Tề Dương lại: "Tôi không có vấn đề gì về tinh thần cả, game xác thực đã trở thành hiện thực dưới một hình thức đặc biệt nào đó.

"
Bóng tối trong phòng ngủ tan đi với tốc độ nhanh hơn, đám cha mẹ xa lạ gào thét hòa vào bóng tối, dường như chúng không thuộc về thế giới thực nhưng không hiểu vì lý do gì, chúng lại chạy ra ngoài khi hai thế giới chồng chéo lên nhau.

Cao Mệnh có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ tăng lên, hô hấp cũng trở nên dễ dàng hơn: "Trò chơi của mình tựa hồ đã trở thành một phương tiện, kết nối hiện thực và nơi ở của cha mẹ quỷ.

Sau khi trò chơi kết thúc, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.


Nhưng nếu cứ để nó như thế, liệu những tin đồn kỳ lạ đó có tiếp tục lan truyền không? Cho đến khi chúng hoàn toàn hòa quyện với hiện thực và không bao giờ tách rời nữa?”
Bốn phần năm không gian trong phòng ngủ đã bị ánh sáng bình thường chiếm giữ, sau khi cha mẹ quỷ bị nén lại và hợp nhất đến một mức độ nhất định, một mẹ quỷ đột nhiên thoát ra!
Ánh mắt bà ta yêu chìu đến b3nh hoạn, kéo mọi bóng tối về phía Cao Mệnh!
Bị mất cảnh giác, Cao Mệnh quay người bỏ chạy nhưng Tề Dương ở phía sau lại không may mắn như vậy.

Vào giây phút cuối cùng khi mẹ quỷ tan biến, bà ta đã kéo Tề Dương vào trong bóng tối cùng một tiếng thét chói tai, và một thứ gì đó trên người Tề Dương dường như đã bị bà ta lấy đi.

4h44 sáng, phòng ngủ hoàn toàn trở lại bình thường, Cao Mệnh cầm cây lau nhà đi vào phòng, cha mẹ như chưa từng xuất hiện, bánh kẹo mang theo đều không còn, chỉ còn lại Tề Dương nằm đó, vẫn còn trong trạng thái choáng váng.

Đôi mắt gã đờ đẫn, như thể linh hồn đã bị lấy đi, giống như trạng thái thực vật.

Tại nơi cuối cùng mẹ quỷ biến mất, Cao Mệnh tìm thấy hai bức ảnh đen trắng vô cùng đáng sợ: "Đây là phần thưởng sau khi hoàn thành trò chơi sao?"
Bức ảnh rất tồi tàn, không biết nó được làm bằng chất liệu gì, hình như là được chụp từ nhiều năm trước.

Một trong số đó cho thấy Cao Mệnh đang ngồi ở bàn ăn ăn bánh, xung quanh hắn là một đám cha mẹ quỷ, có cảm giác như một bức ảnh tập thể do chính hắn chụp.

Điều đáng chú ý là bánh gato, đồ đạc và những cha mẹ trong bức ảnh này đều có màu đen trắng nhưng bản thân Cao Mệnh lại đầy màu sắc.

Lật mặt sau của bức ảnh, trên đó có mấy dòng chữ kỳ quái được viết xiêu vẹo.

"Gửi con yêu của mẹ: Mười tám tuổi, con đã trưởng thành.


Từ hôm nay trở đi, con là cha mẹ mới, con sẽ có chìa khóa mở cửa nhà mình.

"
"Ngôi nhà của chúng ta nằm giữa tồn tại và không tồn tại, ẩn giấu trong cơn ác mộng sâu sắc nhất, gần với rìa phi lý nhất của hiện thực.

Nó cách xa con nhưng lại kết nối với phần đen tối nhất của mỗi trái tim.

"
"Là cha mẹ, con có thể chọn cứu từng thành viên trong gia đình và dành cho họ tình yêu thương bình đẳng, hoặc có thể sử dụng họ làm công cụ, hoặc thậm chí có thể chọn tra tấn họ bằng những cách thức bi3n thái.

"
"Con hoàn toàn có tự do, chúng ta cần con làm những chuyện rất đơn giản, sau khi màn đêm buông xuống, hãy để càng nhiều người chơi trò chơi, các loại năng lượng thoát ra từ bọn họ có thể nuôi dưỡng một vài thứ trong lời đồn.

"